Mặc Tiểu Tịch âm thầm đút tay vào trong túi áo, sau đó rút ra, lại giả bộ như không có chuyện gì.
“Cô cũng đối phó với Tập Vân Noãn như vậy sao?” Mặc Tiểu Tịch lạnh nhạt hỏi.
“Cô nói gì tôi nghe không hiểu, là cô hại Tập Vân Noãn, bằng chứng đã rành rành như núi, đừng mơ có thể xoay mình.” Ninh Ngữ Yên cười đắc ý, cô ta không ngốc đến mức đi thừa nhận.
Mặc Tiểu Tịch biết loại phụ nữ thông minh xảo quyệt như cô ta sẽ không dễ dàng thừa nhận, cô ta dè dặt cảm nhận chính là sợ tai vách mạch rừng.
“Đừng làm bộ nữa, ở đây không có máy theo dõi, cũng không có thiết bị ghi âm, chúng ta đều là người sáng mắt, cô đối phó với Tập Vân Noãn thế nào, thực ra tôi đã biết rõ, Tập Vân Noãn thích anh trai của cô ấy, tiếp đó là cô nhiều lần uy hiếp đe dọa cô ấy, bằng chứng nằm ngay trong máy ghi âm, nhưng bị người ta giở trò mà thôi, tôi nói không sai chứ?” Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh nói, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với bạn bè.
Ninh Ngữ Yên nhìn quanh phòng một lần, sau đó mỉm cười: “Cô nói không sai, chúng ta nói chuyện ở đây sẽ không bị bắt cứ ai nghe được, sau khi tôi đi nghỉ mát về, đều đã gắn cameravào từng phòng, chỉ có chỗ cô không có, biết tại sao không? Chỉ có ở phòng này, tôi mới có thể mắng chửi và đánh con hồ ly tinh như cô, mà sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng gì, cô và Tập Vân Noãn đều giống nhau, đều không biết xấu hổ.”
“Bởi vì điều này mà cô đã xúi cô ấy tự sát sao?” Mặc Tiểu Tịch suy đoán nói.
“Tâm lý của cô ta thật yếu ớt. Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ cô ta lại thật sự đi tìm cái chết, nhưng chết cũng rất tốt, còn ở lại bên cạnh Niên, đối với tôi mà nói luôn là một vật cản, may là Niên không có chút nghi ngờ gì với tôi, hoặc phải nói anh ấy không nghĩ tới người Tập Vân Noãn yêu chính là anh ấy.” Ninh Ngữ Yên thong thả nói, không chỉ không có chút hối hận, ngược lại còn vô cùng tự đắc.
Mặc Tiểu Tịch không cần thiết phải nói tiếp nữa: “Ninh Ngữ Yên, cô hãy nhớ cho kỹ, người đang làm, trời đang nhìn, cô sẽ gặp báo ứng.”
“Thật không, tôi sẽ chờ, nhưng bây giờ người xuống địa ngục đầu tiên, hình như là cô...”
Ninh Ngữ Yên mặt mày hớn hở đi ra ngoài.
“Cô vốn không yêu Tập Bác Niên, cô chỉ muốn đạt được một bộ quần áo xinh đẹp mà thôi.” Mặc Tiểu Tịch lạnh lùng nói một câu trước khi cô ta bước ra ngoài.
Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên tối xuống, cô ta nói: “Cô sai rồi, tôi yêu anh ấy hơn bất kỳ ai, không giống với những thứ nông cạn các người.”
Nói xong, cô ta đi ra khỏi phòng.
Mặc Tiểu Tịch đứng trước tủ quần áo, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, ở trong cái nhà này, tất cả mọi người đều cho rằng cô không có cách liên lạc với bên ngoài, nhưng không ai biết, Thiên Dã đã đưa điện thoại cho cô, cô muốn giữ lại bằng chứng này làm bùa hộ mệnh, nếu Ninh Ngữ Yên muốn hại tới con của cô, lúc đó cô có thể lấy ra, để cô ta không dám làm ẩu làm càng.
Lưu lại phần ghi âm, cô dùng khăn tay bọc điện thoại di động lại, bỏ lại vào trong túi, lấy áo khoác trong ngăn tủ ra mặc vào.
Tập Bác Niên đã đi từ lúc sáng sớm, hôm nay có một phần hợp đồng quan trọng, anh muốn bay đi HongKong, anh vô thức kháng cự lại cảnh nhìn cô ra đi.
8h30’, người khác đã ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay.
Lúc máy bay rời khỏi mặt đất, anh dường như nhìn thấy cô rời khỏi thế giới của anh, sẽ không trở lại nữa, tiếng cất cánh ông ông, che mất suy nghĩ đau thương của anh, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Mặc Tiểu Tịch bị hai người đàn ông mặt tây trang màu đen dẫn lên xe giống như là tội phạm, bị bọn họ kiềm chế ở hai bên.