Mục lục
Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng, lập tức tách ra.



Nhìn thấy Hàn Hàn mở to mắt, tò mò nhìn bọn họ, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.



“À...” Tập Bác Niên do dự, thuận miệng bịa chuyện nói: “Răng dì bị đau, ba đang giúp dì giảm đau, bắt sâu.”



Khóe miệng của Mặc Tiểu Tịch co quắp, không ngờ anh lại nghĩ ra lý do dở như vậy.



“Thì ra là vậy.” Hàn Hàn không chút nghi ngờ Tập Bác Niên, ra vẻ đã hiểu: “Ba tiếp tục bắt sâu cho dì đi, nếu không, dì sẽ còn khó chịu.”



Tập Bác Niên cười, nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch: “Nếu không thì, chúng ta tiếp tục.”



Tiếp tục cái đầu anh, được lợi còn khoe mẽ, Mặc Tiểu Tịch tức giận trừng mắt nhìn anh, đi tới cạnh giường Hàn Hàn, cười tủm tỉm nói: “Không cần, dì không đau nữa rồi, cảm ơn sự quan tâm của Hàn Hàn.”



“Dì cười lên, thật là đẹp.” Đôi mắt Hàn Hàn lấp lánh nhìn Mặc Tiểu Tịch, nó thật sự rất thích dì này.



“Thật sao? Vậy sau này dì phải cười thường xuyên, như vậy, có thể xinh đẹp mãi mãi.” Mặc Tiểu Tịch nhận được lời khen ngợi của Hàn Hàn, trong lòng giống như ăn được mật ngọt.



Hàn Hàn dùng sức gật đầu: “Dạ! Dì là người xinh đẹp nhất thế giới, Hàn Hàn rất thích dì, ôm ôm.”



Thằng bé dang rộng cánh tay nhỏ nhắn, muốn Mặc Tiểu Tịch ôm nó.



Mặc Tiểu Tịch xúc động ôm lấy Hàn Hàn đang ở trên giường, ôm vào trong lòng, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Dì cũng rất thích Hàn Hàn.” Thằng bé đúng là một thiên sứ nhỏ, dễ thương, hồn nhiên, từ cái ôm này, cô có thể cảm nhận được máu của bọn họ đang lặng lẽ chảy cùng nhau, có thể nhớ tới lúc thằng bé ở trong bụng cô, đạp tới đạp lui.



Cô đã bỏ lỡ dáng vẻ lúc thằng bé sinh ra, bỏ lỡ dáng vẻ lúc thằng bé là một đứa trẻ sơ sinh cho đến khi biết bò, biết đi, biết nhảy, bỏ lỡ lần đầu tiên thằng bé mở miệng gọi mẹ, cô bỏ lỡ rất nhiều, mỗi một thời khắc hạnh phúc thuộc về cô, cho nên trong lòng luôn vô cùng oán hận, vô cùng oán hận.



Nhưng lúc này, khi cô có thể ôm chặt thằng bé vào lòng, mọi oán hận, đột nhiên tiêu tan, trong lòng cô rất thoả mãn, rất thoả mãn, không cần điều gì khác nữa.



“Dì, sao mắt của dì lại đỏ.” Hàn Hàn chỉ vào mắt cô, lo lắng nói.



“Không sao, chỉ là vui quá thôi, vui quá mắt dì sẽ đỏ.” Mặc Tiểu Tịch cũng học theo Tập Bác Niên, tuỳ tiện tìm một lý do.



“Hàn Hàn sẽ không như vậy, Hàn Hàn vui quá sẽ muốn ca hát.” Hàn Hàn suy nghĩ rồi hồn nhiên nói.



“Vậy Hàn Hàn sẽ hát gì nào, bây giờ có thể hát cho dì một bài được không?” Mặc Tiểu Tịch mong đợi nhìn thằng bé, trong mắt chứa đầy tình thương dịu dàng của người mẹ, ở chung với Hàn Hàn, lời nói ngây thơ gì cũng trở nên thú vị.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn phiếm hồng: “Nhưng Hàn Hàn hát không hay, dì đừng cười nhé.”



“Dì nhất định sẽ không cười con, hát đi.” Mặc Tiểu Tịch véo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, cưng chiều nói, không ngờ một đứa bé nhỏ như vậy, cũng biết mắc cỡ.



Trong phòng vang lên giọng hát non nớt của Hàn Hàn, vô cùng đáng yêu, tuy âm điệu không rõ ràng lắm, nhưng lại hết sức nhẹ nhàng, rất nhiều lần Mặc Tiểu Tịch muốn bật cười.



Tập Bác Niên lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Mặc Tiểu Tịch, tham gia vào sự vui vẻ của bọn họ, anh từ từ hiểu rõ, nếu muốn Hàn Hàn khoẻ mạnh, vô tư lớn lên, nhất định phải có một gia đình hoàn chỉnh, mấy năm nay, anh và Ninh Ngữ Yên luôn bằng mặt không bằng lòng, có dính dấp cũng chỉ trên sự nghiệp.



Cánh cửa mở ra, Thiên Dã mua đồ ăn tối về, anh đứng trước cửa, nhìn cảnh gia đình xum họp vui vẻ đó, trong lòng hơi thắt lại.



