Ông Nguỵ ngồi bên cạnh lên tiếng ngăn cản: “Xin lỗi Tiểu Tịch, chúng tôi thật sự không bỏ ra được con số cháu muốn, chúng tôi rất biết ơn lúc trước cháu đã giúp nhà họ Nguỵ trượt qua cửa ải khó khăn, nhưng bây giờ cháu mang thai con của người khác, cũng không đến với Thu Hàn, cho nên, ly hôn đều tốt cho cả cháu và nó.”
Nói thật dễ nghe, Mặc Tiểu
Tịch cười lạnh trong lòng, thẳng thắn trả lời: “Được, cháu cũng có ý đó.”
Ngụy phu nhân chỉ sợ cô sống chết ỷ lại vào nhà họ Ngụy, vừa nghe cô nói vậy, tr lòng thở ra một hơi, sớm biết vừa rồi bà không nói đến chuyện đưa tiền, uổng công bị sỉ nhục vô ích.
“Qủa nhiên là hiểu đại nghĩa, đây là đơn thỏa thuận ly hôn, cháu ký tên ở trên là được.” Ông Ngụy cười giả tạo, kêu người lấy đơn ly hôn ra, đặt trước mặt của Mặc Tiểu Tịch.
“Bác trai đúng là biết đối nhân xử thể.” Mặc Tiểu Tịch chế nhạo, một câu hai nghĩa, cầm bút lên, lưu loát ký tên mình xuống.
Ở chỗ ghê tởm này, cho dù cầu xin cô ở lại cô cũng không ở, tình người nhạt nhẽo, thế giới này chính là như vậy.
“Được, không làm phiền các người nữa, tạm biệt.” Cô đứng lên, bỏ đi không quay đầu lại.
Ngụy Thu Hàn đứng dậy đuổi theo: “Mặc Tiểu Tịch, chẳng lẽ em thật sự không có chút lưu luyến nào đối với tôi sao? Sao em có thể ký tên dễ dàng như vậy?”
“Một người đàn ông rề rà, không quyết đoán, tức là không gánh vác được chuyện gì, mà còn không có trách nhiệm không phải khẩu vị của tôi.” Mặc Tiểu Tịch không biết tại sao trước kia mình lại thích anh ta.
Sắc mặt của Ngụy Thu Hàn cứng đờ, Ngụy phu nhân nhảy dựng lên, chửi mắng trách móc Mặc Tiểu Tịch, Mặc Tiểu Tịch ra vẻ không để ý tới, lạnh nhạt đi ra cửa.
Đi ra tới ngoài cửa, xe của nhà họ Tập đã đi mất, phóng viên vẫn chưa giải tán, ùa qua muốn lấy tin tức.
Chỉ nghe ào một tiếng, một chậu nước từ trên trời trút xuống, phóng viên phản ứng kịp nên vội vàng tránh ra, mà cơ thể của Mặc Tiểu Tịch lại nặng nề nên không kịp né tránh.
Nước lạnh như băng làm cô rung mình, tóc và quần áo đều ướt nhẹp, hơn nữa còn mang theo mùi hôi thối.
Phóng viên không có xông lên trước ép hỏi, chỉ cầm máy chụp hình chụp mấy tấm ảnh, mặc dù cảm thấy cô gây tội thì phải chịu tội, nhưng không khỏi thương xót cho cô.
“A, đối xử với một người phụ nữ có thai như vậy thật sự quá tàn nhẫn, nhà họ Ngụy đổ chậu nước bẩn này lên người Mặc Tiểu Tịch, xem ra đã ly rồi.”
“Sau này cô ấy đi đâu? Tập Bác Niên còn muốn cô ấy không?”
“Cô thật ngốc, đương nhiên là không muốn, anh ta sẽ nhanh chóng kết hôn với Ninh Ngữ Yên, những người giàu đều rất vô tình”.
“Trời ạ... Đột nhiên cảm thấy cô ấy có chút tội nghiệp.”
Trong tiếng bán luận, Mặc Tiểu Tịch với cả người đầy nước bẩn đi càng ngày càng xa.
Bầu trời vô cùng âm u, giống như sắp đổ mưa, nhưng vẫn nhịn không rơi xuống, vì thế, càng trở nên hoang vắng và thê lương.
“A...” Bụng đau dữ dội làm cho Mặc Tiểu Tịch không nhịn được kêu lên, cô vịn vào góc cây ở ven đường, sau đó ngồi xuống.
Không phải là muốn sinh chứ, nhưng ngày dự sinh còn tới mười ngày nữa, có lẽ bởi vì vừa rồi chen chúc, nghỉ ngơi một lát rồi nói sau!
Cách cô 20m, có một chiếc xe theo sau cô, cách cô 30m, cũng có một chiếc xe có rèm cửa màu đen đi theo cô.
Cùng lúc đó, hai người ở hai chỗ khác nhau đều nhận được điện thoại của thuộc hạ.
1h chiều, Thiên Dã đang làm việc lập tức lên máy bay trở về, lúc sáu giờ, anh chạy đến nhà họ Tập, bảo vệ ở cửa ngăn anh lại, lúc anh yêu cầu gặp Tập Bác Niên, bảo vệ nói cho anh biết, Ninh...
Đưa đi?
Tin tức này làm cho anh giống như bị điện giất, quay đầu xe lại, lập tức chạy về hướng nhà họ Ngụy.
Lúc lên xe đã 7h tối. Sau khi cơn đau qua đi, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy có chút dễ chịu, lập tức đi tiếp, lúc ra ngoài, Ninh Ngữ Yên đã kêu người giúp việc tịch thu tiền trên người cô, chỉ có Thiên Dã là người bạn duy nhất, gọi điện thoại cho anh nhưng không ngờ anh lại tắt máy.
Sau khi gọi mấy lần, điện thoại lại hết pin.
Nước bẩn trên người đã khô, nhưng vẫn dinh dính vô cùng khó chịu, sau khi trời tối, cảm giác khủng hoảng từ từ xâm chiếm vào đầu cô.
Bụng của cô lại đau, mà lần này còn đau hơn cả lần trước, chất lỏng phía dưới nhanh chóng chảy xuống, cô vội vàng ngồi vào bụi cỏ ven đường, nhìn thấy ở mắt cá chân có chất lỏng trong suốt.
Nguy rồi, vỡ nước ối, cô muốn sinh.
Bụng vô cùng đau đớn, cô ôm bụng, sợ hãi nhìn xung quanh: “Cứu mạng, cứu mạng...” Làm sao bây giờ, xung quanh căn bản không có một bóng người, ngay cả xe cũng rất ít, điều tồi tệ nhất là cô ko đứng lên nổi.
“Ai tới giúp tôi với, tôi muốn sinh, a... A...” Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán cô, cô nằm ngửa trên mặt đất, vô cùng khổ sở.
Ở hai chỗ khác nhau, ai cũng không phát hiện ra sự tồn tại của xe ai, hai bên đều không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặc Tiểu Tịch đau đến gần như mất đi cảm giác, nước mắt bắt đầu chảy xuống, cô chết không sao, nhưng đứa bé không thể chết, tuyệt đối không được, không được.
Cuối cùng, một chiếc xe ở phía xa mở cửa ra, có người từ trên xe bước xuống.