Mục lục
Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm...”



Một tiếng động lớn vang lên, Tập Bác Niên bị ngăn ngoài cửa phòng.



Mặc Tiểu Tịch khóa trái cửa, dựa vào trên cửa phòng, ôm ngực, miệng thở hổn hển, cô không muốn nhìn thấy anh, tuyệt đối không muốn, lúc tuyệt vọng, cô sẽ cảm thấy làm gì cũng không có ý nghĩa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống này.



Tập Bác Niên sững sờ đứng ngoài cửa, sau khi lấy lại tinh thần, xoay nắm cửa, phát hiện đã bị khóa thì giơ tay lên gõ cửa: “Mặc Tiểu Tịch, em mở cửa ra cho tôi.”



Mặc Tiểu Tịch lê hai chân đi tới giường, cơ thể nhẹ nhàng ngã xuống, nước mắt rơi lên gối, phát ra sự bi thương!



Vì chuyện này mà đau lòng, đáng sao?



Nếu biết rõ không đáng, tại sao còn khó chịu, thế giới của anh vốn không thuộc về cô, oan nghiệt như vậy, kết thúc là tốt nhất!



Tập Bác Niên thật sự muốn đá văng cửa, nhưng nghĩ lại, anh xuống lầu tìm chìa khóa phòng, mở cửa đi vào.



Thấy cô đang đắp chăn ngủ, anh đi qua xốc chăn lên: “Muốn chết một xác hai mạng phải không?”



...



Tập Bác Niên thấy cô không có phản ứng, tiếp tục nói: “Này..., từ lúc tôi trở về đến giờ có chọc tới em sao, em phát cáu cái gì?”



“Haizz...” Tập Bác Niên ngửa mặt thở ra, khom lưng nắm lấy vai cô, ra lệnh: “Mở mắt ra nhìn tôi, trả lời câu hỏi của tôi, em có nghe thấy không?”



Cuối cùng, Mặc Tiểu Tịch cũng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào anh, nét mặt bình tĩnh: “Anh không chọc tôi, tôi cũng không phát cáu, chỉ hơi mệt, muốn ngủ một chút.”



Tập Bác Niên chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh như thế này của cô, từ lúc biết cô đến giờ, bọn họ luôn đấu đá nhau, cô vẫn giữ thái độ tức giận và lạnh lùng, chưa bao giờ giống như lúc này... Anh dường như không còn cảm nhận được những vui buồn, thù hận của cô nữa.

Đã trở nên sóng yên biển lặng.



Cảm giác sợ hãi ăn mòn vào trong đầu óc của anh, khiến cho anh phải siết chặt đôi tay, kề sát vào da thịt của cô, cảm nhận nhiệt độ chân thật, để xác định cô còn đang ở đó.



Nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không cô sẽ không tự nhiên trở nên như vậy, anh ngẫm nghĩ một lúc, chỉ có thể là chuyện kia: “Có phải em nghe được tôi muốn kết hôn không?”



Đôi mắt của cô nhấp nháy, anh đã hiểu ra.



“Chuyện này, làm chấn động đến em sao? Tôi còn tưởng, em sẽ không để ý, bây giờ trong lòng em chắc hẳn rất khó chịu, em yêu tôi, đúng không?” Tập Bác Niên mỉm cười nói, anh chỉ đang cảm nhận tâm tình trước mắt.



Mà cô cũng thể hội được đời người dài đằng đẵng.



“Khó chịu? Không, tôi rất vui vẻ, chúc mừng anh.” Mặc Tiểu Tịch căm ghét nụ cười đắc ý lúc này của anh, độc ác giống như một lưỡi dao bén cắt xéo lòng cô.



Thừa nhận quan tâm tới anh, Mặc Tiểu Tịch cô còn lại gì nữa đây.



Anh muốn nhìn thấy, cô sẽ không để anh được như ý.



Nụ cười trên mặt của Tập Bác Niên lập tức cứng nhắc, nhưng có thể làm gì được cô đây, cô nói chúc mừng cũng không sai, cho dù anh muốn bới móc cũng không tìm ra chỗ, nhưng đáy lòng vô cùng buồn bực, buộc anh phải nói lời tổn thương người: “Haha... Nói tới, tôi cũng rất vui vẻ, bởi vì sau đó, tôi có thể báo thù cho em gái tôi, Mặc Tiểu Tịch, xuống địa ngục vui vẻ đi, tôi sẽ nhìn xem em bi thảm đến chết như thế nào.”



“Báo thù? Anh tìm ai báo thù? Không bằng tự mình nhảy lầu chết còn tốt hơn, vậy thù gì cũng có thể báo.” Mặc Tiểu Tịch bị che mờ lý trí, lúc này chỉ muốn quật ngã anh.



“Không phải đầu óc của em bị hỏng rồi chứ? Nói nhảm cái gì thế hả?” Tập Bác Niên không hiểu ý của cô, cho là đang nói lung tung.



“Đầu óc của tôi rất tỉnh táo, người không tỉnh táo là anh.” Mặc Tiểu Tịch dùng ánh mắt u ám nhìn hắn, điều muốn tiết lộ đã được miêu tả sinh động ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK