Khô Lâu đường chủ khống chế thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi, nhanh chóng báo cáo.
Trong lòng hắn có một tia nghi hoặc, Triệu Phong đến Thiên Thánh Cầm Cung, rốt cuộc là có mục đích gì?
Về việc này, Triệu Phong vẫn luôn giữ bí mật.
Triệu Phong vung tay một cái, trước mặt xuất hiện một màn hào quang Băng Lam, xuất hiện địa đồ của Quần Đảo Vực này.
Quần Đảo Vực Càn Thánh, địa vực bao la, số lượng Đảo Vực rất nhiều, quy mộ còn gấp đôi Quần Đảo Vực Thiên Lô và Quần Đảo Vực Cổ Thanh.
Nơi này, phần đông đều là thế lực Tông môn, còn có rất nhiều các loại truyền thừa bàng môn Nhạc đạo.
- Dựa theo tin tức vạn năm trước, nơi này có đến năm sáu cái Tông phái Nhị Tinh. Trong đó, Thiên Thánh Cầm Cung còn là Tông phái Nhạc đạo đỉnh phong.
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, trong lòng bắt đầu suy tư.
Tông phái Nhị Tinh đỉnh phong, còn là Tông phái Nhạc đạo, điều này quả thật rất bất thường.
Có thể nói, tại vùng Thương Hải này, địa vực này chính là khởi nguyên lớn nhất của truyền thừa Nhạc đạo.
Cách đây vạn năm, Thiên Thánh Cầm Cung chính là Tông phái Nhạc đạo đệ nhất.
Căn cứ theo tin tức trên địa đồ, Thiên Thánh Cầm Cung nằm tại “Thiên Cầm Vực” ở trung tâm Quần Đảo Vực, là Đảo Vực phồn vinh phát triển nhất trong Quần Đảo Vực.
Đương nhiên.
Tin tức mà Triệu Phong biết được đều là của vạn năm trước, do Tử Dạ Thánh Chủ cung cấp.
Hiện nay, tình huống cụ thể về Thiên Thánh Cầm Cung, liệu có còn ở “Thiên Cầm Vực” hay không, cũng không thể kết luận.
Mấy ngày trôi qua…
Phía trước xuất hiện một Quần Đảo Vực với nguyên khí mạnh mẽ, xung quanh dao động một một màng quang khí lam, hồng, tím trong suốt.
Từ Ngoại Vực quan sát, Đảo Vực này giống như một cái cổ cầm, cẩm tú sơn hà bên trong, mơ hồ có thể thấy được.
Đảo Vực này, mang đến cho Triệu Phong khí tức vô cùng an hòa, bên trong giác quan, phảng phất có khí tức hoa nở chim hót, tiếng đàn và tiếng mài mực,…
Không giống những Đảo Vực khác, luôn tràn ngập sát phạt, khí tức lộn xộn, giống như Thanh Hoa Vực chẳng hạn.
- Không sai, có lẽ chính là nơi này.
Triệu Phong khẽ gật đầu.
Khí tức này, hẳn là do Nhạc đạo phát nguyên, hoàn toàn bất đồng với những Tông phái bình thường.
Vụt...
Thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi xẹt qua, để lại sau lưng một đường ám lôi thủy văn, sau đó phóng vào không gian Vực Nội.
Quá trình từ Ngoại Vực tiến vào, bên ngoài thuyền, nổi lên một trận hỏa tinh rực rỡ.
Bất kỳ một Đảo Vực nào, bên ngoài đều có một tầng lực tràng vô hình.
Người tu hành bên trong Đảo Vực, muốn đột phá đến Ngoại Vực, cơ bản là không có khả năng, yêu cầu thấp nhất phải là Chân Chủ Cấp.
Bởi vậy.
Có thể hành tẩu tại Hư Không Hải Ngoại Vực, đều là những cường giả đỉnh cao, ở ngoài có thể nhìn thấy Chân Linh Cảnh, Đan Nguyên Cảnh, cũng là chuyện rất bình thường.
Sau khi tiến vào không gian Vực Nội.
Tốc độ của thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi cũng giảm mạnh, áp lực thiên địa và lực cản của không khí, hoàn toàn khác biệt so với Ngoại Vực.
Phạm vi Thiên Cầm Vực, còn rộng lớn gấp hai ba lần Thanh Hoa Vực.
Triệu Phong cũng không có địa đồ Vực Nội của Đảo Vực, nên phải nghe ngóng vị trí của “Thiên Thánh Cầm Cung”.
Hơn nữa.
Phần lớn nhân loại, đều không biết rõ vị trí của Thiên Thánh Cầm Cung.
