Người nọ hung dữ cho Mặc Tiểu Tịch một cái tát, mở miệng cô ra, nhét bánh mì vào trong miệng cô, ép cô ăn hết.
Bị người nọ nắm lấy miệng, mạnh mẽ nhét vào, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy sắp không thở nổi nữa, bánh mì càng lúc càng nhiều, cô chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống, sau khi đi vào cổ họng, đau giống như bị dao đâm.
Sau khi Mặc Tiểu Tịch ăn xong bánh mì, nắm chắc thời gian hỏi: “Cô là ai? Cô làm gì Hàn Hàn rồi?”
Trả lời cô chỉ là hai bàn tay càng dùng thêm sức, mùi máu tanh lập tức dày đặc trong khoang miệng, Mặc Tiểu Tịch cố nhịn đau, tiếp tục nói: “Rốt cuộc Hàn Hàn ở đâu, tôi muốn nhìn thấy thằng bé.”
Trên bụng bị người ta đá một cước thật mạnh, ý cảnh báo cô đừng nói chuyện.
Mặc Tiểu Tịch phát hiện ra một vấn đề, là người này không mở miệng nói chuyện, vậy là tại sao, cô không để ý sống chết tiếp tục hỏi: “Cô bị câm điếc sao? Tại sao không nói chuyện?”
Trên bụng, ngực lại bị người ta đạp một cước thật mạnh, người nọ lập tức cúi đầu che mặt cô lại, kéo cô đi.
Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng vải nhựa, tiếp theo, cô lại nghe tiếng cửa sắt mở ra và đóng lại, xung quanh yên tĩnh trở lại. (Vải nhựa ở đây là những tấm vải nhựa trải sàn)
Tại sao tên bắt cóc kia không chịu lên tiếng chứ, chỉ có một giải thích, chính là người này có quen biết với cô.
Sau khi uống xong nước này kia, sức lực khôi phục lại không ít, cô thử dùng đầu chống đỡ vật thể phía trên, không ngờ vừa nâng lên, đụng phải chỗ cứng như sắt.
Không thể nào, cô bị giấu dưới mặt đất sao?
Vậy đoán chừng, vẫn chưa cao đến 20cm, ở đâu lại thấp như vậy? Trong rương? Không đúng, bây giờ cô đang nằm.
Cũng có thể là bên dưới cái bàn!
Chẳng lẽ... Cô dùng hai chân chống đỡ mặt đất, dùng sức đẩy về trước, dùng đầu va vào bên cạnh, quả nhiên đụng phải chế phẩm cao su, bây giờ cô căn bản đang ở phía dưới xe.
Nhưng giấu ở đây, lại không bị phát hiện, trừ phi là garage tư nhân, ngày thường không có người đến.
Đây là đâu?
Mặc Tiểu Tịch tiếp tục di chuyển đến bên cạnh, từ từ di chuyển ra ngoài, từ trên mặt đất ngồi dậy, hiện tại vừa từ phía dưới xe bò ra, nhưng cô làm sao ra ngoài, cô không nhìn thấy, cũng không kêu được, chỉ có thể ngồi ở đây, tên bắt cóc kia tới, cũng trốn không thoát.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Cô cảm thấy vô cùng thất bại, dây cài bên hông chắc giống như sắt thép, nói không chừng có lẽ cũng có thể dùng, cô dùng dây ở tay móc điện thoại tới, tốn không ít sức lực, mới móc vào được.
Bên Tập Bác Niên, lúc 8h tối, lại nhân được điện thoại của bọn bắt cóc.
Đội trưởng Hoàng ra hiệu anh chuẩn bị nghe điện thoại kéo dài thời gian, để bọn họ truy ra vị trí chính xác.
“Alo..” Tập Bác Niên nhấc điện thoại.
“Anh không hề làm theo lời tôi, có tin tôi giết con trai của anh không?” Tên bắt cóc hung dữ hét.
“Tôi đã thực hiện, việc đó không phải một hai ngày là có thể nhìn thấy hiệu quả, tôi sẽ mau chóng làm anh vừa lòng bây giờ, anh có thể cho tôi nhìn thấy Hàn Hàn không, tôi nhất định phải xác định thằng bé không có chuyện gì.” Tập Bác Niên bình tĩnh nói, như vậy có thể kéo dài một chút thời gian, anh nhìn về phía đội trưởng Hoàng, anh ta ra hiệu anh cứ tiếp tục nói chuyện.
Tên bắt cóc hình như đang suy nghĩ gì đó, không hiểu sao đột nhiên cúp điện thoại, giống như đã phát hiện ra điều gì.
Cảnh sát hình sự bên cạnh để tai nghe xuống, vội vàng nói: “Tín hiệu đứt, vừa tới khu vực bên kia.”
“Đi, tới đó điều tra trước một chút, có khả năng người người bị giấu ở lân cận đó, phải làm việc cẩn thận, đừng để bị phát hiện.” Đội trưởng Hoàng nghiêm túc nói.
Mấy cảnh sát kia đi rồi, vẻ mặt của Tập Bác Niên cũng trở nên khó coi. “Hay là bọn chúng đã phát hiện?”
“Rất có thể, theo lý không nên để lộ tin tức, có phải cấp dưới của anh tiết lộ hay không?”
“Không thể nào, cấp dưới của tôi, đều theo tôi nhiều năm sẽ không bán đứng tôi.” Tập Bác Niên lắc đầu.
“Cũng có thể là thế này, tên bắt cóc kia là người bên cạnh các người, thuộc hạ của anh không biết chuyện, không phải vô tình tiết lộ bí mật ra chứ?” Đội trưởng Hoàng nói.
Tập Bác Niên im lặng suy nghĩ, đội trưởng Hoàng nói rất có khả năng.
Một lát sau, mấy cảnh sát hình sự đã quay lại: “Đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra khu vưc đó, đều là ngân hàng, trường học và bệnh viện, ở chỗ đó, muốn giấu người dường như có khả năng rất nhỏ, tôi có hỏi qua những người xung quanh, đều nói không nhìn thấy người nào ra vào có hành tung đáng khả nghi.”
“Đúng rồi, cậu lặp lại lần nữa xem, lân cận có cái gì?” Hình như Tập Bác Niên nghĩ đến điều gì đó, hỏi lại.
“Một trường trung học, ba ngân hàng, còn có 2 bênh viện cũng ở gần đó.” Cảnh sát hình sự lặp lại lần nữa.
Tập Bác Niên lập tức dùng điện thoại tìm bản đồ của khu vực đó, gần đó nhất là hai bệnh viện, trong đó có một bệnh viện là chỗ của Ninh Ngữ Yên, đây được xem là trùng hợp sao?
“Thật xin lỗi, có một việc, tôi muốn đi xác định một chút, đội trưởng Hoàng, chúng ta giữ vững liên lạc.” Tập Bác Niên đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Phải nói, người này, anh thật sự không thể tưởng tượng được! Hơn nữa cũng là người thứ nhất bị loại bỏ ra ngoài.
Anh vội vàng lái xe đến bệnh viện, gọi vào dãy số trong danh bạ, đã tắt máy, không thể nào gọi được.
Đến bệnh viện, anh đi thẳng đến phòng bệnh của Ninh Ngữ Yên, cửa đóng, anh đưa tay di chuyển tay cầm của cánh cửa, quay về phía mở khóa cửa.
Đôi mắt của Tập Bác Niên lập tức nheo lại, nâng tay gõ cửa: “Mở cửa ra, có nghe không, nếu không tôi đá cửa, mở cửa.”
Y tá nghe thấy tiếng, chạy lại: “Tập tiên sinh, ngài đừng tức giận, sao lại như vậy, sao cửa lại khóa, ngài chờ một chút, tôi có chìa khóa, tôi sẽ mở ra.”
Lúc y tá muốn lấy chìa khóa mở cửa thì cửa mở ra.
Tiểu Vân đứng cạnh cửa, lễ phép nói với Tập Bác Niên: “Tiên sinh, ngài đến rồi sao, vừa rồi tôi đang lau người cho tiểu thư, cho nên tôi khóa cửa lại, tôi không biết ngài sẽ tới.”
Tập Bác Niên liếc nhìn cô ta một cái, lập tức đi vào phòng, Ninh Ngữ Yên vẫn nằm trên giường, môi trắng bệch, không có dấu hiệu tỉnh lại, trên mặt đất đặt một thau nước rửa mặt, còn bốc hơi nóng, giống như chứng minh, những gì Tiểu Vân nói là thật, trong phòng rất sạch sẽ, đồ dùng để vô cùng chỉnh tề.
Anh đi tới bên giường của Ninh Ngữ Yên, lấy tay vén chăn lên.
“Tiên sinh, đừng...” Tiểu Vân nhào tới ngăn cản anh: “Tiểu thư còn chưa mặc quần áo, ngài đã muốn ky hôn với cô ấy, xin đừng làm như vậy, tuy tôi chỉ là một người giúp việc nhưng cũng biết những chuyện thường tình.”
“Hay cho một người giúp việc biết những chuyện thường tình, tôi thấy lá gan của cô cũng không nên lớn hơn tôi, tránh ra.” Sắc mặt của Tập Bác Niên tối sầm, sắc bén hét lên.
“Tiên sinh, nhà họ Ninh có ân với tôi, lúc lão gia trở về Đài Loan đã dặn đi dặn lại bảo tôi chăm sóc tốt cho tiểu thư, nên tôi không thể tránh ra.” Tiểu Vân cúi đầu, ánh mắt kiên quyết.