Cảnh này, thật sự là một gia đình hoàn mỹ, anh biết giữa bọn họ có Hàn Hàn, sự liên hệ này sẽ không cắt đứt được, cho dù sau này cô đoạt được Hàn hàn, nhưng Tập Bác Niên vẫn là ba của Hàn Hàn.

“Chú xinh đẹp.” Hàn Hàn nhìn thấy Thiên Dã dùng tay chỉ vào cửa.



Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên cùng quay đầu lại, Mặc Tiểu Tịch đứng lên: “Đồ ăn tối đã mua về rồi à.”



“Đúng vậy.” Thiên Dã thản nhiên trả lời, đôi mắt rủ xuống, nhìn không thấy cảm xúc gì trong đó, anh lấy đồ ăn tối từ trong túi ra.



Mặc Tiểu Tịch cầm lấy một phần: “Anh ăn trước đi, em đút cho Hàn Hàn, chắc thằng bé cũng đói bụng rồi.” Cô cầm đồ ăn tối, quay lại bên cạnh Hàn Hàn: “Đã ca xong bài hát, bây giờ ăn cơm có được không nào.”



“Được ạ!” Hàn Hàn vui vẻ trả lời, ngoan ngoãn để Mặc Tiểu Tịch đút nó ăn cơm.



Tập Bác Niên đứng lên, đi qua chỗ Thiên Dã: “Làm phiền cậu rồi, còn để cậu chạy việc lặt vặt.” Trong lời nói của anh, một câu hai nghĩa, nhìn giống như đang khách sáo với bạn bè, thực ra đầy ý châm chọc.



“Không phiền, lòng của tôi luôn rộng rãi.” Thiên Dã cũng không ngốc, lơ đểnh trả lời một câu, ý chỉ lòng dạ Tập Bác Niên hẹp hòi.



“Đây đúng là sự thật, biết rõ có một số thứ không thuộc về cậu, cũng ngu ngốc cam nguyện bỏ ra, chỉ một điểm này, tôi rất khâm phục cậu.” Tập Bác Niên cười nói.



“Chỉ có cố gắng, một ngày nào đó sẽ thuộc về tôi, mà người đã sớm bị knockout, mới nên tự hiểu lấy mình, đừng dây dưa nữa.” Thiên Dã bình tĩnh nói, vẻ mặt lạnh lùng.



Tập Bác Niên cầm lấy một hộp cơm, ngồi xuống ăn: “Còn chưa đến hồi kết, tôi cảm thấy không nên bàn luận nhanh như vậy thì tốt hơn, mỗi ngày thế giới này đều thay đổi trong nháy mắt, trái tim của phụ nữ, cậu đoán không được đâu.”



Mặc Tiểu Tịch ngồi ở phía trước nghe có chút khó chịu, cô quay đầu: “Các người có thể im lặng, đừng nói chuyện không?”



Tập Bác Niên và Thiên Dã không nói thêm gì nữa, mỗi người ở một bên.



Nhà họ Tập.



Ninh Ngữ Yên nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, sau khi Tập Bác Niên về, không phải sẽ lập tức ly hôn với cô ta chứ!



Sẽ không, sẽ không, mày phải bình tĩnh, mày phải nhớ kỹ anh ta là một doanh nhân thông minh, anh ta sẽ không xung động như vậy, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.



Thích Tân Nhã ở bên kia, đã biết Thiên Dã ở trước mọi người tuyên bố anh và Mặc Tiểu Tịch đang qua lại, tức giận cào tóc, rốt cuộc là ai tiết lộ địa chỉ nhà của Thiên Dã?



Chẳng lẽ là chị họ sao?



Nếu là chị họ, bây giờ chắc chị ấy cũng không chịu nổi, anh rễ thật sự chạy đi làm chứng, hơn nữa miệng của anh ta còn rất lợi hại, làm cho đám phóng viên kia không nói được câu nào, Mặc Tiểu Tịch đáng ghét, đúng là một con hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông.



Tuy bây giờ trong lòng cô ta cũng hơi tức Ninh Ngữ Yên đã kéo Thiên Dã vào, nhưng nếu ngay cả bọn họ cũng chiến tranh nội bộ, thì sẽ càng khiến Mặc Tiểu Tịch kia đắc ý.



Sau khi nghĩ vậy, cô ta chạy tới nhà họ Tập, không ngờ vừa vào cửa người giúp việc đã nói cho cô ta biết, Hàn Hàn bị chị họ dùng điều khiển đập bị thương, đang ở bệnh viện.



“Chị họ, có phải chị giận đến hồ đồ rồi không, sao chị có thể mang tức giận trút lên người Hàn Hàn chứ, như vậy, anh rễ sẽ nghi ngờ.” Thích Tân Nhã chạy lên lầu, vào phòng và nói.



“Chị không cố ý, ai biết thằng bé lại chạy tới.” Ninh Ngữ Yên xoa huyệt thái dương, vô cùng phiền muộn.



“Nhưng Hàn Hàn ở bệnh viện, sao chị lại ở nhà, chúng ta đến bệnh viện nhanh đi, dù là diễn kịch, chị cũng phải đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK