“Thần y” nói chuyện hơi lắp bắp nhưng nàng vẫn hiểu bản thân quá mức nóng lòng nên đã rơi vào cái bẫy của người ta. Hiện tại nàng nghĩ tới việc Tiếu Sấm vốn đã chết lại xuất hiện trên phố chỉ sợ cũng là do bọn họ sắp xếp để dẫn dụ nàng vào tròng.
Nhưng nàng không thể không nóng lòng. Ngươi kia không chờ được nữa.
Thân thể nàng cọ theo mặt tường và trượt xuống, miệng nàng cười lạnh: “Sao ngươi đoán được? Chuyện xưa như vậy sao các ngươi vẫn biết?”
“Đương nhiên ta…… ta không biết,” thần y cào cào đầu và tiện thể kéo đống râu tóc giả xuống để lộ khuôn mặt hồng hào phúc hậu, “Người đoán được là
……. là phu quân tương lai của ngươi.”
Nàng kia lạnh mặt, mắt lộ ra vẻ hung dữ, “Ta sẽ vĩnh viễn không gả cho hắn.”
“Đương nhiên,” thần y cười, “Hắn… cũng sẽ không cho phép ngươi gả cho hắn.”
Chuyện này bắt đầu từ rất lâu trước kia.
Trong cung điện của Tân Lê có một vị công chúa mang hai màu mắt và vô cùng xinh đẹp. Nhưng vì không được vua cha yêu thương nên nàng không thể không sống tạm bợ trong nơi thâm cung lạnh nhạt kia.
Cả hoàng cung to như thế chỉ có một người đối xử tốt với nàng một cách thật lòng.
Người nọ từng tự tay trồng một cây đào rừng ở góc sân và cùng nàng vun đắp, tưới tắm cho cái cây nhỏ kia để nó trưởng thành. Hắn cũng từng cùng nàng ngồi dưới gốc cây đào và nghe nàng kể chuyện xưa.
Hoa đào rơi xuống trang sách, nàng giũ chúng xuống đất và hắn túm được sau đó cẩn thận cất đi.
“Đa Lượng, ngươi nghe xong có hiểu không?” Nàng chỉ vào con chữ trên mặt sách và hỏi.
“Không hiểu.” Đa Lượng nở nụ cười còn đẹp hơn ánh nắng trên đỉnh đầu.
“Đây là câu chuyện về Đào hoa phu nhân về thăm quê nhà lại bị Sái hầu trêu đùa……” Nàng thấy Đa Lượng cố nén cái ngáp thì không nói nữa.
“Đa Lượng biết làm rượu hoa đào, bánh hoa đào.” Đa Lượng thấy nàng không vui thì dùng ngón tay nhéo khóe miệng và khóe mắt làm mặt quỷ rồi nói, “Hoa đào giúp từ tà, công chúa ăn vào sẽ không sợ ma quỷ nữa.”
Thế nên từ đó về sau nàng ăn bánh ngọt hắn làm và ngồi dưới bóng cây hoa đào đọc sách. Đa Lượng không hiểu nên có lần hắn ngủ gật, đầu gục lên vài nàng thật nhẹ.
Nàng quay đầu nhìn hắn thì thấy một cánh hoa đào nhẹ đậu trên mày của hắn. Thật là đẹp! Nàng thấy tim mình đập như sấm, tay buông cuốn sách và trộm hôn hắn một cái thật nhẹ.
Đa Lượng bừng tỉnh và cúi đầu, lông mi run rẩy không dám nhìn vào mắt nàng. Còn nàng thì cắn môi cười để che giấu xấu hổ, “Sách này quả thật không thú vị lắm, Đa Lượng, hay ngươi giúp ta tìm một thanh kiếm đi. Ta thấy những người tới từ Trung Nguyên đa phần đều dùng kiếm.”
Đa Lượng không tìm được kiếm mà chỉ tìm được một thanh đao dài. Hắn chẳng có bản lĩnh cao siêu gì để tìm được một thanh bảo kiếm cho công chúa. Trong hoàng cung to lớn này hắn cũng chỉ là một con kiến chẳng chút quan trọng và ai cũng giẫm lên được.
Phụ nữ trong cung không được tập võ, nhưng nơi này hẻo lánh, chỉ có mình Đa Lượng trông nom hầu hạ nên nhân lúc đêm tối không có người bọn họ có thể tùy ý ở trong sân luyện tập.
Không có sư phụ dạy bảo cũng chẳng sao. Đa Lượng luôn trộm tới cung của các vương tử khác để nhìn trộm. Chỗ đó có những vị sư phụ giỏi nhất Tân Lê nên
Đa Lượng vẽ lại các chiêu thức nhìn được lên giấy và đưa cho cô công chúa nhỏ đang nhón chân mong chờ.
Từ năm này sang năm nọ đao pháp của nàng từ từ giỏi hơn, thậm chí vượt qua những người anh trai của nàng. Và đây là bí mật chỉ thuộc về nàng và Đa Lượng.
Hai người còn có một bí mật khác, dù không nói ra nhưng họ đều hiểu. Là rượu ngon nơi đầu lưỡi, là vị ngọt thấm vào lòng, là tình ý miên man nồng nàn hơn cả mùi hương hoa đào được giấu trong đáy mắt.
Một đêm kia ánh trăng sáng tỏ, nàng luyện đao dưới gốc hoa đào, hắn cầm bình rượu chờ ở một bên. Sau một lúc nàng khát nước thế là hắn đút cho nàng uống một ngụm.
Chợt lưỡi đao xẹt qua cổ hắn cắt vài sợi tóc. Hắn sửng sốt còn nàng thì thu đao lại và tới gần hơn, gò má đỏ ửng, sóng mắt mênh mông, màu mắt khác biệt như hút con người ta vào đó.
Đa Lượng bỗng nhiên không dám nhìn nàng, chỉ đưa bình rượu ra trước mặt. Nàng hỏi: “Ngươi cũng khát nước hả?” sau đó nàng ngậm một ngụm rượu.
“Ừm.”
Hắn không biết mình nói cái gì bởi ngay sau đó môi và lưỡi đều bị nàng cuốn lấy. Vị rượu hoa đào hun đầu óc và giác quan khiến hắn không còn chút cảm giác gì.
Nàng ôm lấy hắn, ôm lấy thiếu niên đã trưởng thành cao lớn hơn mình từ lúc nào và nhón chân hôn hắn. Môi và tay của nàng đều run rẩy, hai người dán bên nhau như muốn dừng mà không được.
Nhưng đột nhiên Đa Lượng lại đẩy nàng ra. Hắn thở hổn hển, khóe mắt ướt nước như dính sương đêm ngày xuân.
“Đa Lượng là…… hoạn quan.”
Không biết hắn phải dùng bao nhiêu sức lực mới nói được một câu này. Hắn cắn môi, hai tay siết chặt tới độ đốt ngón tay gồ lên. Đây là bộ dạng nàng chưa từng nhìn thấy ở hắn.
Nhưng lần đầu tiên hắn tới đây nàng đã biết hắn là thái giám rồi. Vì là thái giám nên hắn mới có thể vào hậu cung, có thể cùng nàng sớm chiều ở bên nhau.
Nàng đâu thèm để ý. Đa Lượng của nàng là giọt sương mai nàng nâng niu trong tay, là hạt giống chôn trong đáy lòng nàng. Dù trên thế gian có ngàn vạn người đàn ông tốt hơn thì nàng cũng chỉ cần hắn.
“Ta không ngại.”
Nàng không nói gì nhưng đôi mắt lại như thốt lên những lời này. Nàng biết hắn cũng hiểu, nhưng hắn vẫn bỏ đi, bóng dáng cô đơn dưới ánh trăng. Hắn chạy ra khỏi sân, ánh sáng chảy xuống bả vai hắn và đổ xuống mặt đất hóa thành sương lạnh.
Hắn sẽ đồng ý, nàng biết điều đó. Từ nhỏ tới lớn hễ là nàng muốn hắn đều đồng ý, và lần này đương nhiên cũng sẽ thế.
Vì vậy nàng kiên nhẫn chờ, từ lúc trăng lên tới khi trăng tàn, từ nắng mai tới nắng tắt nhưng hắn không tới.
Cứ thế qua ba ngày, rốt cuộc nàng không nhịn được và ăn mặc chỉnh tề đi tìm hắn. Nàng muốn nói với hắn về kế hoạch của bản thân: Chỉ cần nàng rạch mặt
mình là phụ vương sẽ không thể gả nàng ra ngoài. Khi đó nàng sẽ là một vị
công chúa vĩnh viễn không thể gả chồng, và hắn sẽ ở lại nơi này cùng nàng cả đời.
Nàng tìm được Đa Lượng ở chỗ hắn ở —— một gian nhà âm u ướt lạnh giống như thân thể tàn phá của hắn.
Đêm hôm đó cả sân rộng chỉ có mình hắn. Hôm đó tiểu thế tử ra đời nên phụ vương của nàng vô cùng mừng và muốn đốt pháo hoa trắng đêm để chúc mừng. Đó cũng là lý do các cung nhân khác không ở đó.
Chỉ có mình hắn.
Hắn ngủ rồi, cả người cong lại, cái lưng mảnh khảnh hơi phập phồng giống cảnh non nước dưới ngòi bút của người Hán.
Nàng rón ra rón rén bò lên giường, chui vào chăn và ôm lấy hắn từ phía sau. Chẳng có gì phải e lệ, bởi khi còn nhỏ nàng cũng luôn rúc vào lòng và ôm hắn suốt đêm mỗi khi bị anh chị em bắt nạt.
Thế nên chẳng có gì phải ngại. Tuy vậy nàng vẫn đỏ mặt đến độ muốn nhỏ máu.
Nàng ôm hắn thật chặt, cánh tay siết lại và cảm giác thiếu niên nàng yêu gầy đến mức đáng thương.
Đa Lượng kinh ngạc bừng tỉnh và muốn hét lên nhưng vành tai lại bị người ta hôn. Đôi môi quen thuộc chạy theo cần cổ của hắn và chậm rãi rơi xuống giữa lưng.
Trái tim trong lồng ngực hắn đập thật nhanh, vì thế nàng dán mặt lên lưng hắn và lẩm bẩm: “Ta không để bụng, ngươi biết ta chỉ cần một mình ngươi.”
Nàng chờ hắn đáp lại mình, trên cái phản rộng lớn chỉ có hai người họ ôm nhau sưởi ấm, nhưng sao vẫn thấy lạnh nhỉ?
Ngoài cửa sổ là pháo hoa lập lòe cùng với tiếng hoan hô của đám cung nhân. Nhưng náo nhiệt ấy chẳng liên quan gì tới họ. Nàng chờ nhưng hắn lại không lên tiếng.
“Vậy thì thế này đi,” nàng cười và đứng dậy sau đó giúp hắn đắp chăn, tay chân luống cuống tìm đường lui cho mình, “Ba ngày sau ta đứng dưới gốc cây đào
chờ ngươi. Tới khi đó ngươi trả lời ta cũng được.”
Đa Lượng vẫn không nói gì, cả người hắn hơi động đậy, dù chỉ là một động tác nhỏ nhưng vẫn khá đột ngột.
Ba ngày sau nàng vẫn đến chỗ cây hoa đào và đợi hắn, nhưng chỉ chờ được một cung nữ tới.
“Đa Lượng bị bệnh nên về sau nô tỳ sẽ hầu hạ công chúa.” Tên nàng ấy là Kiều Lệ, và đó là một cung nữ kính cẩn nhưng hay cười. Nàng lặng người một lát
mới đi vào trong và khóa cửa lại mặc cho Kiều lệ ở bên ngoài khuyên giải thế nào nàng cũng không mở cửa ra.
Ba ngày hai đêm nàng chẳng ăn gì mà chỉ ngồi trước cửa sổ đọc đi đọc lại câu chuyện về Đào hoa phu nhân: Nhiều năm sau Tức Hầu trở thành một tên lính canh cổng quèn của Sở Văn Vương. Nhưng Đào hoa phu nhân vẫn yêu hắn,
nàng cũng không muốn cùng hắn chia lìa. Vào lúc thương tâm nàng đã đập đầu vào cửa thành tự sát. Tức Hầu thấy vợ mình chết trước mặt mình thì cũng đâm đầu vào cửa thành mà chết theo.
“Ta cũng không để ý tới thân phận của ngươi. Ta chỉ biết ngươi là người duy nhất yêu thương và bảo vệ ta, nhưng vì sao ngươi không chịu bước một bước về phía ta hả Đa Lượng?”
Nàng nhìn ánh trăng mênh mông bên ngoài cửa sổ và sao trời dần xa vời rồi cứ thế ngất đi.
Lúc tỉnh lại nàng phát hiện mình đang dựa vào lòng Kiều Lệ, trong tay ôm một bình nước nóng. Kiều Lệ đã vươn tay túm lấy một người sắp chìm trong nước lũ như nàng.
“Đời người đều là đau khổ, chẳng có ai sống ở trên đời mà không khổ. Công
chúa đừng nghĩ qua được cửa này là cuộc đời sẽ viên mãn. Người ta thường nói đau khổ như sóng triều, hết đợt này tới đợt khác không có điểm cuối. Thế nên
chẳng cần nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần có bát cơm ăn, có cái giường để ngủ, còn chuyện khác, dù là gì cũng cứ vậy chấp nhận là được.”
Những lời Kiều Lệ nói giống một bàn tay lớn mang dấu vết năm tháng xé mở những hỗn độn trong đầu nàng. Nàng cầm lấy tay cung nữ và nói, “Kiều Lệ, ngươi chỉ lớn hơn ta vài tuổi nhưng sao lại nghĩ được thông suốt như vậy?”