Vị trí thứ nhất: Kim Thái Tử, vị trí thứ hai: Vương Tiểu Quái, vị trí thứ ba: Thiên Vân Chi, vị trí thứ tư: Triệu Phong, vị trí thứ năm: Liễu Cầm Tâm, vị trí thứ sáu: Khương Tam Phong Trước 6, vị trí này, thứ tự cơ bản rất ổn định.
Chính thức thay đổi chính là những thứ tự đằng sau, đặc biệt là, vị trí thứ chín và, vị trí thứ mười.
Bên tay phải của Triệu Phong là Thiên Vân Chi, còn bên tay trái là Liễu Cầm Tâm.
Bởi vì Liễu Cầm Tâm đến, khiến Triệu Phong dường như có chút áp lực, nên cũng không tiếp tục “ngái ngũ” nữa.
Liễu Cầm Tâm ngồi bên cạnh, điềm nhiên u tĩnh, không hề có nửa phần trách móc, trên gương mặt xinh đẹp ngược lại lộ ra một tia vui mừng.
Từ sau khi đào hôn khỏi thành Hồng Hồ, hai người đã có ước định, nên cũng không giải trừ hôn ước.
Nói cách khác.
Hai người đang có quan hệ hôn phu, hôn thê, đều đứng trong hàng ngũ thiên tài phong vân.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hai người sẽ đồng thời bước vào sân khấu thịnh thế đỉnh phong nhất đại lục, Thánh Vực chân Long Hội.
Loại duyên phận trùng hợp này, khiến cho vận mệnh tương lại tràn ngập đặc sắc và đủ loại biến số.
Trong lòng Liễu Cầm Tâm rất bình yên thỏa mãn, ngưng mắt nhìn thiếu niên tóc lam gần trong gang tấc, có cảm giác ấm áp.
Cùng ngồi trên đài cao, Triệu Phong ngẫu nhiên chạm mặt với Liễu Cầm Tâm, hắn có chút xấu hổ, còn nàng thì vẫn không nói gì, tựa cười mà không phải cười.
Vị Kim Thái Tử hạng nhất nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua Triệu Phong và Liễu Cầm Tâm
Đặc biệt là khi dừng lại trên mặt Liễu cầm Hãm, hắn khẽ dừng lại một chút, khó tránh khỏi xuất hiện một tia “kinh diễm”.
- Liễu Cầm Tâm này, bất kể tư sắc, khí chất, thiên phú đều có thể sánh ngang với Phi Hậu, hơn nữa, loại nữ nhân này càng thích hợp làm thê tử hơn. Nếu có thể lấy nàng làm vợ, ta sẽ được Hồng Hồ Liễu tộc ủng hộ, thậm chí lôi kéo được quan hệ với Tổng hệ Liễu tộc và Cầm Vương Phi, tương lai sẽ tăng thêm vài phân chắc chắn trèo lên ngôi vị Quốc Quân.
Kim Thái Tử không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch, gương mặt có chút béo phì thiếu chút nữa nở nụ cười ngây ngô thất thố.
Hắn càng nghĩ lại càng động tâm.
Đầu tiên là mị lực, tư sắc của Liễu cầm Hãm hoàn toàn bất đồng với Cầm Vương Phi, nhưng lại có thể so sánh với vị Vương phị khuynh thế này. Càng quan trọng hơn, nàng theo Nhạc đạo truyền thừa, cho nên nội tâm điềm nhiên tĩnh mịch của nàng, sẽ không mang lòng dã tâm như Cầm Vương Phi.
Tiếp đó, sau lưng Liễu Cầm Tâm còn có chỗ dựa khổng lồ.
Hồng Hồ Liễu tộc, trước khi Liễu Cửu Thiên tấn chức Chân Chủ cấp, thế lực này đã là thế lực nổi bật trong hàng ngũ Phân tộc.
Khi Hồng Hồ Thành chủ bước vào Chân Chủ cấp, thực lực nội tình thực ra đã không còn thua kém bất kỳ đại tộc nào trong Tứ tộc.
Đương nhiên, Kim Thái Tử cũng không biết rằng giữa Cầm Vương Phi và Liễu Cầm Tâm có một mối thù không thể hóa giải.
Nhưng lúc này, hắn đã quyết định!
- Chu Lân!
Kim Thái Tự thông qua linh thức truyền âm, liên hệ với một thiếu niên áo bào tím ở trong Tổng thi đấu Thập Cường.
- Kim đại ca, ngài có gì phân phó?
Thiếu niên áo bào tím cung kính nói.
Hai người bắt đầu truyền âm trao đối với nhau.
Thì ra, thiếu niên áo bào tím này cũng là một vị thiên tài trong Hoàng thất, thân mang lực lượng huyết mạch cường đại, trong Thập Cường Đại quốc, xếp hạng thứ tư, thực lực còn mạnh hơn cả Bích Giang Thanh.
