“Mặc tiểu thư, mời xuống xe.”
Người đàn ông bên cạnh xuống xe trước, sau đó lịch sự mà lạnh lùng nói.
Không cần sợ, rồi sẽ qua, rồi sẽ qua, Mặc Tiểu Tịch cầu nguyện trong lòng, cắn răng bước xuống xe.
Thấy cô xuất hiện, phóng viên càng vây chặt hơn.
“Mặc tiểu thư, xin hỏi đứa bé trong bụng cô là của Nguỵ tiên sinh hay Tập tiên sinh?”
“Nghe nói ngày kết hôn của Tập tiên sinh gần đến cho nên bỏ rơi cô, lần này cô trở về nhà họ Nguỵ, có lòng tin rằng bọn họ sẽ tiếp nhận cô lần nữa không?”
“Có khi nào ngay cả cô cũng không biết đứa bé là của ai, muốn trở về thử vận may một lần?”
Hai người đàn ông mặc Tây trang màu đen hộ tống hai bên, Mặc Tiểu Tịch vừa nghe những câu hỏi sắc bén của phóng viên vừa đi tới cửa lớn của nhà họ Nguỵ, chỉ mấy bước nhưng lại cảm thấy rất xa.
Sự đìu hiu bao phủ cả nhà họ Nguỵ, sau hôn lễ lần trước bọn họ đã trở thành trò cười cho cả thành phố.
Nguỵ Thu Hàn ngồi bên cạnh ba mẹ anh ta, sắc mặt vô cùng khó coi, hôm nay có một đám phóng viên lớn ngồi canh giữ ngoài cửa, lúc đầu vẫn không biết tại sao, sau khi kêu người giúp việc đi hỏi mới biết được bọn họ nhận được tin tức, hôm nay Mặc Tiểu Tịch sẽ mang thai trở về đây.
“Tập Bác Niên đúng là khinh người quá đáng, hắn làm cho nhà họ Nguỵ chúng ta sau này không còn thể diện để đặt chân ra ngoài nữa.” Nguỵ phu nhân tức đến suýt ngất.
“Chuyện gì phải tới đều sẽ tới, nhân dịp này kết thúc luôn cũng tốt.” Ông Nguỵ ngồi bên cạnh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nguỵ Thu Hàn giống như một kẻ ngốc, ngây dại ngồi đó, anh ta cũng không có đường khác để đi, anh ta không thể muốn cô nữa, dù trong lòng anh ta vẫn không thể buông.
Mặc Tiểu Tịch đi tới cửa lớn, nhấn chuông cửa, cô đã đến đây hai lần, còn tưởng sẽ trở thành nhà của cô.
Cửa mở ra một đường nhỏ, hai người đàn ông mặc Tây trang màu đen ngăn cản phóng viên ở ngoài cửa, để Mặc Tiểu Tịch đi vào.
Có lẽ bởi vì chen chúc và hoảng sợ, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy bụng có chút khó chịu, còn hơi đau âm ỷ, cô dùng tay chống eo, được người giúp việc dẫn đi đến phòng khách.
Nhìn thấy ông bà Nguỵ và Nguỵ Thu Hàn với khuôn mặt tối sầm ngồi đó, cô hơi dừng chân lại, sau đó đi qua, lễ phép gọi: “Bác trai, bác gái.”
Nguỵ phu nhân quay mặt đi không trả lời lại, ông Nguỵ chỉ vào ghế: “Ngồi xuống rồi nói.”
“Vâng ạ.” Mặc Tiểu Tịch tìm chỗ ngồi xuống, sau đó chờ bọn họ nói chuyện.
Nguỵ Thu Hàn kìm nén hơi thở, ánh mắt nhìn về phía cô, anh ta yêu cô, có lỗi với cô, nhưng bây giờ lại hận và chán ghét cô, anh ta không cam tâm người cuối cùng chiếm được lòng và cơ thể cô lại không phải là mình, anh ta thật sự không cam tâm.
Sau một lúc im lặng, Nguỵ phu nhân mở miệng trước.
“Tiểu Tịch, bác cũng không quanh co với cháu nữa, tình hình bên ngoài lúc này cháu cũng thấy đấy, mặc dù nhà họ Nguỵ chúng tôi có lỗi với cháu, cháu muốn bao nhiêu tiền, sau khi cầm lấy, cháu làm ơn đi nhanh dùm cho.” Lời nói của Nguỵ phu nhân giống như xua đuổi một tên ăn mày.
“Bác gái, nói tới nhiều ít, có lẽ cái giá này bác đưa không nổi, bây giờ bác ghi liền chi phiếu bằng một nửa giá bán của lúc trước được không?” (Có lẽ ý là một nửa giá họ đã bán cô cho TBN)
Sắc mặt của Nguỵ phu nhân trắng bệch, bà là người Thượng Hải, tâm trạng kích động sẽ nói ra ngôn ngữ của Thượng Hải: “Tiểu Tịch, Allah biết nùng tham tiền, tiền này là Allah cho, nùng có cần mặt dày thế không.”
“Tâm ý của bề trên sao cháu có thể từ chối, có thì cho, không có thì đừng khoe giàu.” Lời nói của Mặc Tiểu Tịch cũng vô cùng sắc bén.