Cô đứng lên, đi về phía trước mấy bước, sợ anh tỉnh, cô đầu lại nhìn xung quanh, liên tục mấy lần, cuối cùng tại giây phút ở cua quẹo, hạ quyết tâm, không quay đầu lại nữa.
Người đàn ông đẹp trai ngủ ở đó, bông tuyết rơi vào khóe mắt anh, nhanh chóng chảy xuống, không phân rõ là nước của tuyết hay nước mắt.
Dưới tàng cây sơn chi, bông tuyết bay lượn đầy trời, chôn vùi tình yêu của một người, thuần khiết giống như tuyết, bắt đầu và kết thúc, đều sạch sẽ, không nhuộm một chút bụi trần.
Mặc Tiểu Tịch đi trên đường, nhìn vạn vật thế gian biến thành màu trắng, bi thương trong lòng cô từ từ biến thành tự do, trở nên bình yên, không có một chút trôi nổi, hướng về một nơi nào đó, tăng bước chân.
Vì thế, cô đi càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp, cô vội vã muốn chạy về hướng đó.
Nghĩa trang.
Trong tay của Tập Bác Niên cầm hoa hồng màu trắng, đi xuống bậc thang, trên áo khoác lông cừu màu đen, trên những sợi tóc màu đen, đều nhuộm tuyết trắng, trong nghĩa trang chỉ có một mình anh, yên tĩnh như chết!
Anh đi đến một tầng trong đó, tới trước một tấm bia mộ, bên trên là một cô gái, bởi vì anh đến, dường như nụ cười càng thêm rạn rỡ.
“Vân Noãn, một năm nay vẫn khỏe chứ? Anh bận nhiều việc, nên không có thời gian đến thăm em, một mình em ở đây rất cô đơn phải không, anh mang theo hoa hồng em thích nhất, em có vui không?” Tập Bác Niên đặt hoa xuống trước mộ, đưa tay nhổ cỏ xung quanh bia mộ, đốt một điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh.
“Em hận anh lắm phải không, anh không thật sự trả thù cho em, Vân Noãn, năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh ly hôn với Ninh Ngữ Yên, anh vẫn yêu người đã từng làm hại em, muốn ở chung với cô ấy mãi mãi, em có hận anh không? Có trách anh không? Nếu trong lòng em nghĩ vậy, xin em mang tất cả oán hận, đổ lên người anh, đừng hận cô ấy, được không? Yêu cầu của anh đối với em, có phải hơi quá đáng không, Vân Noãn, anh rất yêu cô ấy, nói thế này, có phải khiến cho công chúa của chúng ta càng them không vui không, vậy thì trừng phạt anh, hôm nay ở đây với em cả ngày.” Tập Bác Niên vuốt ve khuôn mặt của cô gái trên tấm ảnh, cười dịu dàng.
Trời tối dần, trước mộ bia, còn có thể nhìn thấy đốm lửa nhỏ nhấp nháy, màn đêm nuốt chửng anh, hòa vào làm một.
Hôm nay là một ngày buồn, năm này sang năm khác, thời gian đối với người chết, sẽ dừng lại mãi mãi, đối với người sống, còn con đường rất dài phải bước tiếp, cho đến một ngày cuối cùng nào đó.
Mặc Tiểu Tịch bất chấp bão tuyết đi tới nhà họ Tập, dung sức ôm Hàn Hàn vào lòng, giờ khắc này, trái tim đã được lấp đầy.
Tập Bác Niên chưa về, người giúp việc nói cho cô biết, hôm nay là ngày giỗ của Tập Vân Noãn, ngày này hằng năm, anh đều trở về rất trễ, hoặc là không về nhà, không ai dám hỏi tới hay đi theo.
Mặc Tiểu Tịch nằm chung với Hàn Hàn trên giường nhỏ, nghe gió thổi vù vù bên ngoài cửa sổ, ôm cơ thể mềm mại của con trai, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm nay cuối cùng cũng đi qua, khi gió tuyết từ từ ngừng lại, khi mặt trời chiếu sáng khắp nơi, tất cả mọi thứ sẽ tốt lên.
Cô không biết mình đã ngủ lúc nào, khi mở mắt ra, trời đã sáng, ánh sáng chói mắt chiếu vào rèm cửa màu trắng, cô đứng dậy, dung sức vén màn ra, khắp nơi đều là tuyết, bao phủ trời và đất, giống như thềm băng tráng lệ.
Trên mặt cô từ từ hiện lên nụ cười, càng ngày càng rạng rỡ, càng ngày càng tươi tắn.
Dưới tàn cây sơn chi, trước bia mộ, đã không còn ai, những nơi này đã từng có người nán lại, bây giờ bị tuyết bao phủ, giống như chưa từng có ai ngồi.
Cuộc sống của tất cả mọi người, đã bắt đầu lại một lần nữa sao?
Tuyết lớn giữa trưa, Tập Bác Niên mới trở về công ty, nhìn thấy Thiên Dã đứng ở cửa chờ anh.
Hai người tìm một quán cà phê, ngồi đối diện nhau.
“Cậu muốn nói gì?” Tập Bác Niên hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Tịch đã quay về, chúng tôi đã không còn là người yêu nữa.” Thiên Dã thản nhiên nói, không nhìn thấy cảm xúc gì trên mặt anh.
Tập Bác Niên mở to mắt: “Thật sao? Là cậu nghĩ thông suốt hay cô ấy nói ra?”
“Việc này quan trọng sao? Tôi hy vọng sau này anh có thể đối xử tốt với cô ấy, còn có một việc, tôi nghĩ tôi cần phải nói ra, xem như làm một chuyện cuối cùng cho tiểu Tịch.” Thiên Dã nhìn anh nói.
“Chuyện gì?” Tập Bác Niên nhìn anh, nghi ngờ hỏi.
“Người hại chết em gái anh không phải tiểu Tịch, là Ninh Ngữ Yên, hai năm trước, tiểu Tịch đã điều tra rõ tất cả, nhưng cô ấy yêu anh, không muốn anh bị đã kích, nên thà tự mình gánh hết oan ức, cũng không nói ra, tôi hy vọng cô ấy cũng không gánh lấy tội danh này mãi mãi, người chết không thể sống lại, và người sống dù sao cũng phải sống vui vẻ, Tập Bác Niên, đừng rối rắm trong vấn đề này nữa.” Thiên Dã đẩy một tấm thẻ đến trước mặt anh: “Bên trong có một đoạn ghi âm, tôi không nghĩ lấy nó đả kích anh, cũng không cần điều tra nữa, người cần bị trừng phạt, đã nhận lấy trừng phạt nên có, tôi chỉ mong tiểu Tịch cả đời hạnh phúc.” Anh đã làm xong tất cả những việc anh cần làm.
Thiên Dã đứng dậy, đi ra khỏi quán cà phê, biến mất ở cuối đường.
Hai tay của Tập Bác Niên run rẩy, cầm lấy tấm thẻ, bỏ vào điện thoại di động, mở đoạn ghi ân kia ra, trong đó là cuộc nói chuyện của Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên.
Nội dung bên trong khiến cho anh vô cùng chấn động, anh nhớ rất nhiều chuyện, nhớ hai năm trước Mặc Tiểu Tịch một mực nói không phải cô hại chêt Vân Noãn, nhớ những phản ứng kỳ lạ cuối cùng lúc cô rời đi, giống như đã biết rõ chuyện gì đó, quả thực có lần muốn nói lại thôi, nhớ cô có nói, hy vọng sau khi cô đi, anh có thể quên chuyện của Vân Noãn, sống vui vẻ, nhớ cô nói cô yêu anh.
Thì ra cô đã biết hết sự thật từ sớm, đúng là đồ ngốc, đồ ngốc, tại sao không nói cho anh biết.
Cho đến hôm nay, anh mới biết, người hại chết em gái, không phải ai khác, mà là anh, người Vân Noãn yêu, thì ra là anh, là người anh trai này, tại sao anh chưa bao giờ phát hiện ra.
Trời ạ! Rốt cuộc anh đã làm gì đối với Mặc Tiểu Tịch, làm gì đối với Vân Noãn, anh mới là người thật sự không thể tha thứ.
Tập Bác Niên muốn đứng lên, nhưng phát hiện chân đã sớm xụi lơ ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, tim của anh đau giống như bị tưới a-xít-sun-phu-rít, anh nắm chặt điện thoại, gần như muốn bóp nát xương cốt trong nháy mắt.
Anh không biết mình lấy sức lực đâu ra để đứng lên, bây giờ anh muốn gặp Mặc Tiểu Tịch.
Xe điên cuồng chạy như bay trên đường, nhiều lần va vào xe khác, lúc bất chấp tất cả chạy về nhà, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đang ngồi đằng kia ăn sáng với Hàn Hàn, trong tích tắt hốc mắt anh đã ẩm ướt.