“Khẳng định! Chắc chắn là Bác Niên nhận được tin mới vội vàng rời khỏi, ở trên không trung nhìn xuống biển là nhìn thấy không thể nghi ngờ, anh ấy đương nhiên sẽ nhanh chóng lên bờ, cộng thêm ngộ nhỡ lái xa không đủ dầu, vậy chẳng khác gì cá trong chậu, anh ấy không ngu ngốc như vậy.” Ninh Ngữ Yên tự tin phân tích.
“Cô nói rất đúng!” Nguỵ Thu Hàn cười lạnh, Tập Bác Niên có vị hôn thê thông minh và mạnh mẽ như vậy, trở về như lúc đầu sẽ không quá khó khăn.
Ca nô ở trên biển dùng hết tốc độ chạy về phía trước, kéo ra bọt sóng thật dài ở sau đuôi.
Mặc Tiểu Tịch che kín quần áo trên người, nghênh đón gió lớn thổi tới, thổi đến mái tóc của cô cũng hỗn loạn, nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, Tập Bác Niên vẫn tập chung lái thuyền, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Chúng ta...”
“Ngậm miệng.”
Cô muốn hỏi anh, bây giờ phải đi đâu, còn chưa mở miệng, đã bị tiếng hét của anh bóp chết từ trong trứng nước.
Bờ biển gần ngay trước mắt, Tập Bác Niên quay đầu, đôi mắt giống như một con báo đen nhìn lại đốm trắng ở phía xa, nặng nề híp chặt.
“Đại tiểu thư, phía trước phát hiện có một chiếc ca nô, đang cập bờ.”
“Nhanh lên, đừng để họ chạy thoát.” Ninh Ngữ Yên chấn động, đứng dậy, nhận lấy Ống Nhòm của thuộc hạ, Nguỵ Thu Hàn cũng kích động đứng lên.
Tập Bác Niên dừng lại, kéo tay Mặc Tiểu Tịch chạy về phía bãi biển, ở đây có rất nhiều du khách, sau khi hoà vào, lập tức sẽ mất đi tiêu điểm trong đám người.
“Không xong rồi đại tiểu thư, bọn họ đã lên bờ, xem ra chúng ta phải ngừng máy bay lại mới được.”
Trong lòng Ninh Ngữ Yên hiểu rõ, xuống máy bay càng khó tìm hơn, nhưng ở trên không trung cũng không phải cách, bọn họ có thể tìm một chỗ ẩn núp không ra, nên bây giờ chỉ có thể xuống máy bay mà tìm."
“Hạ xuống đi.”
Tập Bác Niên kéo Mặc Tiểu Tịch chạy vào trong cửa hàng trên bờ biển, ngẩng đầu quan sát máy bay ở trên không.
Mặc Tiểu Tịch chạy tới thở hổn hển, theo tầm mắt của anh nhìn lại: “Người trên máy bay là ai?” Anh nhìn chăm chú như vậy, nhất định là có vấn đề.
“Chồng em và vị hôn thê của tôi.” Tập Bác Niên quay đầu nhìn cô, thờ ơ trả lời.
“Cái gì...” Mặc Tiểu Tịch bị lời nói của anh làm cho giật mình: “Vị hôn thê của anh?”
Khi nghe thấy ba chữ vị hôn thê đó, lòng cô chợt nặng trĩu, cảm thấy hít thở không thông.
Tập Bác Niên bật cười: “Tôi có vị hôn thê thì rất kỳ lạ sao? Thế nào? Em sẽ không vì điều này mà cảm thấy khổ sở chứ?”
“Bệnh thần kinh, sao tôi phải khổ sở, tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò thôi.” Mặc Tiểu Tịch vội vàng phủ nhận, có thể là bởi vì chột dạ, nên ánh mắt hơi bất định.
“Tò mò? Tôi còn nghĩ rằng sau khi nghe người chồng yêu dấu của em cũng đến đây, em sẽ cảm thấy vui vẻ chứ? Phụ nữ, đúng là hay thay đổi.” Tập Bác Niên lạnh lùng giểu cợt, tiếp tục quan sát động thái của máy bay.
Nhìn thấy máy bay hạ cánh, một đám người bước xuống, tất cả đều đi về phía này, Tập Bác Niên kéo lấy Mặc Tiểu Tịch đang ngẩn người: “Chạy mau...”
Anh nắm chặt tay cô, từ cửa sau của cửa hàng chạy ra ngoài, trên đường cái rộng lớn chạy như điên.
Gió thổi vù vù bên tai cô, thổi vào trong miệng và mũi cô, cổ họng cô bỏng rát, nhịp tim đập rất nhanh, nặng nề đập thình thịch, lòng bàn tay vô cùng ấm, mái tóc ngắn màu đen của anh tung bay, bóng lưng đẹp trai cao lớn, hoàn toàn chạy không có mục đích, làm cho cô có cảm giác giống như chạy trốn, nội tâm buông lỏng, cô nghĩ cứ như vậy mà chạy cũng tốt...
Tuỳ ý để anh dắt đến tận cùng của thế giới.
Yêu hay không yêu đều không quan trọng.
Một chiếc xe khách chạy đến trước mặt, Tập Bác Niên ngăn lại, đẩy Mặc Tiểu Tịch lên.