Như vậy cũng giống như Triệu Phong lúc đầu, thời điểm còn ở tại Triệu tộc, căn bản không biết gì về Thế giới Tông môn.
Dù là về sau, gia nhập Hiểu Nguyệt Tông, cũng không biết vị trí cụ thể của Thập Đại Tông Phái.
Đây chính là thay đổi do cấp độ và vị trí mang lại.
- Trước hết tìm một người tu hành đã ngoài Chân Linh Cảnh để hỏi thăm một chút.
Triệu Phong hạ quyết tâm.
Hắn triển khai thần niệm, hướng về phía có nhiều khí tức cường giả nhất để tìm kiếm.
Trong không gian Vực Nội, bất luận là Triệu Phong hay là thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi, đều khó có khả năng có được tốc độ như tại Ngoại Vực Hư Không Hải.
Nửa ngày sau…
Sau khi vượt qua nhiều sông ngòi rừng rậm bao la bạt ngàn, nguyên khí chấn động ở phía trước, đã dần trở nên mãnh liệt hơn.
- Ồ!
Thần niệm của Triệu Phong, chợt hạ xuống một hồn đảo giữa hồ, cảnh trí hợp lòng người.
Trên hòn đảo giữa hồ đó, có không ít khí tức nhân loại, phần lớn đã ngoài Chân Linh Cảnh, ngay cả Đan Nguyên Cảnh cũng có.
Hơn nữa.
Triệu Phong còn nhìn thấy rất nhiều người tu hành lưu phái Nhạc đạo.
Tìm đúng chỗ rồi.
Trên mặt Triệu Phong lộ vẻ vui mừng, vội vàng bay về phía nơi đó.
Thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi có chút bắt mắt, cho nên Triệu Phong để Khô Lâu đường chủ vào Vạn Quỷ Châu, sau đó thu hồi thuyền Hư Không Hải.
Vụt...
Triệu Phong hóa thành một trận thiểm điện tàn phong, nhanh chóng tiếp cận hòn đảo giữa hồ.
Khí tức Vương Giả Hư Thần Cảnh quá mức khổng lồ, sức mạnh to lớn kinh nhiếp thiên địa, cho nên Triệu Phong mới đem tu vi áp chế tại Đan Nguyên Cảnh.
Dù vậy.
Thực lực Đan Nguyên Cảnh, tại trong Vực Nội, vẫn cường giả đỉnh cao với danh xưng Tôn Giả.
Lúc này.
Hòn đảo giữa hồ, đang tổ chức một thịnh hội quy mô hùng vĩ.
Trong đám người, phần lớn đều là những thanh niên tuổi trẻ tài tuấn, tu vi ít nhất đều là Chân Linh Cảnh.
- Không hổ là đại hội Nhạc đạo mười năm một lần. Tập kết toàn bộ thiên tài Nhạc đạo thế hệ trẻ của toàn bộ Quần Đảo Vực.
- Thịnh hội như vậy, cho dù chúng ta không có tư cách tham dự, nhưng có thể quan sát đôi chút, cũng là cơ hội hiếm có rồi.
Trong đám người ở bên ngoài, truyền đến một vài âm thanh trò chuyện khe khẽ.
Trung tâm đại hội Nhạc đạo, chính là một quảng trường hình tròn khổng lồ.
Xung quanh quảng trường, có rất nhiều bậc thang, hết tầng này đến tầng khác, cao nhất đạt tới mười tám tầng.
Chính giữa quảng trường hình tròn, có hai cái đài to như bàn cơ khổng lồ.
Hai cái đài này, rộng đến mười dặm, người ở trên đó cách xa vài dặm, giằng co từ xa.
Lúc này.
Trên hai đài cao, phân biệt là một vị thiếu niên áo đen và một thiếu nữ xinh đẹp.
Thiếu niên áo đen kia thổi sáo, từng đạo âm thanh Nhạc đạo như sóng lớn vỗ bờ, như hùng ưng giương cánh, dẫn động một trận gió cuốn triều dâng, phóng tới chỗ thiếu nữ phía đối diện.
Thiếu nữ vẫn tĩnh tọa, không nóng không lạnh, ưu nhã vươn tay khẽ vuốt đàn tỳ bà, từng vòng sóng âm rực rỡ hoa mỹ nhu hòa, sản sinh lực tràng vô hình, ngăn trở công kích Nhạc đạo của thiếu niên mặc áo đen kia.
- Thịnh hội Nhạc đạo.
Triệu Phong phiêu phù trên đám mây, quan sát đại hội Nhạc đạo ở phía dưới.
Những thiên tài Nhạc đạo tham dự thịnh hội này, tu vi cơ bản đã ngàoi Chân Huyền Cấp, Chân Chủ Cấp cũng có, một số ít cá biệt, thậm chí còn đạt tới Đan Nguyên Cảnh.
