“Sao lại đến cô nhi viện? Mười tuổi mới đến, hẳn là không phải bị bỏ rơi từ nhỏ.” Tập Bác Niên không biết tại sao lại hỏi những chuyện này, có lẽ muốn hiểu thêm về quá khứ của cô.
“Ba mẹ tôi chết trong một vụ tai nạn máy bay, chỉ còn lại mình tôi, những người thân khác không muốn thu nhận tôi nên chỉ có thể đến cô nhi viện.” Mặc Tiểu Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh, giống như những chuyện xưa bi thảm vừa nói xong liên quan đến cô.
Tập Bác Niên cau mày, rơi vào trầm tư.
Lấy tuổi bây giờ của cô mà tính, đúng lúc cũng là năm đó, sao lại trùng hợp như vậy! Cũng là tai nạn máy bay, còn ở cùng một cô nhi viện?
“Những thứ duyên phận này, đúng là kỳ diệu.” Anh thầm bật cười.
“Đáng tiếc là nghiệt duyên.” Mặc Tiểu Tịch yếu ớt phụ họa thêm một câu, ở trong lòng ngầm thở dài.
Tập Bác Niên không trả lời, bên trong xe trở lại sự yên tĩnh như chết.
Đưa cô quay về nhà họ Tập, anh lập tức rời đi, Ninh Hải Thành tìm anh và Ninh Ngữ Yên về, đoán chừng là vì chuyện kết hôn, sau này nhà họ Tập và nhà họ Ninh còn hợp tác với nhau rất nhiều hạng mục, ai cũng không thể tùy tiện làm mất lòng ai.
So với lợi ích buông bán, bất cứ chuyện gì cũng đều trở nên nhỏ nhặt không đáng kể, phụ nữ, những thứ này đồi với đàn ông thành công như bọn họ, từ trước đến nay đều chỉ là phụ kiện.
Sau khi Mặc Tiểu Tịch biết anh đã có bố trí tai mắt, cũng không dám tùy tiện chạy đi nữa, luôn bị một đôi mắt đi theo như hình với bóng, cô cũng không muốn đi đâu, không bằng nhân cơ hội này, thả lỏng một chút.
Sau buổi chiều của một ngày nọ, Mặc Tiểu Tịch nhận được điện thoại của Thiên Dã gọi tới.
“Thế nào? Tra được đầu mối rồi sao?” Cô trốn vào trong phòng, khóa trái cửa, vừa nhận điện thoại đã vội vàng hỏi.
"Em đừng nóng vội." Thiên Dã ở đầu bên kia bật cười: "Anh đi tìm Thích Tân nhã, lúc nói tới Tập Vân Noãn thì đôi mắt có chút nhấp nháy, anh nhìn ra được, cô ta đang sợ hãi, anh nghĩ chắc là cô ta biết chuyện gì đó, sau khi cố ý nói chuyện về máy ghi âm, vẻ mặt của cô ta rất mờ mịt, cô gái này không giỏi che giấu, nếu là cô ta lấy, nhiều hoặc ít sẽ lộ ra sơ hở, cho nên anh nghĩ hẳn không phải là cô ta, tạm thời là như vậy, những manh mối khác anh sẽ gọi lại cho em biết sau.""
“Ừ, được! Em cúp máy đây.”
“Chờ chút.” Thiên Dã vội vàng gọi cô lại, Mặc Tiểu Tịch lại cầm di động để lên bên tai: “Còn chuyện gì sao?”
“Chăm sóc tốt cho bản thân, sau này em sẽ càng ngày càng vất vả, đừng quá miễn cưỡng, biết không?” Thiên Dã không kiềm được ý nghĩ muốn quan tâm đến cô cũng muốn nghe giọng nói của cô thêm một chút.
Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, nở nụ cười xán lạn: “Ừ! Em biết rồi, em cúp máy đây.”
“Được, cúp đi.” Thiên Dã mỉm cười lấy điện thoại xuống, trên mặt đầy vẻ dịu dàng.
Mặc Tiểu Tịch giấu điện thoại thật kỳ, ngồi trên ban công, nghe tiểu Dã nói vậy, người vào phòng hôm đó chỉ có thể là Ninh Ngữ Yên, tại sao cô ta phải lấy máy ghi âm đi, có liên quan gì đến cô ta? Giả dụ người Tập Vân Noãn yêu thực ra là Tập Bác Niên, chẳng lẽ người uy hiếp cô ấy là Ninh Ngữ Yên, sự giải thích này cũng rất hợp lý.
Nếu sự thật là vậy, Tập Bác Niên phải đối mặt thế nào!
Đột nhiên Mạc Tiểu Tịch không muốn sự việc biến thành như vậy, càng đến gần sự thật, cô lại càng không muốn nhận lấy sự thật này.
Hôm sau, Mặc Tiểu Tịch đi qua phòng của Tập Bác Niên nghĩ thầm, không biết Ninh Ngữ Yên có giấu máy ghi âm ở trong phòng hay không, lại nghĩ, dường như không có khả năng, người như cô ta, nhất định se giấu ở chỗ tốt hơn.
Đài Loan. Nhà họ Ninh.
“Bác Niên, bụng của Ngữ Yên nhà chúng tôi cũng đã lớn như vậy, cậu định bao giờ lấy con bé về làm vợ đây?” Ninh Hải Thành ngồi trên sofa, cười ha hả nhìn Tập Bác Niên ngồi ở bên cạnh, mặt hiện đầy nếp nhăn.