Mặc Tiểu Tịch nghiêng đầu đi: “Anh đừng ép tôi, tôi không tìm được câu trả lời, cũng không muốn tìm, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Em có biết đây là em đang trốn tránh hay không? Em cho rằng em làm vậy là có tình có nghĩa với Thiên Dã, nhưng tim của em không đặt trên người cậu ta, cuối cùng em vẫn sẽ làm tổn thương cậu ta, em nên hiểu rõ ý của tôi.” Tập Bác Niên đến gần cô.
Mặc Tiểu Tịch chột dạ lùi về sau mấy bước, anh đi từng bước đến gần, cho đến khi dựa vào tường, cuối cùng cũng không có đường lui.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy mặt anh, anh cũng không cách nào nhìn rõ mặt cô, chỉ có hơi thở càng ngày càng gấp rút.
Anh tìm tới hơi thở của cô, hôn xuống thật sâu, đầu lưỡi xông thẳng vào, dịu dàng chiếm lấy từng lãnh thổ của cô, thỏa thích hấp thụ mật dịch trong miệng cô, cơ thể bắt đầu có chút kích động, giống như lửa đốt, nóng dần lên, cô muốn né đi, nhưng hơi thở của anh, cùng sự tiếp xúc dịu dàng này, làm lòng cô từ từ bị hoà tan, cô thích sự dây dưa này, biết rõ nên dừng lại, nhưng vẫn tham lam, muốn tiếp cận sâu hơn.
Môi và môi dính với nhau vô cùng chặt chẽ, không thể tách ra, hô hấp hai bên càng ngày càng nặng nề.
Tập Bác Niên đưa tay vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô, eo ép về phía bụng cô, môi cũng di chuyển xuống cổ của cô: “Em muốn làm ở đây luôn sao?”
Lời nói của anh khiến cho Mặc Tiểu Tịch giống như từ trong mơ tỉnh lại, mạnh mẽ đẩy anh ra: “Bệnh thần kinh, ai muốn làm với anh, tôi phải về đây.” Cô che đôi môi nóng hổi, chạy nhanh ra ngoài, tim đập bình bịch không ngừng, sự rối loạn ở trong lòng khó chịu giống như ăn phải con kiến, ham muốn bị anh khơi dậy, khó có thể tự kiềm chế.
Tập Bác Niên từ phía sau đuổi tới, ôm lấy eo cô, đỡ cô lên xe.
“Tôi tự về được, không cần anh đưa.” Mặc Tiểu Tịch kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa: “Này..., anh làm gì thế, tôi nói tự về được, mở của ra.”
Cô kéo quần áo của anh, kêu anh mở cửa.
“Em không cần gấp gáp giúp tôi cởi quần áo, thật quá nhiệt tình.” Tập Bác Niên khởi động xe, chạy ra đường cái, trên mặt để nụ cười tà mị.
Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch ửng đỏ: “Nhiệt tình cái đầu anh, tôi sẽ không lên giường với anh, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cô đã đoán được ý đồ của anh.
//truyencuatui.net/
“Tôi thấy không phải là tôi muốn, là em đang nghĩ tới, Mặc Tiểu Tịch, em thừa nhận đi, đừng cố đè nén nữa.” Tập Bác Niên khều cằm của cô.
Cô hất tay anh ra: “Tập Bác Niên, tôi cảnh cáo anh đừng có nói xằng nói bậy, dừng xe lại, nếu không, nếu không...” Mặc Tiểu Tịch chỉ vào mặt anh, tức giận nói: “Tôi sẽ không khách sáo với anh.”
“Cứ việc không khách sáo, chúng ta cũng sắp đến rồi, đừng nóng vội, em có thể cởi áo trước.” Anh liếc về phía ngực cô cười lưu manh.
“Anh nhìn chỗ nào thế hả, quỷ háo sắc.” Mặc Tiểu Tịch đẩy đầu của anh, rốt cuộc cô đang làm gì, tại sao phải ở đây nói những lời vô nghĩa với anh, không biết tại sao, cô cảm thấy mình càng ngày càng nóng.
Tập Bác Niên quẹo xe vào một con đường mòn.
Bắt lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực: “Em đúng là quá nôn nóng, đã như vậy, chúng tôi đến thoả mãn nhau đi, nhất định sẽ khiến em hài lòng.”
“Tránh ra, tránh ra.” Mặc Tiểu Tịch giãy giụa, không thể để bản thân luôn không có nguyên tắc, hết lần này đến lần khác để anh được như ý.
“Em đừng giả bộ nữa, tôi biết ý ngầm trong lòng em là tôi muốn.” Tập Bác Niên kìm kẹp hai tay cô, nâng cô lên, tách hai chân cô ra, để cô ngồi trên chân mình.
Có một gốc cây cứng rắn nào đó, đang nhô lên giữa hai chân cô, vừa động đậy, thì nó trở nên to hơn, mặt của Mặc Tiểu Tịch đỏ giống như trái cà chua.
“Anh thật đê tiện, bỉ ổi.”
“A, không phải bây giờ em mới biết chứ, rất nhanh em sẽ biết rốt cuộc tôi bỉ ổi đến cỡ nào.” Tập Bác Niên cúi đầu, dùng răng cắn nút quần áo của cô, áo ngực màu trắng lộ ra trước mắt anh, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, khiến tinh thần của anh càng phấn chấn hơn.
Mặc Tiểu Tịch cố gắng ra sức, muốn vùng khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng vẫn vô ích.
Anh cúi đầu cắn nhẹ vào ngực cô, tiếp tục dùng miệng mở áo ngực cô, lúc nơi đầy đặn trắng như tuyết lộ ra trong không khí, nhẫn nại của anh đã đến cực hạn.
“Em thật đẹp, tôi không thể tưởng tượng được nếu để lão già kia nhìn thấy dáng vẻ này của em, tôi nghĩ tôi sẽ ghen tị đến nổi điên.” Anh mờ ám thì thầm, cúi đầu ngậm chặt đỏ sẫm kia, tuỳ tiện thưởng thức, đúng là mĩ vị nhân gian.
“Ư...” Mặc Tiểu Tịch cắn môi, không để mình phát ra tiếng rên rỉ, cô có thể sâu sắc cảm nhận được, cách vải vóc, anh dùng sức chỉa vào mình.
Từ từ, anh đã không thoả mãn với trình độ như vậy, đưa một tay ra tháo dây nịt, vén váy trên người cô lên, kéo quần bó sát của cô ra, động tác vô cùng thô lỗ và điên cuồng, nếu không phải đồ mùa đông đủ dày, không chừng đã sớm bị anh xé nát.
Anh buông tay bị kìm kẹp của cô ra, đè cô lên ghế, áp lên cơ thể cô, động thân, cho đến chỗ sâu nhất.
“A...” Mặc Tiểu Tịch không kịp thở, đã bị lấp đầy, liên tục vận động kịch liệt, làm cô giống như bị trói trên mặt nước, nếu không víu chặt anh, sẽ bị chìm xuống đáy.