- Ngươi nói, thiếu niên kia chỉ thổi “một hơi”, liền khiến Vân Tằm Tiên Điệp xuất hiện dấu hiệu hồi phục sinh mệnh?
Nam Phong vương nghe xong lời tự thuật của hai người, lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Nếu như chỉ một mình Ngữ Tình Quận chúa, có lẽ Nam Phong vương còn có chút nghi vấn, cho rằng nàng nói khoác.
Nhưng Bát hoàng tử ở bên cạnh, lại tận mắt nhìn thấy, mà hắn lại không phải là kẻ thích đùa giỡn.
- Ngữ Tình, người có tài năng như vậy, tại sao ngươi không lưu hắn ở lại phủ làm khách, để vi phụ tự mình tiếp kiến?
Nam Phong vương trách cứ.
Vân Tằm Tiên Điệp chính là chủng tộc huyết mạch thuộc Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, lần này ngủ say đã rất lâu rồi. Ngay cả một vài Đại Sư, Tông Sư thuần thú, cũng đều thúc thủ vô sách.
Dứt lời, hắn định phái người đi mời Triệu Phong trở về.
- Phụ vương… Đợi chút! Triệu Phong nói rằng, phải về chuẩn bị một phen, lần này chỉ là thử bước đầu. Chúng ta không nên quấy rầy hắn.
Ngữ Tình Quận chúa vội vàng ngăn cản.
- Cũng đúng.
Nam Phong vương gật đầu.
Sau đó, hắn lại hỏi Ngữ Tình Quận chúa và Bát hoàng tử về một số tình huống liên quan đến Triệu Phong.
- Ồ? Vạn Thánh Tông…
Lúc này, Nam Phong vương lại phái cường giả đến Vạn Thánh Tông, yêu cầu âm thầm bảo hộ sự an toàn cho Triệu Phong.
Triệu Phong rất quan trọng đối với việc khiến “Vân Tằm Tiên Điệp” thức tỉnh, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện được.
- Nếu như có thể khiến “Vân Tằm Tiên Điệp” thành công tỉnh lại, ta sẽ có hi vọng trở về Thánh Đường, trở thành “kẻ đánh cờ” trong bố cục Vương triều…
Trong lòng Nam Phong vương thầm nghĩ, trong đôi mắt thâm thúy, dấy lên một tia ý chí chiến đấu.
Vân Tằm Tiên Điệp mặc dù không phải là trân trùng thuộc loại chiến đấu, nhưng giá trị và tác dụng chân chính của nó, trong thiên địa này, có rất ít người biết đến.
Tại nơi khác, Triệu Phong đang cưỡi Âm Minh Điểu quay trở về Vạn Thánh Tông.
- Chờ sau khi khôi phục “Vân Tằm Tiên Điệp”, ta có thể thu được một ít trân tài Hồn đạo từ chỗ Vương Hầu phủ.
Trong lòng Triệu Phong đã có tính toán.
Nếu như hắn dốc hết toàn lực, cũng không phải là không thể khiến “Vân Tằm Tiên Điệp” thức tỉnh, chẳng qua làm vậy cũng phải cố gắng hết sức mới được.
Triệu Phong dự tính nên để vài lần mới hoàn thành công việc này.
Thứ nhất, không thể để cho việc thức tỉnh trở nên dễ dàng như vậy.
Thứ hai, hắn vừa có thể nhẹ nhàng, mà lại càng có thể kiếm được nhiều tài nguyên trân quý hơn.
Đương nhiên.
Chuyện này Triệu Phong cũng không thể kéo dài quá lâu được.
Thời gian Không Gian Thần Huyễn mở ra, chỉ còn không đến ba tháng, chính xác là chỉ còn khoảng bảy tám mươi ngày.
Bởi vậy, trong phải khôi phục “Vân Tằm Tiên Điệp” trong vòng ba tháng.
Cái “công tác chuẩn bị” mà Triệu Phong nói, chính là trở về tu luyện một thời gian.
Hôm đó…
Triệu Phong quay trở về chỗ ở, lập tức bắt đầu bế quan tu luyện.
Mấy ngày gần đây, điên cuồng hoàn thành nhiệm vụ và đấu giá Linh sủng, cùng với việc cướp đoạt và tiêu diệt Ân gia, cũng khiến cho hắn kiếm được một lượng tài nguyên không nhỏ.
Trong thời gian ngắn, Triệu Phong đã không còn thiếu thốn tài nguyên nữa.
Vụt... Vụt... Vụt...
Triệu Phong khoanh chân ngồi, trước mặt xuất hiện nhiều loại trân tài, có tinh thạch, có thủy dịch,…
Những dược liệu và trân tài địa bảo quý hiểm để dùng cho việc tu luyện, Triệu Phong cũng bày ra trước mặt.
Đống tài nguyên quý giá này, e rằng đủ khiến cho cường giả Đan Nguyên Cảnh cũng phải đỏ mắt.
Nếu như muốn nhanh chóng tăng cường tu vi, mượn dùng tài nguyên ngoại lực, chính là một trong những cách hữu hiệu nhất.
Huống chi, hắn tu luyện “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết” và “Kim Khôn Thánh Lôi Thể”, cấp độ rất cao, e rằng đặt ở Tông phái Tứ Tinh, cũng rất khó có thể cầu được.
Bởi vì trùng tu, cho nên thiên địa Phạm Trụ cũng không cần lo lắng vấn đề căn cơ bất ổn.
Hơn nữa, Phong Lôi Quyết và Thánh Lôi Thể, đều là tu luyện nguyên bộ, hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho căn cơ nội tình, càng trở nên thâm hậu hơn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, thoáng cái đã hơn mười ngày trôi qua.
“Ngũ Hành Phong Lôi Quyết” của Triệu Phong, đã tu luyện tới tầng thứ tư đỉnh phong.
Chân linh nguyên trong cơ thể, là một đoàn dòng chảy Thủy Lôi trạng thái dịch, nổi lên một tầng lôi văn tinh mĩ.
Bắt đầu từ bây giờ, Thủy Chi Phong Lôi của Triệu Phong, đã được chuẩn bị để xây dựng căn cơ và tọa nghệ.
Thủy Chi Phong Lôi, hỗ trợ tốc độ và công kích của Phong Lôi, đồng thời còn có thể biến hóa cương nhu tùy ý.
Hơn nữa, Thủy Chi Phong Lôi, đối với khí lực thân thể, còn có hiệu quả tẩy lạc kinh mạch, loại trừ những ám tật trong cơ thể.
- Dùng Thủy Chi Phong Lôi này làm bước cơ sở của Ngũ Hành Phong Lôi, quả thật là một lựa chọn không sai.
Triệu Phong cảm thấy rất hài lòng.
Ô...ô...ô...n...g!
Triệu Phong mở cánh tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một đoàn chất lỏng Băng Lam.
- Băng Hoàng Thương!
Đoàn chất lỏng Băng Lam này, xuất hiện hình thái một thanh trường thương Băng Lam, sau đó hóa thành một kiện chiến giáp Băng Thủy u lam bên ngoài thân thể Triệu Phong.
Chiến giáp Băng Thủy này, bề mặt gợn sóng lôi văn nhộn nhạo, biến đổi không ngừng.
Lần này trùng tu, Triệu Phong có được Thủy Chi Phong Lôi, Băng Hoàng Thương phát huy càng thêm thuận tay.
Thần Linh Nhãn cải tạo, khiến thân thể của hắn, đầu tiên có huyết mạch Thủy Băng.
Hiện tại có thể tùy ý phát huy Băng Hoàng Thương, cũng khiến thực lực của Triệu Phong tăng mạnh.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
“Thủy Chi Phong Lôi” bên ngoài thân thể Triệu Phong vờn quanh, nhộn nhạo không ngừng rung động.
Mỗi một khắc.
Bên ngoài thân thể hắn, lại nổi lên một tầng ánh sáng kim loại màu bạc, ánh sáng rực rỡ, giống như một pho tượng băng ngân.
Thoáng chốc, một luồng khí lực vô hình, chợt xuất hiện trên người Triệu Phong.
Ầm…
Gian phòng ốc của Triệu Phong, mơ hồ chấn động, trận dư âm vừa rồi, thiếu chút nữa là đã chấn vỡ phòng ốc.
Đây còn là dưới tình huống Triệu Phong tận lực thu liễm.
Mỗi một viên gạch xây dựng tại Thế giới Tông môn, chất liệu đều không tầm thường.
Ví dụ như căn phòng mà Triệu Phong bế quan tu luyện, có thể chống chịu mấy đợt công kích luân phiên của Chân Linh Cảnh, cũng sẽ không bị phá nát.
- Kim Khôn Thánh Lôi Thể, tầng thứ tư.
Triệu Phong thở ra một ngụm trọc khí.
Hắn cảm giác trong mỗi một tấc huyết nhục cốt cách, đều có một luồng cự lực mênh mông như man ngưu.
Đinh…
Triệu Phong dùng một khối tàn phiến Địa cấp, chém lên cánh tay một chút, chỉ thấy một trận tia lẳ bắn tung tóe.
