Vụt vụt vụt...
Kim Sơn Tông, Linh Phong bên cạnh ở bên ngoài, truyền đến vài tiếng xé gió, khí thế hung hãn.
- Người nào?
- Kim Sơn Tông trọng địa, người nào dám xông vào, giết không tha
Biên giới Linh Phong, vài tên chấp pháp tuần tra cường giả, lớn tiếng quát mắng.
Nhưng mà.
Vài tiếng xé gió, ngược lại ra vẻ như không nghe thấy.
- Hừ chỉ là Tông phái Nhị Tinh, cũng không sợ gió lớn thiệt thân sao.
Trong đó, một nam tử đến từ bên trong một tầng ánh sáng hư vô màu đen, phát ra một cỗ sức mạnh to lớn Ma Đạo Vương Giả kinh thiên.
- Ma Đạo Vương Giả
Từ cỗ ma uy ngập trời ở đằng kia, nhóm Kim Sơn Tông chấp pháp giả, thể xác và tinh thần ý thức, dường như bị giam cầm, hô hấp có chút khó khăn.
Ông
Ở bên trong tầng ánh sáng nhạt hắc, dần dần hiện lên một thân ảnh –“Hắc Lân nam tử”.
Hắc Lân nam tử này, mặt đen mắt đỏ, toàn thân ngưng kết một tầng vẩy màu đen, xấu xí như hung thần.
- Trưởng lão của Thiên U Thánh Tông – Đồ Vạn Lý
Lý lão râu trắng, ánh mắt rơi xuống trên người Ma Đạo Vương Giả, sắc mặt đại biến.
Vị Vương Giả mới đến này, không chỉ hung danh truyền xa, hơn nữa còn xuất thân từ Thánh Địa Tông phái Tam Tinh —Thiên U Thánh Tông.
- Tất cả lui ra đi.
Giữa vòm trời, lam quang lóe lên, hiện ra thân ảnh lam y Vương Giả.
Người chấp pháp của Kim Sơn Tông, như được đại xá, liên tục lui bước.
Chỉ có Vương Giả, mới có thể đối phó với Vương Giả, huống chi người tới còn là Thiên U Thánh Tông Trưởng lão.
- Ha ha, Đồ trưởng lão đích thân tới bổn Tông, có gì chỉ giáo?
Lam y Vương Giả không dám lãnh đạm, lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Trong Thánh Địa, Tông phái Tam Tinh, tuyệt đối là siêu cấp đại Tông, bá chủ vô địch.
Từ xưa tới nay, trong Thánh Địa Tông phái Nhị Tinh, phần lớn là bám vào Tam Tinh đại Tông, hoặc là gần mười cái Tông phái Nhị Tinh liên thủ, mới có thể có chút ít quyền lên tiếng.
Lúc này.
Một màn trên bầu trời, cũng kinh động đến bọn người Triệu Phong.
Ma Đạo Vương Giả sức mạnh to lớn, khí thế hung hãn, bốn phía không kiêng sợ, toàn bộ Kim Sơn Tông, đều dưới một bầu không khí áp lực mà khẩn trương.
Triệu Phong không khỏi ngưng mắt nhìn về phương xa.
Bên cạnh Ma Đạo Vương Giả “Đồ Vạn Lý” này, còn theo sau một ít thân ảnh, nhìn rất là quen mắt.
- Tử Vệ?
Trái tim Triệu Phong đập “thình thịch” một tiếng, hoảng sợ thất sắc.
Tổng cộng đến bốn gã Tử Vệ, còn có một thanh niên sáng ngời cùng tiểu nữ hài bạch đồng.
- Kim Sơn Tông các ngươi, có chứa chấp một tặc tử tên là “Triệu Phong”?
Đồ Vạn Lý đỉnh đạc mà nói.
Hắn tàn nhẫn cười lạnh, thần niệm không kiêng nể gì cả, quét về phía toàn bộ Linh Phong.
- Triệu Phong?
Lam y Vương Giả khẽ giật mình, sắc mặt có chút khó coi.
Thiên U Thánh Tông Trưởng lão này, không kiêng nể gì cả mà đến Kim Sơn Tông hưng sư vấn tội, thật sự có chút quá mức.
- Hắc hắc, theo tin tức có được, tên tặc tử “Triệu Phong” kia đã tiến vào địa bàn Kim Sơn Tông của các ngươi.
Đồ Vạn Lý đem thần sắc của lam y Vương Giả, thu vào trong mắt.
Cùng lúc đó.