- Ngươi có hai lần cơ hội khiêu chiến, hãy dùng một lần khiêu chiến Triệu Phong, thăm dò hư thực của hắn. Nếu như ta nhớ không lầm, trên người ngươi có một khối “Hộ Thần ngọc bội”, có khả năng chống cự tinh thần công kích nhất định.
Kim Thái Tử phân phó.
- Không thành vấn đề! Cho dù ta đánh không lại tên tặc tử này, nhưng nhất định có thể khai thác được càng nhiều bí mật trên người hắn.
Trên mặt thiếu niên áo bào tím Chu Lân tràn ngập tự tin.
Nếu như muốn đánh bại Triệu Phong, khả năng không lớn lắm, nhưng chỉ cần bức đối phương bại lộ thực lực thì có lẽ không khó lắm.
Huống chi, hắn còn có một kiện vật phẩm “Hồn đạo hộ thân” hiếm thấy.
Chu Lân đứng ra khỏi đội ngũ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như kiếm, quát:
- Triệu Phong tặc tử, ngươi sử dụng thủ đoạn dâm tà của Thủy Nguyệt đạo tặc, xú danh lan truyền, còn dám đến Vương Đô kiêu ngạo sính cường, có tư cách gì tham gia Chân Long hội chứ? Hôm nay ta sẽ...
Vụt...
Hắn còn chưa nói hết lời, Triệu Phong ở trên đài cao đã biến mất khỏi vị trí.
- Cần gì nói nhảm nhiều như vậy?
Thân ảnh như quy mị của Triệu Phong kéo theo một đạo điện mang, xuất hiện trên đài thi đấu.
- Ngươi...
Lời nói của Chu Lân khựng lại, ngọn lửa vô danh trong lòng bùng cháy, nhanh chóng nhảy lên đài thi đấu.
Hai người đứng cách nhau khoảng mười trượng, giằng co không nhượng bộ.
Trọng tài bắt đầu tuyên bố.
Chu Lân hít sậu một hơi, đem ý thức bảo vệ Linh Đài (*), đã chuẩn bị thừa nhận công kích huyết mạch đồng tử của Triệu Phong.
(*) Huyệt Linh Đài (có tác dụng thanh tâm) ở đốt sống lưng thứ 5.
Ô... Ô... Ô... N... G
Hai tay hắn đan vào nhau, lực lượng huyết mạch khai mở, trên người bừng lên một đạo hư ảnh màu cam, bên ngoài làn da của hắn xuất hiện một tầng hoa văn xích hoàng sắc, cơ bắp cốt cách đột nhiên trở nên cường tráng.
- Huyết mạch Hoàng thất!
Dưới sân truyền đến một trận ổn ào.
Thần Linh nhãn của Triệu Phong có chút ngưng tụ, phát hiện thể chất và lực lượng cơ thể của Chu Lân đột nhiên tăng mạnh.
Nếu như ban đầu hắn có 1000 cân lực lượng, vậy thì bây giờ ít nhất cũng có 1600 cân lực lượng.
Thể chất tăng phúc, càng thêm lợi hại.
Nếu như ban đầu hắn có thể chịu được 1000 cản lực lượng, vậy thì bây giờ hắn ít nhất có thể chịu đựng được 1800 cân lực lượng.
Đây là còn chưa tính những hiệu quả khác của huyết mạch.
Nói cách khác, Chu Lân đã đem chỉnh thể chiến lực, tăng phúc lên gấp đôi có dư.
- Huyết mạch thật mạnh.
Triệu Phong cũng giật mình động dung.
Lúc chiến lực tăng phúc, huyết mạch Hoàng thất của Chu Lân, thậm chí còn hơi mạnh hơn cả huyết mạch của Triệu Phong.
Mà Kim Thái Tử mới là huyết mạch mạnh nhất Hoàng thất, thậm chí cả Thiên Bồng đại quốc, bởi vậy khó có thể phỏng đoán được thực lực thật sự của đối phương như thế nào.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa rằng, huyết mạch của Triệu Phọng kém với đối phương. Bởi vì huyết mạch đặc thù, sở trường không phải là tăng phúc chiến lực, ví dụ như Triệu Vũ Phi chẳng hạn.
Thần Linh nhãn mới là hạch tâm của Triệu Phong, huyết mạch trên người là “kết quả phụ” sau khi Thần Linh nhãn cải tạo.
- Tặc tử, ngươi còn không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
Vẻ mặt Chu Lân có chút trào phúng, đối phương rõ ràng để cho mình thuận lợi kích phát lực lượng huyết mạch, quả thật là ngu không ai băng
Giờ phút này, với trạng thái của hắn hiện nay, cho dù là Chân Nhân cấp đại thành cũng có cơ hội chiến thắng.