- Phòng ngự thật mạnh!
Triệu Phong cảm nhận được một luồng lực lượng vô cùng, có cảm giác như có thể nghiền nát hết tất cả.
Hiện nay.
Hắn chỉ dựa vào lực lượng nhục thể, ít nhất cũng có thể chống lại, thậm chí là nghiền nát một vài Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh.
Sau khi Thánh Lôi Thể đột phá tầng thứ tư, Triệu Phong lại củng cố một phen, bắt đầu tu luyện, đề thăng “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết”.
Bởi vì ý cảnh cao, cho nên việc tu hành “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết” cũng nhanh hơn một chút.
Mà công pháp luyện thể, ý cảnh không thể thúc đẩy được rõ ràng như vậy.
Một ngày nọ, tại đại điện Lạc gia.
Hơn mười vị cao tầng của Lạc gia, đều tập trung tại một Đường.
- Hừ! Kế sách này, có thể khiến những khoáng thạch tài nguyên của Triệu tộc, trong nửa năm không thể tiêu thụ, bên trong gia tộc, nhất định sẽ xuất hiện tình huống khủng hoảng tài chính.
- Ha ha ha… Lại phối hợp với “Tam Vân Phi Tặc” tập kích, Triệu tộc chẳng những không thể chân chính nắm trong tay vùng Vân Linh, e rằng ngay cả nghỉ ngơi lấy sức cũng không có cơ hội.
Gia chủ Lạc gia và một số vị Trưởng lão, đều nở nụ cười âm độc.
Những việc trước mắt.
Lạc gia cũng không phải trực tiếp ra tay đối đầu với Triệu tộc, nhưng các biện pháp âm thầm “chế tài” và “quấy rối”, đều có thể làm đối phương suy yếu thực lực, tan rã từ trong nội bộ.
- Không đánh mà thắng, chế nhân trong vô hình. Khương lão vẫn rất độc.
Lạc Tôn ngồi bên cạnh phụ thân, nở nụ cười tươi rói.
Đúng lúc này.
Một luồng sức mạnh to lớn của Vương Giả, kèm theo một tia số mệnh, bao trùm khắp đại điện Lạc gia.
Vương Giả Hư Thần Cảnh.
Chúng cao tầng của Lạc gia, đều cảm thấy thể xác và tinh thần trần xuống.
- Bát hoàng tử?
Lạc Tôn có chút ngoài dự liệu, nhìn về phía một nam tử mặc cẩm long trường bào vừa xuất hiện.
- Lạc Tôn!
Sắc mặt Bát hoàng tử trở nên trịnh trọng:
- Bây giờ, tuyệt đối không nên ra tay với Triệu tộc, thậm chí cũng không thể đắc tội với Triệu Phong. Bằng không, e rằng sẽ đem tới họa sát sinh cho Lạc gia.
Cái gì?
Lời vừa nói ra, trong đại điện lập tức dậy sóng.
Nếu như lời này là trong miệng người khác nói ra, mọi người còn có thể cười nhạt.
Nhưng người nói chuyện, lại là Bát hoàng tử Đại Càn.
Một lát sau.
Trong một gian mật điện của Lạc gia.
Bát hoàng tử Lạc Tôn, gia chủ Lạc gia, ba người cùng ở trong một gian phòng, bí mật trao đổi.
- Triệu Phong này, không ngờ lại được Nam Phong vương thưởng thức. Ngay cả Ngữ Tình Quận chúa cũng có chút yêu thích đối với hắn?
Lạc Tôn có chút thất thần.
Gia chủ Lạc gia, lại càng ngồi ngẩn ra tại chỗ, sau lưng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng.
Nam Phong vương, chính là chúa tể tối cao của Đại Đảo Vực này.
Là hoàng thân quốc thích, đệ đệ của Thánh Hoàng Đại Càn, tước vị “Vương hầu, cao không thể với tới.
Hơn nữa.
Bản thân Nam Phong vương, còn là Đại Đế đỉnh phong, cộng thêm số mệnh lực Vương Hầu, càng không thể phỏng đoán được thực lực thật sự.
Ngay cả “Bát hoàng tử”, lần này đến Thiên Phong Đại Đảo Vực, cũng phải mượn sức “Nam Phong vương” cùng với thế lực ẩn tàng sau lưng ông ta.
Vương triều trước mắt, đang đứng tại thời kỳ mẫn cảm mà mấu chốt.
“Thánh Hoàng Đại Càn”, chỉ còn không đến mười năm nữa, sẽ mãn hạn 500 năm một lần.
Dù sao đi nữa.