Thanh niên sáng ngời cùng bốn gã Tử Vệ, bay đến không trung, phát ra linh thức hoặc là thần niệm, bắt đầu dò xét
- Ở đó... Đã tìm được.
Một gã Tử Vệ hô nhỏ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một đám thiên tài phụ cận Diễn Võ Trường.
- Ngươi chính là Triệu Phong?
Thanh niên sáng ngời nở nụ cười ấm áp, như một người bằng hữu đã lâu không gặp.
Bốn gã Tử Vệ, đều lộ ra vẻ mặt có chút hả hê, nhìn chằm chằm vào đám người Triệu Phong.
- Bắt lại cho ta!
Đồ Vạn Lý ha ha cười cười, lập tức hạ lệnh.
Thanh niên sáng ngời cùng bốn gã Tử Vệ, không do dự, hướng Triệu Phong đánh tới.
- Dừng tay!
Một cỗ sức mạnh to lớn hùng vĩ Vương Giả, từ trên trời giáng xuống, khiến cho thanh niên sáng ngời cùng bốn gã Tử Vệ, thân hình cứng đờ.
Người ra tay, chính là lam y Vương Giả.
- Như thế nào? Kim Sơn Tông ngươi, còn muốn ngăn cản Thiên U Thánh Tông ta bắt người?
Sắc mặt Đồ Vạn Lý trầm xuống.
- Triệu Phong này, là khách nhân của Kim Sơn Tông, cho dù Thiên U Thánh Tông đến đây bắt người, cũng phải có một lời giải thích danh chính ngôn thuận chứ?
Lam y Vương Giả trên mặt không vui, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ.
Phía sau Kim Sơn Tông, còn có mấy vị Vương Giả tọa trấn, cũng không úy kỵ Đồ Vạn Lý.
Nhưng hành vi của Đồ Vạn Lý, có thể xem như đại biểu cho Thiên U Thánh Tông.
Hơn nữa.
Thân phận của Đồ Vạn Lý, không giống bình thường, sư tôn của hắn, là một vị Đại Đế cổ xưa, có địa vị rất cao tại Thiên U Thánh Tông.
- Giải thích? Đại sư tôn 'Xích Ma Hoàng” của ta, lệnh cho ta đến đây truy nã Triệu Phong.
Đồ Vạn Lý cười lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay hiện ra một khối lệnh bài màu đen
Ô...ô...ô...n...g!
Phía trên lệnh bài màu đen này, hiện lên một luồng ý chí Ma Hoàng thương cổ vô biên, khiến cho bề mặt linh hồn của mọi người, mơ hồ chấn động.
Một khắc này này
Một ít Vương Giả trong Kim Sơn Tông, đều cảm thấy tâm linh run lên.
Hư Thần Cảnh, chia thành tiền, trung, hậu kỳ, cùng với đại viên mãn.
Chỉ có Hư Thần Cảnh đại viên mãn, linh hồn lột xác đại viên mãn, mới có thể quá độ thành một vị Đại Đế.
Đại Đế, tại bên trong Hư Thần Cảnh, có địa vị chí cao, linh hồn gần như bất tử, khó có thể tiêu diệt được.
Bởi vậy.
Tuổi thọ của Đại Đế, cũng là cực kỳ lâu đời, có thể đạt tới hơn vạn năm.
Là ý chí của “Xích Ma Hoàng”? Khó trách Đồ Vạn Lý lớn lối như vậy.
Lam y Vương Giả hít một hơi lãnh khí.
Xích Ma Hoàng, ở trong số Thánh Địa Đại Đế, rất có uy danh.
Cho dù là trong Kim Sơn Tông, vị Đại Đế quanh năm tiềm tu kia, cũng không phải là đối thủ của Xích Ma Hoàng.
Vương Giả, Đại Đế, đều là lực lượng cấm kị của Tông phái Nhị Tam Tinh
Nhất là cấp Đại Đế, Đại Đế Hư Thần Cảnh lợi hại, có thể tiểu diệt một cái cường Tông Nhị Tinh; ví dụ Tử Vong Đại Đế chẳng hạn.
- Haizz.
Lúc Đồ Vạn Lý lấy ra tín vật của Xích Ma Hoàng, Vương Giả của Kim Sơn Tông, không khỏi thở dài tiếc hận.
Đối với loại tình huống này.
Kim Sơn Tông khó mà ra tay che chở cho Triệu Phong được nữa.
- Triệu Phong, lần này, xem ngươi trốn thế nào?
- Cho dù ngươi trốn đến Thánh Địa tị nạn, chúng ta vẫn có thể thông qua Tông phái Tam Tinh, tạo áp lực với Tông phái Nhị Tinh, cũng không có người nào có thể bảo hộ ngươi.
