Cô không quay đầu lại, chỉ cắn chặt răng.
“Em đã hiểu rõ tôi như vậy, tại sao lúc đó không dứt khoát cự tuyệt cậu ta, chẳng lẽ em không biết tôi muốn làm cho cậu ta chết là chuyện dễ như trở bàn tay sao?” Tập Bác Niên ôm cô chặt hơn, tựa đầu lên vai cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, bên trong giọng nói nhã nhặn đang cố gắng che giấu sự tức giận.
Anh muốn giả vờ không quan tâm, bởi vì tất cả đều đã ở trong tay của anh, nhưng vừa rồi nhìn thấy bọn họ ôm nhau, anh vẫn không khống chế được sự tức giận.
“Tôi biết!” Sau khi Mặc Tiểu Tịch trả lời dứt khoát, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, lộ ra nụ cười kỳ quái: “Ai bảo anh ta ngu ngốc muốn tìm cái chết, tôi cũng không có cách.”
“Nghe ra hình như em không quan tâm đến cậu ta chút nào, cậu ta cũng chỉ là con rối của em thôi phải không?” Đôi mắt của Tập Bác Niên hơi nheo lại, thăm dò xem cô có nói dối hay không.
Đáng tiếc Mặc Tiểu Tịch không phải là một kẻ lừa đảo cao siêu, khi nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của anh thì bắt đầu né tránh, ngoài miệng lại nói: “Không sai, tôi không cần anh ta.”
Tập Bác Niên vẫn nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng nhếch lên thành một đường thăng!
Anh đã đọc được suy nghĩ trong đáy mắt cô.
“Tốt lắm, tôi có thể xuống tay tàn nhẫn hơn một chút.” Anh nở nụ cười xán lạn, giọng nói nhẹ nhàng và điềm đạm, đôi mắt sáng rực và lạnh lẽo.
Mặc Tiểu tịch nuốt nước bọt, khuôn mặt vốn đang nhợt nhạt càng thêm ủ rũ.
Cô cầu nguyện Thiên Dã sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì có thể Tập Bác Niên đã nghe được đoạn đối thoại hôm đó, cho nên cô không thể mạo hiểm đi gọi điện thoại, huống hồ cô biết, cô căn bản không khuyên nổi anh.
Liên tiếp hai tuần vẫn không có động tĩnh gì, điều này làm cho Mặc Tiểu Tịch yên tâm hơn rất nhiều, đả kích về chuyện Ninh Ngữ Yên mang thai đã dịu xuống, đối với cô, quan trọng nhất chính là chứng minh sự trong sạch của mình.
Cô lên kế hoạch vào phòng của Tập Vân Noãn lần nữa, máy ghi âm bị người ta lấy đi, tạm thời cô vẫn đoán không ra, rốt cuộc là Ninh Ngữ Yên hay Thích Tân Nhã, bây giờ muốn điều tra ra manh mối, chỉ có thể bắt đầu từ quyển album hình kia, còn có đồ trang sức.
Thừa dịp trên lầu không có ai, Mặc Tiểu Tịch nhanh chóng nghiêng mình đi vào phòng của Tập Vân Noãn, lấy quyên album hình từ trong ngăn kéo ra, lập tức quay về phòng mình khóa chặt cửa, cô to gan như vậy là vì cô không sợ sau khi người lấy máy ghi âm phát hiện sẽ nói ra ngoài, bởi vì, so ra, người kia càng sợ sự thật phơi bày hơn.
Ánh mặt trời hôm nay rất sáng, mùa xuân sắp đến, nhiệt độ cũng tăng lên không ít.
Mặc Tiểu Tịch ngồi vào trước bàn, mở quyển album hình kia ra, từ trang đầu đến trang cuối, cảnh tượng khác nhau, thời gian khác nhau, nói chung là vô cùng đơn điệu, chỉ có Tập Bác Niên và Tập Vân Noãn.
Tình cảm của hai anh em bọn họ rất tốt, vấn đề là tại sao ngay cả một người bạn học hay một người bạn cũng không có, giống như trong thế giới của Tập Vân Noãn chỉ có anh trai mình, nếu tự sát vì Ngụy Thu Hàn, ít nhất cũng sẽ có hình của anh, hơn nữa, tại sao lại muốn giấu ở một chỗ bí mật như vậy, giống như không muốn để bất kỳ ai biết.
Dường như không có gì bất thường, nhưng tại sao trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Khép album hình lại, Mặc Tiểu Tịch rơi vào trầm tư.
Sáng sớm, người giúp việc cầm theo một bộ đồ thể thao màu trắng đi vào, hơn nữa còn nói với cô, hôm nay Tập Bác Niên có hẹn người đi đánh golf, kêu cô cùng đi.
Cảm giác bất an, mờ mịt xâm chiếm lên đại não.