Xem ra những thiên tài này, hẳn là đến từ các Tông phái Nhất Tinh, Nhị Tinh.
Hai người chiến đấu một hồi, cuối cùng thiếu niên áo đen kia, sau khi dốc cạn sức lực, đã bị thần niệm dùng một loạt âm phù hào hùng, từng đạo ánh sáng rực rỡ muôn màu, chấn văn thiếu niên áo đen kia đến mức thổ huyết.
- Hay hay.
- Không hổ là đệ tử chân truyền của Lục Cầm Cung.
Sau khi phân ra thắng bại, người ngồi bên trên những bậc thang xung quanh, chợt truyền đến từng trận thanh âm hoặc khen hoặc chê.
Thế nhưng.
Phần đông ánh mắt, lại nhìn về phía bậc thang, nơi đó có ba kỳ tài Nhạc đạo tu vi đạt tới Đan Nguyên Cảnh.
Ba kỳ tài Nhạc đạo này gồm một nam hai nữ, đều ngồi riêng biệt trong một cái đình tao nhã.
- Huyền Âm Điện, Lục Cầm Cung, Thiên Thánh Cầm Cung… Ba đại Thủ tịch đệ tử.
Một nam hai nữ ngồi ngay ngắn trong ba gian đình tao nhã, đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Nam tuấn nhã ôn hòa, tài văn xuất chúng. Nhị nữ khí chất thanh nhã, phảng phất mỹ nữ cổ điển trong thi họa.
Nhất là.
Tại gian đình tao nhã ở giữa, vị thiếu nữ ngồi ngay ngắn trước một cái cổ cầm, hoàn toàn khiến những người ngồi bên cạnh quan sát, đều bị câu dẫn hồn phách.
Nàng đó một thân váy dài tuyết trắng, tóc xanh buông xuống đất, khí chất tú nhã tuyệt tục, băng cơ ngọc cốt, gương mặt như họa, điềm tĩnh như tiên, có cảm giác tiên vận cổ điển như vẩy mực vẽ nên.
Trong những thiên tài Nhạc đạo ở đây, bất luận là tư sắc hay khí chất phong độ, thậm chí là tu vi tài năng, nàng ta đều có một loại phong phạm trác tuyệt vô song có một không hai.
Phần đông nam tử trẻ tuổi, đều không thể nào che giấu được sự ái mộ và kinh diễm trong mắt.
- Cầm Hâm…
Triệu Phong ở trong đám mây trên không trung, lúc nhìn thấy gương mặt của nàng, không khỏi nghẹn ngào.
Nữ tử một thân váy dài tuyết trắng kia, giống như mỹ nữ cổ điển trong thi họa, nàng ngồi trước cổ cầm, khí tức Nhạc đạo bình lặng điềm tĩnh, hoàn toàn phù hợp với bóng hình xinh đẹp mà mình khổ sở tìm kiếm.
- Trận quyết đấu vừa rồi, Nguyệt Nhi may mắn chiến thắng, vẫn mong “Tuyết Cầm Tiên Tử” chỉ điểm đôi chút.
Vị nữ tử xinh đẹp vừa chiến thắng, khẽ mỉm cười.
Ngôn từ của nàng tuy khách khí, thế nhưng sóng mắt lại lưu chuyển một tia lãnh ý nhàn nhạt.
Triệu Phong cũng nhìn ra được, nữ tử xinh đẹp vừa chiến thắng, bất luận là thực lực hay là kế sách, đều trên vị thiếu niên áo đen thổi tiêu kia một bậc.
Hơn nữa, tu vi của nàng, đã đạt tới Chân Chủ Cấp đỉnh phong.
- Lâm Nguyệt Nhi, “Lục Cầm Cửu Âm” của ngươi, âm luật thượng giai, tiền cầm đã nhập đạo, thế nhưng huyền âm chạm rỗng, tại phương diện vận dụng, vẫn còn khiếm khuyết chút hỏa hầu…
Nữ tử điềm tĩnh được xưng là “Tuyết Cầm Tiên Tử” kia, thanh âm uyển chuyển nhu hòa.
Thanh âm của nàng, giống như một dòng suối nhẹ nhàng chảy qua, phác họa khung cảnh cầu nhỏ nước chảy.
- Ngay cả tiếng nói cũng sáp nhập giai điệu, nhịp điệu Nhạc đạo, câu thông với huyền diệu của thiên địa…
Nữ tử xinh đẹp kia vốn có chút khiêu khích, lập tức biến sắc.
Nàng đối diện với đôi mắt trong suốt hoàn mỹ như trăng sáng trong nước của “Tuyết Cầm Tiên Tử”, đột nhiên có cảm giác như bị nhìn thấu lực lượng tâm linh.