Thanh niên sáng ngời cùng bốn gã Tử Vệ, lộ ra nụ cười chiến thắng.
Giờ khắc này.
Sức mạnh to lớn của Vương Giả Hư Thần Cảnh đã triệt hồi.
Triệu Phong lẻ loi trơ trọi một mình, đứng lặng tại chỗ, không được che chở nữa.
- Tử Vong Đại Đế, thật đúng là có chút năng lực, không ngờ có thể ảnh hưởng đến Đại Tông Tam Tinh ở Chân Vũ Thánh Địa.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, mang theo vài tia trào phúng.
Hử?
Thanh niên sáng ngời cùng bốn gã Tử Vệ, lập tức cảm giác có chút không đúng.
Giờ phút này, Triệu Phong không được che chở, không có đường lui, lâm vào tuyệt cảnh, sao lại trấn định như thế.
Ô...ô...ô...n...g!
Trong lòng bàn tay của Triệu Phong, xuất hiệnmột khối lệnh bài màu tím, rung động như nước chảy, phát ra một tia run rẩy.
Hừ!
Vẻ mừng rỡ trên mặt Triệu Phong, càng tươi hơn.
Vừa mới không lâu, Tử Thánh Lệnh vón yên lặng hồi lâu, đột nhiên sinh ra cảm ứng.
Hơn nữa, phương hướng khí tức của cảm ứng này, không phải đến từ Di tích Tử Thánh, mà là đến từ trong Thánh Địa.
Thanh niên sáng ngời cùng bốn gã Tử Vệ, mơ hồ cảm thấy không ổn.
Nhưng bọn hắn, vẫn điên cuồng đánh về phía Triệu Phong.
- Các ngươi, là thủ hạ của Tử Vong Đại Đế?
Một thanh âm như tắm gió xuân, gần ngay trước mắt, lại như xa tại chân trời, khiến người ta một loại cảm giác không gian mâu thuẫn.
Tiếp theo đó.
Một cỗ Thần niệm thương Cổ, ngạo thị Thiên Địa, khóa không hàng lâm, sức mạnh to lớn của Đại Đế Hư Thần Cảnh, khiến một phương trời đất không gian, sinh ra ảo giác như chấn động.
Ọc…
Bốn gã Tử Vệ, đồng thời nhổ ra một búng máu.
- Đại Đế?
Thân hình Thanh niên sáng ngời nhoáng lên một cái, cưỡng chế khí huyết bị chấn động sắp bốc lên, ổn định lại linh hồn.
- Thần niệm này, chẳng lẽ là...
Thể xác và tinh thần của Đồ Vạn Lý chấn động, hoảng sợ nghẹn ngào.
Ô...ô...ô...n...g!
Giữa vòm trời, sức mạnh to lớn của Đại Đế hội tụ, Thiên Địa nguyên khí gào thét.
Một quang ảnh nam tử cao ngạo tới trăm trượng, một đầu tóc trắng, được bao quanh bởi một tầng ánh sáng thanh liên chói lọi, giống như một thiên thần.
- Hình chiếu Hư Thần?
- Chỉ là một đạo 'Hình chiếu Hư Thần” Lại ẩn chứa sức mạnh to lớn cường đại như thế ư?
Vương Giả của Kim Sơn Tông, đều kinh hãi rung động.
- Bái... Bái kiến Đại Đế.
Ma Đạo Vương Giả “Đồ Vạn Lý”, đứng trước hư ảnh của nam tử tóc trắng cao ngạo to lớn gần trăm trượng đằng kia, lập tức cúi đầu sợ sệt.
Khuôn mặt hắn, nghẹn thành đỏ bừng, hô hấp trầm trọng.
Bịch bịch…
Bốn gã Tử Vệ, đều không chịu nổi áp lực, đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Chỉ có thanh niên sáng ngời là miễn cưỡng chống đỡ được, hắn cắn răng nhìn về phía “Hình chiếu Đại Đế” trên đỉnh đầu, run giọng nói:
- Ngươi biết sư tôn của ta?
- Tử Vong Đại Đế? Từng có vài lần duyên phận. Không nghĩ tới, hắn có thể thu được một đệ tử ưu dị như ngươi, quả thật làm cho người ta phải ao ước.
Hình chiếu Hư Thần cao trăm trượng này, thản nhiên nói.
Giờ khắc này.
Trong Chân Vũ Thánh Địa, bầu không khí hoàn toàn sục sôi.
Phần đông thần niệm, đều quét về phía Linh Phong của Kim Sơn Tông.