Băng Hồn Chi Mâu!
Triệu Phong mở ra Thần Linh nhãn, mắt trái giống như là một hàn đàm sâu không thấy đáy.
Hít...
Chu Lân bỗng nhiên rùng mình một cái, một luồng hàn ý lạnh lẽo như băng phảng phất rót vào trong linh hồn, tiến vào nội tâm.
Ô... Ô... Ô... N... G
Vào khoảnh khắc mấu chốt, một khối ngọc bội màu trắng bên hông hắn, đột nhiên nổi lên một tầng quang tráo nhàn nhạt, rất mơ hồ, như ẩn như hiện.
Dù vậy, tâm thần tư duy của Chu Lân vẫn cảm thấy lạnh lẽo như băng công kích của đối phương gần như suy yếu một hai thành.
Tại phương diện tinh thần, lực lượng kỳ hàn hư vô này nhanh chóng lan tràn, ăn mòn.
Không đến một nhịp hô hấp, thể xác và tinh thần của hắn phảng phất như bị đông cứng.
Người ở bên ngoài, chỉ thấy Chu Lân giống như phát ngốc, động tác, thần sắc trở nên trì trệ, thân hình thoáng run rẩy, trong mắt tràn đầy bất lực và sợ hãi.
Bịch!
Triệu Phong chậm rãi bước tới, đá ra một cước.
Mọi người đều trọn mắt há hốc mồm, có khiếp sợ, có kinh hô, có trơ mắt nhìn Chu Làn bị một cước này đá ra khỏi đài thi đấu.
Không đợi trọng tài tuyên bố, Triệu Phong đã biến mất khỏi đài thi đấu, trở về vị trí của mình.
Ọc!
Chu Làn rơi xuống đất thổ huyết, tư duy và động tác vẫn còn trì trệ, vẻ mặt ngây ngần, tràn đầy kinh hãi:
- Làm sao có thể... Ngay cả một ánh mắt của hắn, ta cũng không cản được.
Vụt...
Toàn trường trở nên xôn xảo.
- Với thực lực và lục lượng huyết mạch của Chu Lân, không ngờ lại không có chút khả năng phản kháng nào.
Vẻ mặt Kim Thái Tử trở nên nghiêm trọng.
Trong Thập Đại Tân Tinh dự tuyển, Triệu Phong và Thiên Vân Chi đều giải quyết đối thủ bằng một chiêu.
Khác nhau ở chỗ.
Đao Ý hình thức ban đầu của Thiên Vân Chi đã thai nghén phát triển, so với trước kia càng kiên cố cường đại hơn, công kích bá đạo mang tính áp đảo, kết thúc rất nhanh, có thể nói là miễu sát đối thủ.
Mà đối thủ của Triệu Phong thi căn bản không có sức phản kháng, tà dị vô cùng.
Về phần xếp hạng nhất và hạng hai như Kim Thái Tử và Vương Tiểu Quái, cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào dám khiêu chiến.
Thiên Vân Chi bị khiêu chiến, là bởi vì có một tên thiên tài ôm lòng may mắn, cho rằng Đao Ý của hắn không còn, chiến lực đại tổn, hy vọng có thể chiếm tiện nghi.
Tổng thi đấu Thập Cường khiêu chiến, dần dần đi đến kháu cuối cùng.
Mười danh ngạch dự tuyển, rốt cuộc đã xác định.
Trước hạng sáu, vị trí không thay đổi: Kim Thái Tử, Vương Tiểu Quái, Thiên Vân Chi, Triệu Phong, Liễu Cầm Tâm, Khương Tam Phong.
Bốn người sau, có ba người bị đổi mới.
Càng đáng nhắc đến chính là Chu Lân và Bích Giang Thanh từng khiêu chiến với Triệu Phong, đều “thi rớt”.
Sau khi hai người bị “Băng Hồn Chi Mâu” của Triệu Phong công kích, phương diện tinh thần bị lực lượng Băng Hồn ăn mòn gây thương tổn, cho dù là linh đan diệu dược hay danh y trị liệu đều không thể trị tận gốc trong thời gian ngắn.
Di chứng của bọn hắn là ý thức và năng lực phản ứng đều chậm chạp hơn bình thường vài nhịp hô hấp, tự nhiên không có khả năng tranh đoạt nổi danh ngạch Chân Long.
Chu Lân và Bích Giang Thanh đều hối hận và không cam lòng.
Lúc trước, khi hai người thi đấu đều bảo lưu thực lực, vốn cho rằng có cơ hội cạnh tranh danh ngạch Chân Long, kết quả vì khiêu chiến Triệu Phong nên đã mất đi cơ hội mười năm một lần này.
- Chu Lân, đợi khi có cơ hội, ta sẽ thay ngươi đòi lại công đạo.
