Nguỵ Thu Hàn từ trên mặt đất đứng dậy, đuổi theo máy bay: “Tập Bác Niên, anh trả tiểu Tịch lại cho tôi, anh không thể dẫn cô ấy đi, trả lại cho tôi...” Anh ta điên cuồng la hét, mất đi người yêu, thì ra là đau đớn như vậy, từng cho rằng sự nghiệp là quan trọng nhất, bỗng nhiên cảm thấy không còn ý nghĩa nữa.
Mặc Tiểu Tịch ghé vào cửa sổ, nhìn xuống dưới, những sự vật trước mắt từ từ nhỏ đi, nhìn thấy Nguỵ Thu Hàn khổ sở như vậy, trong lòng cô xuất hiện đủ thứ hương vị, nên hận hay là nên thương xót cho anh ta đây, là anh ta tự mình mua dây buộc mình, huỷ hoại tương lai vốn rất tốt đẹp của bọn họ.
Hạnh phúc giống như thuỷ tinh, đã vỡ, thì không có cách nào ráp lại với nhau.
“Ơ kìa..., nhìn người đàn ông em yêu đau khổ như vậy, không phải lòng em cũng đau như cắt đó chứ?” Tập Bác Niên phóng đãng ngồi ở bên cạnh, giọng nói pha lẫn sự chế giễu và hoài nghi.
“Anh thả tôi xuống...” Mặc Tiểu Tịch mở cửa khoang, quay lại, tức giận hét lớn với Tập Bác Niên.
Tập Bác Niên quay mặt về phía cô, trong mắt chứa đầy ác ý: “Em muốn xuống thật không? Cũng không phải là không được, mở cửa khoang máy bay ra, cho em nhảy xuống được không? Dùng cái chết trở về biểu đạt tình yêu với anh ta.”
Mặc Tiểu Tịch kiên nghị mím môi: “Được! Anh mở ra tôi sẽ nhảy!”
“Ha ha...” Tập Bác Niên cười gượng, đột nhiên nảy sinh ác ý kéo lấy cánh tay cô, đưa đến trước mặt mình, đáy mắt hừng hực lửa giận: “Sao phải như vậy vì một người đàn ông ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng, em muốn nhảy xuống chết vì anh ta, đáng sao?”
Trong mắt anh đột nhiên tràn đầy vẻ đau đớn, tức giận trộn lẫn với thù hận, làm cho cô thoáng chốc ngây dại.
“Đánh bóng con mắt của em lại rồi nhìn cho thật tốt, vì một công trình mà anh ta có thể bán em, ánh mắt của phụ nữ các người, chẳng lẽ mù hết rồi sao, thật sự ngu đến có thể nhảy xuống sao, trả lời tôi.”
Anh chăm chú nhìn cô, dường như đang hỏi cô, cũng giống như đang hỏi một người khác, sự giận dữ này khó có thể đè xuống đau thương.
Mặc Tiểu Tịch bị anh gào thét có chút hoảng sợ: “Anh... Anh lầm rồi, tôi muốn xuống máy bay không phải bởi vì anh ta, mà là, anh không có tư cách dẫn tôi đi, tôi và Nguỵ Thu Hàn đã không còn bất cứ quan hệ gì, tôi cũng không phải là vật trao đổi của các người, ân oán giữa các người, không liên quan đến tôi.”
Tập Bác Niên thu lại sự giận dữ, đôi mắt sắc bén giống như mũi tên: “Hừ, đừng nghĩ em làm vậy là có thể không liên quan đến em, một tuần trước em và anh ta đã đi đăng ký kết hôn, hôn lễ bất quá chỉ là hình thức bên ngoài, nên về mặt pháp luật, tôi còn phải gọi em một tiếng Nguỵ phu nhân.”
Anh vốn tưởng rằng sáng nay là cô bi thương quá mức, mới để anh tuỳ ý dẫn đến lễ đường, thì ra cô đã sớm có kế hoạch, mang toàn bộ lỗi lầm ôm lên người mình, bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng cho Nguỵ Thu Hàn, còn mình thì bị mọi người mắng là dâm phụ, người phụ nữ ngu ngốc, thật sự không có thuốc nào cứu chữa, giống như em gái của anh, vì người đàn ông của cô không yêu, mà tự mình kết thúc sinh mạng.
Nghĩ đến đây, anh không thể bỏ qua cho người khởi xướng trước mắt, nợ máu cuối cùng phải trả bằng máu.
Mặc Tiểu Tịch cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh nói đúng, tôi và anh ta đã đăng ký kết hôn, nhưng cũng như anh nói, thứ đàn ông rác rưởi như vậy, không cần cũng được, anh thả tôi xuống máy bay, tôi sẽ lập tức ly hôn với anh ta.”
“Hừ...” Tập Bác Niên quỷ dị cười lạnh: “Trò chơi còn chưa chơi đến phần đặc sắc, đã muốn rút lui rồi sao? Đừng nằm mơ, nếu xương cốt thật sự cứng như vậy, em đừng ngại có thể thử xem, làm thế nào để tự mình chết thoải mái.”
Anh buông cô ra, chỉnh lại vết nhăn trên cổ tay áo.
Mặc Tiểu Tịch im lặng ngồi ở bên cạnh, không tiếp tục tranh cãi với anh nữa, máy bay đã bay lên mây, ai lại muốn đi tìm đường chết.
Đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ yên tĩnh lại, mới cảm thấy đáng sợ, giống như chạy cự li dài, lúc chạy thì trong đầu luôn nghĩ phải chống đỡ đến cùng, sau khi dừng lại, mới cảm thấy tất cả các bộ phận trong cơ thể đều đang đau đớn.
Cô cảm thấy mệt mỏi quá, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.
Màn đêm buông xuống.
“Ư...” Không biết đã ngủ bao lâu, Mặc Tiểu Tịch mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên giường, xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, không tìm thấy tên khốn khiếp kia.
Từ trên giường đứng dậy, áo cưới trên người đã được đổi, đây là đâu, cô nhìn quanh phòng một vòng, đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Biển cả mênh mông xanh thẳm, giống như một bức hình phong cảnh đẹp nhất, phản chiếu ở trong đáy mắt cô.
Nói vậy, bây giờ cô đang ở trên thuyền, xoay người đi ra khỏi phòng, đi tới trên boong thuyền, nhìn thấy Tập Bác Niên đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi bay những sợi tóc đen nhánh của anh, vẻ đẹp tràn đầy ngang ngược, làm cho người ta không thể rời mắt.
Đồ xấu xa! Khốn nạn!
Nếu đẩy anh xuống biển, là có thể cho anh ăn một chút khổ sở.
Nghĩ thầm, cô rón rén đi tới gần anh, định thừa lúc anh không để ý, từ phía sau dồn sức đẩy anh xuống biển.