- Là “Hình chiếu Hư Thần” của Đoan Mộc Thanh.
- Ngàn năm trở lại đây, không thấy Đoan Mộc Đại Đế ra tay, không nghĩ tới thực lực của hắn, đạt tới cấp độ như thế này rồi.
Trong Chân Vũ Thánh Địa, một ít Vương Giả, Đại Đế, đều đã bị kinh động.
Trong đó, cũng bao gồm cả sư tôn của Đồ Vạn Lý - “Xích Ma Hoàng”.
- Nhìn đạo 'Hình chiếu Hư Thần” này ẩn chứa sức mạnh to lớn, xem ra thực lực Đoan Mộc Thanh, ở bên trong chúng Đại Đế, chính là một địch thủ khó gặp.
Sắc mặt Xích Ma Hoàng trở nên ngưng trọng.
Hắn im lặng quan sát, cũng không có ra tay.
Đồng thời, trong lòng Xích Ma Hoàng cũng cảm thấy có chút khó hiểu, Đoan Mộc Thanh tại sao lại nhúng tay vào chuyện này?
Đúng lúc này.
Trên Linh Phong, người trong cuộc là Triệu Phong, cuối cùng cũng mở miệng.
- Bái kiến Đoan Mộc tiền bối, ta là phụng mệnh ý chí tàn linh của “Tử Thánh” mà đến Thánh Địa này.
Triệu Phong cầm lấy Tử Thánh Lệnh, hướng Hình chiếu Hư Thần đang ở giữa khung trời, thi lễ một cái.
Tử Thánh tiền bối... Là vị đại năng nào?
Trên Linh Phong của Kim Sơn Tông, quanh quẩn rất nhiều thần niệm.
Vương Giả của Kim Sơn Tông, Xích Ma Hoàng, Đồ Vạn Lý và các vị Vương Giả, Đại Đế khác, đều nhớ kỹ hai chữ này.
- Tử Thánh? Chẳng lẽ là vị kia...
Trong Kim Sơn Tông, một vị Vương Giả già nua, tâm linh chấn động.
- Tử Dạ Thánh Chủ?
Trong Chân Vũ Thánh Địa, mấy vị Đại Đế cổ xưa, đồng loạt thốt ra.
- Nhất định là Tử Dạ Thánh Chủ, luận bối phận, trong Chân Vũ Thánh Địa này, không có mấy người có thể cùng nàng sánh vai...
- Nếu như nhớ không lầm, Tử Dạ Thánh Chủ là cô cô của Đoan Mộc Thanh, đến từ Vương triều đại lục cách đây rất xa, thuộc một thế gia truyền kỳ.
Một vài lão nhân từng trải, chợt nhớ lại lịch sử xa xăm.
Giữa vòm trời.
Quang ảnh nam tử tóc trắng cao ngạo này, bộ mặt cũng không khỏi lộ ra một tia thẫn thờ tưởng nhớ.
- Ngươi đi theo ta!
Quang ảnh nam tử tóc trắng cao ngạo này, tiện tay phất lên.
Vù…
Thân thể Triệu Phong, như là một trang giấy, theo sau quang ảnh nam tử tóc trắng cao ngạo, từ Linh Phong biến mất, không thấy gì nữa.
Trong nháy mắt.
Triệu Phong cùng với Hình chiếu Hư Thần Đại Đế, đã không thấy bóng dáng nữa.
Hô…
Thật lâu sau đó, phụ cận sơn môn của Kim Sơn Tông, chúng cường giả, cùng với một ít thần niệm Vương Giả, mới thả lỏng một hơi.
Tại chỗ.
Đồ Vạn Lý lòng còn sợ hãi, thần sắc âm tình bất định.
Mà thanh niên sáng ngời cùng bốn gã Tử Vệ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chẳng ai ngờ rằng, Triệu Phong có thể cùng một vị Đại Đế đứng đầu trong Thánh Địa có quan hệ sâu xa.
Càng không thể tưởng tượng chính là, sau lưng Triệu Phong, còn có một vị Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh đã vẫn lạc.
Một vị Thánh chủ Huyền Quang Cảnh, cho dù vẫn lạc, lực ảnh hưởng của hắn tới đời sau, cũng không thể đo lường được.
- Triệu Phong, lai lịch của ngươi, so với trong tưởng tượng, còn cường đại hơn. Như vậy cũng không uổng công ta cùng Vĩnh Phong Điện chủ, mạo hiểm giúp ngươi tiến vào Thánh Địa.
Lý lão râu trắng, thở phào một hơi, vẻ mặt vui mừng.