Kim Thái Tử truyền âm, trấn an Chu Lân.
Loại tình huống này, Kim Thái Tử cũng không ứng phó kịp.
Ai mà ngờ được Băng Hồn Chi Mâu của Triệu Phong lại gây tổn thương đến bực này, hàn ý băng phách vô hình, ăn mòn tinh thần, gây nên vét thương tâm thần.
Băng Hồn Chi Mâu và Huyễn Cấm Chi Nhãn khác nhau rất lớn, một bên là công kích tinh thần, còn một bên là huyễn thuật tinh thần.
- Băng Hồn Chi Mâu, nếu như đủ mạnh, có thể trực tiếp đóng băng ý thức tinh thần của đối thủ, khiến địch nhãn lâm vào ngũ đông vĩnh viễn.
Triệu Phong hai lần thi triển “Băng Hồn Chi Mâu”, nên hắn cảm giác được sâu sắc tính ăn mòn và công kích của nó.
Giờ phút này.
Thiên Bồng đại quốc, cạnh tranh mười danh ngạch tham dự Chân Long hội, hết thảy đều kết thúc.
Triệu Phong nhắm mắt lại, phản lớn tâm thần đều dùng để thể ngộ.
Hắn cũng không biết rằng, cuộc đọ sức trên sân vẫn còn chưa kết thúc.
Lúc này, Thiên Bồng Quốc Quân chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói:
- Dựa theo lệ cũ, trong mười người tham gia Chân Long hội của Thiên Bồng đại quốc, sẽ chọn ra một nhân vật đầu lĩnh. Nhân vật đầu lĩnh này, nhất định phải có thực lực mạnh nhất, đứng ở vị trí đỉnh phong trong cùng thế hệ!
Nhân vật lĩnh quân là vinh hạnh đặc biệt, là thiên tài mạnh nhất, đại biểu cho Thiên Bồng đại quốc.
Một khi ra khói Đại quốc, nhân vật lĩnh quân sẽ đại biểu cho toàn bộ Thiên Bồng đại quốc.
Nói đơn giản một chút là, tiếp theo sẽ tranh giành vị trí đệ nhất Đại quốc.
- Đệ nhất Đại quốc, vị trí tạm thời là “Kim Thái Tử” Chu Kim Bằng, nếu ai không phục, có thể khiêu chiến hắn.
Thiên Bồng Quốc Quân nở nụ cười rực rỡ.
Kim Thái Tử chính là nhi tử có huyết mạch mạnh nhất của mình, Thiên Bồng Quốc Quân rất có lòng tin đối với thực lực của hắn.
Luận tu vi, Kim Thái Tử là Chân Nhân cấp đỉnh phong, so với bất kỳ thiên tài nào ở đây, đều chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.
Luận huyết mạch, Kim Thái Tử cũng là người được công nhận là mạnh nhất Đại quốc.
Thế nhưng lời của Thiên Bồng Quốc Quân vừa dứt, Vương Tiểu Quái xếp hạng thứ hai và Thiên Vân Chi xếp hạng thứ ba đã đứng dậy, chiến ý đằng đằng
- Khặc khặc khặc! Đệ nhất Đại quốc, ngoại trừ ta ra, không thể là ai khác!
Vương Tiểu Quái một tay cảm một thanh Kim Ngân Đại Côn, tàn ảnh nhoáng lên, đáp xuống trên đài thi đấu.
Mọi người trên sân không khỏi kinh ngạc.
Thế nhưng không ai dám khinh thường thực lực của Vương Tiểu Quái.
Lần cạnh tranh danh ngạch này, chỉ có hạn và Kim Thái Tử là từ đầu đến cuối không có người nào dám khiêu chiến, từ đó cũng có thể phần nào thấy được thực lực của bọn hãn.
Kim Thái tử cười đài một tiếng, giống như một đầu “Kim Bằng”, bay xuống đài thi đầu.
Phành...
Đài thi đấu khẽ run lên, khó có thể tưởng tượng nổi khí lực lực lượng của Kim Thái Tử là như thế nào.
Đông!
Vương Tiểu Quái càng không yếu thế, Kim Ngân Đại Côn nện xuống đài lập tức vang lên tiếng nổ lớn, chấn động không dứt.
Toàn thân cơ bắp của hắn không có chút cảm giác huyết nhục nào, giống như kim thiết nham thạch, nhất cử nhất động có thể rung chuyển cả tòa núi cao, có thể tùy tiện nghiền chết Chân Nhân cấp bình thường
- Ừm? Huyết mạch Thượng cổ?
Triệu Phong bừng tỉnh, một tia huyết trạch lam nhạt ẩn sâu trong thể nội khẽ run lên, thậm chí còn có một tia cảm giác áp bách.