Bất giác, nàng sinh ra một tia tâm lý mặc cảm tự ti.
Thân là Nhị đệ tử chân truyền của “Lục Cầm Cung”, nàng vốn muốn khơi mào chiến đấu với Lý Tuyết Di, nhằm thăm dò thực lực thật sự của nàng.
Nhưng ngoài dự liệu chính là tạo nghệ Nhạc đạo của Tuyết Cầm Tiên Tử, đã đạt tới trình độ “Hồn nhược thiên thành”, đối phương không chỉ vạch trần sơ hở của nàng, còn khiến nàng lâm vào ý cảnh kỳ lạ của Nhạc đạo, khó có thể tự kiềm chế bản thân.
- Tạo nghệ Nhạc đạo của Lý Tuyết Di, không ngờ đã đạt tới cấp độ này rồi, mỗi một cái nhíu mày hay là một nụ cười, đều phát ra huyền lực Nhạc đạo.
Mặt khác, hai thiên tài tuyệt thế ở hai gian cổ đình bên cạnh, trong lòng cũng thầm khiếp sợ.
- Lý Tuyết Di này, được xưng là đệ nhất thiên tài trong mấy ngàn năm qua của “Thiên Thánh Cầm Cung”.
- Sự xuất hiện của nàng, đã khiến cho vận mệnh định sẵn là xuống dốc của Thiên Thánh Cầm Cung, trở thành hi vọng chấn hưng Tông phái.
Bên dưới vang lên một hồi nghị luận.
Vài câu bình luận của Lý Tuyết Di, đã khiến cho “Đại hội Nhạc đạo” lần này, xuất hiện một hồi cao trào.
Bởi vì trước đây, thiên phú tạo nghệ của Lý Tuyết Di, chỉ giới hạn trong truyền thuyết.
Mặt khác, hai thiên tài tuyệt thế Nhạc đạo còn lại, cũng trầm mặc hồi lâu.
- Lý Tuyết Di? Nàng không phải Cầm Hâm?
Giữa tầng mây trên không trung, Triệu Phong quan sát từng trận chiến đấu trong đại hội Nhạc đạo.
Hình thức đại hội Nhạc đạo, có chút tương đồng với Thiên Tài Phong Hội hoặc là Chân Long Trà Hội.
Đây là một dịp để các thiên tài Nhạc đạo, luận bàn trao đổi lẫn nhau.
Mà thiếu nữ gọi là “Lý Tuyết Di” kia, chính là Thủ tịch đệ tử của Thiên Thánh Cầm Cung, tu vi cầm nghệ lấn áp toàn trường.
Theo thời gian trôi qua.
Những lời bình luận trước đó, lại tiếp tục nổi lên.
Lý Tuyết Di kia cũng có một hai lần đăng tràng, bóng hồng như tiên, bàn tay trắng nõn khẽ vỗ lên cổ cầm, diệu âm vô thượng dẫn động lực lượng thiên địa cộng minh.
Ngay cả nam tử tuấn nhã trong ba đại kỳ tài Nhạc đạo, đối diện với Lý Tuyết Di, cũng không chống đỡ quá mười nhịp hô hấp.
- Lợi hại, chỉ là tu vi Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, vậy mà đánh đàn tấu nhạc, lại có thể phát huy chiến lực cấp bậc Tôn Chủ.
Triệu Phong không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Sở dĩ hắn vẫn lưu lại nơi này, chính là bởi vì trên người của Lý Tuyết Di, có một loại khí chất tương đồng với Liễu Cầm Hâm.
Ngay cả bóng hình xinh đẹp và dung mạo của nàng, khi nhìn qua, cũng có vài phần tương đồng.
- Xuất thân từ Thiên Thánh Cầm Cung, khí chất có bốn năm phần tương tự với Cầm Hâm, thế nhưng, lại không giống Cầm Hâm.
Triệu Phong nhíu mày.
Thần niệm của hắn, đảo qua toàn trường, vẫn không phát hiện ra Liễu Cầm Hâm.
Điều này khiến cho trong lòng Triệu Phong phát lạnh.
Bảy năm trôi qua.
Nếu như Liễu Cầm Hâm ở Thiên Thánh Cầm Cung, với thiên phú Nhạc đạo của nàng, tuyệt đối có tư cách tham gia “đại hội Nhạc đạo” lần này, thậm chí còn có thể xếp vào trong ba đại kỳ tài Nhạc đạo.
Thế nhưng.
Thần niệm của Triệu Phong bao phủ khắp toàn trường, vậy mà vẫn không phát hiện ra khí tức của Liễu Cầm Hâm.