Thân là Thánh Hoàng, được hưởng toàn bộ Vương triều, lãnh thổ rộng lớn và đại khí vận. Quy tắc của Vương triều chính là, Thánh Hoàng vị, nếu không phải là tình huống đặc thù, thì không thể liên tục kế nhiệm.
Mà mỗi lần “Thánh Hoàng” tân nhậm sinh ra, sau lưng đều có rất nhiều đại biểu phe phái đấu tranh.
Đến lúc đó.
Vương triều Đại lục, một vài siêu cấp thế gia, Tông phái Tam Tinh, Tứ Tinh, đều sẽ tham gia trận đánh cược “Thánh Hoàng vị này”.
Trong thời đại rộng lớn mạnh mẽ này, Bát hoàng tử cũng muốn tranh thủ một phen.
Mặc dù hắn không phải là nhân tuyển hấp dẫn để tranh đoạt ngôi vị thái tử này.
Đây là mục đích chính mà hắn đến Thiên Phong Đại Đảo Vực lần này.
Chớp mắt một cái…
Một tháng kể từ ngày Triệu Phong rời khỏi Vương Hầu phủ đã trôi qua.
Trong một tháng này, Triệu Phong phần lớn thời gian là bế quan khổ tu.
Lúc này, tu vi của hắn, cuối cùng cũng trùng tu đến Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.
Chính vào lúc này.
“Thần Huyễn thí tuyển” của Vạn Thánh Tông đã bắt đầu báo danh.
Cái gọi là Thần Huyễn thí tuyển, chính là để xác định danh ngạch tiến vào “Không Gian Thần Huyễn”.
Vạn Thánh Tông ngày xưa chính là Tông phái Tam Tinh, tất nhiên cũng có có trận đài kết nối với “Không Gian Thần Huyễn”.
Nhưng mỗi lần mở ra “Không Gian Thần Huyễn”, chỉ có thể chuyển vận một trăm người mà thôi.
Mục đích của Thần Huyễn thí tuyển, chính là chọn lựa ra một trăm danh ngạch.
Một trăm danh ngạch này, có sáu bảy phần là thế hệ trẻ, còn ba bốn phần là thế hệ trước.
Các Tông các thế lực đều có quy tắc khác nhau, nhưng cơ bản đều trọng điểm vào những thiên tài trẻ tuổi. Dù sao đi nữa, tiềm lực của những người trẻ tuổi cũng lớn hơn.
Vạn Thánh Tông, trước một tòa đại điện, phía sau xếp đặt một hàng dài.
Những tinh anh và thiên tài tham gia bao danh, cũng nhiều đến một hai ngàn.
Không Gian Thần Huyễn này, không phải là truyền thừa hạn chế số tuổi.
Chỉ cần tu vi dưới Vương Giả, lập tức có thể báo danh.
- Tiếp theo.
Một lão giả ngồi ở trước một cái bàn đăng ký hô lên.
- Triệu Phong.
Triệu Phong đi lên trước, đưa tay lấy ra lệnh bài chứng minh thân phận của mình.
- Triệu Phong?
Lão giả kia mở to hai mắt, liếc nhìn Triệu Phong một lượt.
Trong khoảng thời gian này, thanh danh của “Triệu Phong” ở Tông môn, quả thật không nhỏ.
Trong Tông môn, có rất nhiều sự tích liên quan đến hắn.
Nghe đồn, vị Tuần Thú Sư thiên tài này, gần đây còn được “Nam Phong vương” thưởng thức.
- Thần Huyễn thí tuyển, còn một tháng nữa.
Triệu Phong báo danh xong, liền cưỡi “Âm Minh Điểu” rời đi, một cái bóng to lớn, hết sức phong cách, bay ra khỏi Tông môn.
Gần đây.
Triệu Phong nhận được thư của Triệu tộc, nghe nói người của Lạc gia, đã chủ động tới cửa, đăng môn giải thích.
Vài canh giờ sau…
Triệu Phong đã cưỡi Âm Minh Điểu đến Vương Hầu phủ.
Triệu Phong còn chưa tới, Vương Hầu phủ đã nhận được tin tức.
- Triệu Phong!
Ngữ Tình Quận chúa nhảy nhót hô lên, trên tiếu nhan ửng hồng tràn ngập vui mừng.
Thế nhưng bầu không khí tại Vương Hầu phủ lúc này lại hết sức nặng nề, những người hầu và tì tướng ở gần đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chỉ thấy trước cửa phủ đệ, có một nam tử trung niên mặc kim bào, phong thái uy nghi bất phàm, đang đứng khoanh tay.
- Nam Phong vương… Không ngờ lại tự mình tiếp kiến Triệu Phong.