Nụ cười trên mặt của Ninh Hải Thành ngày càng sâu hơn: "Được, được, ta đây sẽ cậy già lên mặt chọn ngày cho hai người, sau này trở thành người một nhà, ta có thể yên tâm giao sản nghiệp lại cho hai người xử lý, hợp tác tốt, mang sự nghiệp làm lớn hơn nữa.
“Ngài quá khen, có rất nhiều điều vẫn còn phải học tập ở ngài mới đúng.” Tập Bác Niên khiêm tốn nói, nhưng trong lòng đang cười lạnh, lão hồ ly này, ngụ ý rằng, nếu anh không lấy con gái của ông ta, sau này đừng mong hợp tác nữa.
“Bác Niên, cậu đã vượt qua tôi, thiên hạ bây giờ là của cậu, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu.” Ninh Hải Thành tán thưởng gật đầu, sau đó thay đổi đề tài: “Nhưng mà, tôi muốn trước khi kết hôn, có một số chuyện cần phải nhanh chóng xử lý, dù sao, dù sao chúng ta cũng là người có đầu có mặt, chơi đùa, có chừng có mực là được.”
Khoé môi của Tập Bác Niên hơi chuyển động: “Cho cháu một chút thời gian, cháu sẽ xử lý, xin ngài đừng quá gấp gáp.” Ý chỉ, để anh xử lý, không cần tuỳ ý can dự.
Lão hồ ly Ninh Hải Thành này sao lại nghe không hiểu, cũng biết rõ, tiếp tục nói về vấn đề này, không có lợi với ông ta, anh đồng ý sẽ xử lý, ông ta chỉ chờ là được.
Ninh Ngữ Yên ngồi bên cạnh, dịu dàng hiền thục, trong đầu đang tính toán, ba đã xác định ngày kết hôn thì Mặc Tiểu Tịch kia nhất định phải cút, không còn gì tốt hơn như vậy, nhưng vấn đề là, trước khi Mặc Tiểu Tịch rời đi, cô ta không cách nào đoán trước cô sẽ sinh ngày nào, hơn nữa còn có thể trở về tìm kiếm sự che chở của nhà họ Nguỵ, như thế, cô ta càng không có cơ hội ra tay.
Không được! Cô ta phải nói với ba, xác định ngày kết hôn sau ngày dự sinh.
Ở lại Đài Loan hơn một tuần, Tập Bác Niên vốn cho rằng Ninh Hải Thành sẽ định ngày kết hôn trong thời gian sắp tới, luôn vì thế mà buồn phiền, không ngờ ông ta lại xác định ngày kết hôn vào cuối tháng 12, lý do là, tìm người tính qua, đó là ngày may mắn nhất.
Bất luận là chơi tuồng nào, đối với anh, có thể nói đều rất nhẹ nhõm.
Từ khi Mặc Tiểu Tịch suy đoán ra kết quả, trong lòng không chỉ không có cảm giác hưng phấn khi vạch trần được sự thật, hơn nữa càng buồn bực hơn, Tập Bác Niên nhất định sẽ rất đau khổ, anh thương em gái như vậy, thì ra là do anh hại chết, phải tiếp nhận đả kích này thế nào đây.
Cô quan tâm đến sống chết của anh làm gì, chỉ cần cô có thể rửa sạch oan uổng cho mình là được, anh cũng nên vì sai lầm của mình mà trả giá thật đắc.
Nhưng, sau đó thì sao...
Cô ra đi, anh sa vào đau khổ, chịu đựng hết giày vò của nội tâm, bù đắp cũng bù đắp không được, cứu lại cũng cứu không được.
“Trời ơi...” Mặc Tiểu Tịch ôm đầu, phiền muộn không thôi.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen từ từ chạy qua bên cạnh cô, Mặc Tiểu Tịch hạ tay xuống, nét mặt lạnh lùng, bọn họ đã quay lại!
Tập Bác Nên hạ cửa sổ xe xuống, từ khi vào cửa chính anh đã nhìn thấy ở phía xa trong hoa viên, Mặc Tiểu Tịch đang ngồi đó, vừa cau mày, vừa gõ đầu, cô đang suy nghĩ điều gì?
Mặc Tiểu Tịch ngồi bên ngoài một lúc, quay về phòng ngủ, Ninh Ngữ Yên mỉm cười chặn đường đi của cô: “Mặc tiểu thư, mấy ngày nay chúng tôi đi vắng, trôi qua tốt chứ?”
“Rất tốt.” Mặc Tiểu Tịch cũng đáp lại cô ta bằng một khuôn mặt tươi cười.
“Vậy thì tốt! Nói cho cô biết một tin vui, tôi và Niên muốn kết hôn, đã định ngày vào cuối tháng 12.” Ninh Ngữ Yên cười ngọt ngào, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự độc ác và đắc ý.
Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, bọn họ muốn kết hôn! Cô cố gắng chống chọi lại đau đớn ở trái tim, nhưng vẫn không thành công, nỗi chua xót và đau đớn này đi vào trong máu thịt, làm cho cô khó thở.
Cô cất bước muốn lên lầu, Ninh Ngữ Yên vừa cười vừa giữ chặt lấy cô: “Không chúc mừng cho chúng tôi sao?”
“Các người cần lời chúc mừng của tôi sao?” Mặc Tiểu Tịch hỏi lại, cố gắng nở nụ cười, hất tay cô ta ra, đi lên lầu.
Ở hành lang trên lầu, Tập Bác Niên vừa từ thư phòng đi ra, thấy cô muốn vào phòng, sải bước theo sau: “Mặc Tiểu Tịch, vừa rồi em...”