Mục lục
Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Ngữ Yên đứng bên cạnh, cô ta không có hứng thú với chuyện của Nguỵ gia, thời gian cấp bách, không thể lãng phí nữa.



Cô ta đi tới trước mặt bọn họ, nở nụ cười mẫu mực, nhẹ nhàng và duyên dáng nói: “Bác trai bác gái, không tìm trở về, không có nghĩa là Mặc Tiểu Tịch có thể phân rõ ranh giới với các người, chuyện ly hôn này phải do bản thân cô ta ký mới có hiệu lực.”



Về sự thật của chuyện này, cô ta đã sớm điều tra rõ.



Lời của cô ta vừa thốt ra, thì sắc mặt của ba mẹ Nguỵ Thu Hàn hơi thay đổi.



Ninh Ngữ Yên tiếp tục nói hết: “Kéo dài, không phải biện pháp tốt, một ngày nào đó bọn họ sẽ trở về, đến lúc ấy, để truyền thông khai thác ra chuyện này, còn thổi phồng trắng trợn hơn, không bằng mau chóng tìm thấy, chấm dứt cho xong.”



Sau khi suy xét, ông Nguỵ mở miệng nói: “Thu Hàn, con tìm tiểu Tịch về rồi nói sau.” Ông cảm thấy Ninh Ngữ Yên nói rất có lý, mặc dù nghi lễ đã huỷ bỏ, nhưng trên pháp luật vẫn là vợ chồng, muốn giải quyết, phải tìm thấy người rồi hãy nói.



“Bác trai quả là người hiểu chuyện.” Ninh Ngữ Yên hợp thời cho thêm một chút ngon ngọt, liếc nhìn Nguỵ Thu Hàn: “Chúng ta đi thôi.”



Lúc này, Nguỵ Thu Hàn cũng không muốn tranh chấp nhiều với ba mẹ anh ta, cất bước nhanh chóng rời đi.



Sở dĩ Ninh Ngữ Yên nôn nóng như vậy, là sợ bị Tập Bác Niên phát hiện sớm hơn một bước.



Trên du thuyền, trong phòng bếp truyền đến từng trận rên rỉ, sau một lát mới dừng lại.



Mặc Tiểu Tịch im lặng mặc quần áo, lặng lẽ đi ra ngoài, dựa vào trên lan can hóng gió biển.



Nhìn biển rộng mênh mông, tương lai của cô đã bị lạc mất, cô không biết cuộc sống như vậy đến khi nào mới kết thúc, sau khi kết thúc, cô nên đi đâu.



Cơ thể và trái tim đều đã rơi vào tay giặc, nhưng tiếp tục đi tới, cũng chỉ là đường cùng.



Kỳ thực, nửa tháng nay, làm cho cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô rất ít suy nghĩ đến Nguỵ Thu Hàn, tưởng rằng mình sẽ luôn nhớ đến anh, hận anh, oán anh, nhưng cô không có.



Giữa bọn họ có rất nhiều kỷ niệm, tại sao tất cả đều mơ hồ không rõ, là từ một khắc anh bắt đầu bán cô, từ một khắc cơ thể bị người đàn ông kia bắt đầu đoạt lấy sao, cô không biết, thật sự không biết, tất cả đều rối loạn.

Sau khi Tập Bác Niên tắm xong, nhận một cú điện thoại: “Thật sao, hành động của anh ta cũng rất nhanh.” Nghe người bên kia đầu điện thoại nói tiếp, anh không khỏi cau mày: “Cậu nói Ninh Ngữ Yên cũng tới? Được, tôi hiểu rồi.”



Anh nhanh chóng thay quần áo, tiện tay lấy ví tiền và điện thoại, lại lấy một bộ nữ trang từ trong tủ ra, đi nhanh ra ngoài, ném cho Mặc Tiểu Tịch: “Hạn cho em trong vòng một phút để mặc vào, chúng ta phải rời khỏi đây.”



“Rời đi? Đi đâu?” Mặc Tiểu Tịch cầm quần áo, sao đột nhiên nói đi là đi, lại còn gấp như vậy.



“Đã qua 15 giây.” Tập Bác Niên không có thời gian giải thích nhiều, chạy đến tháo dây ca nô đã chuẩn bị sẵn, nhảy lên trên.



Mặc Tiểu Tịch vội vàng khoác quần áo lên, cả khóa kéo sau lưng cũng chưa kéo, chạy tới nhảy lên ca nô, ngồi xuống bên cạnh anh, có một sự tín nhiệm nào đó trong tiềm thức, thúc đẩy cô phải đi cùng anh.



20 phút sau, trên không có một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống du thuyền.



“Tiểu Tịch..., tiểu Tịch...” Nguỵ Thu Hàn vừa kêu vừa chạy vào bên trong du thuyền, mù quáng tìm kiếm.



Ninh Ngữ Yên bình tĩnh hơn anh ta rất nhiều, cô ta cẩn thận kiểm tra phòng để quần áo, đi vào phòng tắm thì nhìn thấy một sợi dây nịt của nam, cô ta cầm lên nhìn, rồi lại thả vào bồn rửa tay, tiếp theo thì đến phòng ăn và phòng khách xem, sau đó đi ra bên ngoài khoang thuyền.



“Cô không tìm nhầm chỗ chứ, ở đây căn bản không có ai, thuyền trống không.”



“Không tìm nhầm chỗ đâu, chắc là bọn họ đã đi, hơn nữa không quá nửa tiếng.” Ninh Ngữ Yên liếc về phía anh ta, lạnh nhạt nói.



“Trên bồn rửa tay trong phòng tắm có một sợi dây nịt của nam, là Bác Niên, trên mặt đất của bồn tắm còn chưa khô, chứng minh vừa có người tắm qua, đồ ăn trong phòng ăn còn ấm, tất cả những điều này cho thấy, bọn họ vừa đi không lâu.” Ninh Ngữ Yên phân tích rõ ràng.



Nguỵ Thu Hàn ổn định cảm xúc: “Vậy bây giờ làm gì?”



“Tôi nghĩ, bọn họ ngồi ca nô đi khỏi, thời gian rất gấp, bọn họ không có thời gian chờ máy báy tới.” Ninh Ngữ Yên nhìn ra phía xa nói.



“Đi thôi, nói không chừng còn có thể đuổi kịp bọn họ.” Cô bước lên máy bay trực thăng, căn dặn thuộc hạ: “Bay tới bờ biển gần nhất, nơi đó hẳn là Alaska.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK