Nhưng vào thời khắc nào đó bọn họ sẽ trườn ra khỏi hang như loài rắn độc. Bất kể kẻ nào bị cắn thì ắt sẽ không sống nổi.
Ví dụ như tên lính của phủ Đô Hộ kia. Hắn không biết việc mình giết người và chôn thây đêm đó đã bị một đôi mắt khác theo dõi. (Truyện này của trang RHP) Mà việc hắn nhìn thấy một người giống hệt vào ngày thứ hai và sợ hãi phải quay về chỗ cũ xác nhận cũng nằm trong dự đoán của kẻ đó.
Bọn họ đã mai phục sẵn ở đó và nhân lúc hắn hoảng loạn chưa kịp chuẩn bị đã hợp lực giết hắn.
Hoặc như A Vinh. Vào cái ngày định trốn đi hắn đã đứng đợi A Y dưới bậc thang và gặp phải một người nào đó. Có lẽ đó là người hàng xóm ngày thường vô cùng hiền hòa nên hắn không hề cảnh giác. Kẻ kia nói với hắn mình tới truyền lời của Hồng bà bà yêu cầu hắn tới sơn động gặp mặt, bà ta đang đợi ở đó.
Vừa nghe thấy hai chữ “Sơn động” A Vinh đã thấy như bị sét đánh. Hóa ra ba bà già kia đã biết hết đồng thời lấp kín con đường duy nhất của hắn. Thế nên hắn mới hoảng hốt vội vã từ biệt A Y và chạy tới sơn động. Nhưng hắn hoàn toàn không biết cái người hàng xóm thoạt nhìn không biết gì kia lại chính là kẻ giăng bẫy. Bà ta lặng lẽ đi theo hắn tới sơn động và nương bóng tối ra tay giết hại A Vinh.
Là ai nhỉ? Lưu Trường Ương nhìn về phía những người phụ nữ kia. Lúc nhìn vào gương mặt Mầm Cô lòng hắn nảy lên: Là bà ta ư? Tú Tú thấy bà ta là khóc váng lên, chẳng lẽ là vì huyết thống nối liền nên con bé cảm nhận được ư?
Nhưng hiện tại ai là người ra tay đã chẳng còn quan trọng nữa. Có kẻ nào trong những kẻ này thoát khỏi liên quan đâu? Có ai trong này dám xưng vô tội nếu được hỏi đâu?
“Người của ngươi dựng căn nhà trúc này trong một đêm là để cố ý dụ chúng ta tới đây,” Mầm Cô khẽ cắn răng, ánh mắt chuyển lên lầu thì thấy ba vị “bà bà” đã đi ra và đang yên lặng nhìn bọn họ.
Lưu Trường Ương mang thần sắc hờ hững, “Ta đoán ba bà già kia hẳn phải có đồng lõa. Chẳng qua ta không biết số lượng đồng lõa là bao nhiêu, không biết thân phận những kẻ đó nên đành phải dùng cách này.” Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh, “Chỉ có biện pháp này mới gom hết các ngươi lại và tóm gọn mẻ lưới. Bởi vì chỉ có các ngươi biết truyền thuyết chết đi sống lại căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ. Cũng chỉ có các ngươi mới mạo hiểm tới đây thử một lần.”
Khi nói chuyện ba vị “bà bà” và “Vương Tư” đều đã thay đổi bộ dáng. Người khác thì không nói nhưng Hồng bà bà lại là một vị cô nương còn mang theo vài phần ngây ngô. Đây không phải Tống Mê Điệt thì là ai? Một tay nàng cầm giá cắm nến, một tay khác cầm quạt tròn so so và cười nói, “Giống không? Vẻ bề
ngoài là dễ ngụy trang nhất, phần khó là thần thái ấy. Các ngươi ở cạnh lâu ngày
nên đã sớm biết rõ mọi cử chỉ, lời nói của nhau. Chỉ có người ngoài là khó biết được người trong căn nhà trúc đã đổi bởi vì mấy mụ già kia một năm cũng
chẳng ra ngoài mấy lần.”
Dứt lời nàng đi xuống lầu. Lúc đi qua bên cạnh Mầm Cô lại nghe bà ta khẽ cười và nói, “Ngươi biết cảm giác ngày ngày bị chồng đánh là thế nào không? Giống như sơn động kia, nhìn mãi không thấy lối ra, chỉ có bóng tối đen đặc.”
Tống Mê Điệt dừng bước, đến hơi thở cũng như cứng lại.
“Đêm đó ta bị đánh không thể chịu nổi mới chạy tới căn nhà trúc này. Nhưng tên khốn kia vẫn đuổi tới đánh ta gãy cả răng. Khi hắn uống rượu vào là sẽ không biết ai với ai, tính tình hung hãn hơn cả quỷ. Ta tưởng mình sẽ chết trong tay kẻ đó nhưng có người đã cứu ta. Đó là lần đầu tiên trong đời có người ra mặt giải vây cho ta.”
Bà ta lại cười một tiếng, “Hắn bị đập vỡ đầu và cưỡi lạc đà trốn thoát. Nhưng nhất định hắn chẳng sống lâu được, bởi chẳng có gã đàn ông nào sống mà rời khỏi lão quân câu này.”
Mầm Cô nhìn những người phụ nữ trầm mặc phía sau, “Những người này cũng giống ta, trước khi gặp được các vị bà bà, không, phải nói là trước khi gặp được ‘chúng ta’, họ đều sống cuộc đời khổ còn hơn chết.” Bà ta cao giọng và nở nụ
cười tuyệt vọng, “Chẳng lẽ trời sinh chúng ta đã đê tiện và không xứng với bất kỳ thứ gì tốt đẹp trên thế gian này ư?”
“Nhưng dù có khổ cũng không thể thành quỷ.” Lưu Trường Ương nhìn Mầm
Cô. Tuy phản bác nhưng trong ánh mắt hắn vẫn trào ra thê lương, “Đây là mệnh, dù là người dân áo vải hay hậu duệ quý tộc cũng chẳng thể lựa chọn số mệnh
của mình.”
Nói tới đây Mầm Cô và những kẻ phía sau bà ta đã cực kỳ bi thương và ngã ngồi trên sàn. Lưu Trường Ương chẳng cần nhiều lời nữa mà phất vạt áo đi ra ngoài. Thuộc hạ của hắn cũng đi theo, chỉ có Tống Mê Điệt đứng đó và nhìn giá cắm nến trong tay chiếu ra những bóng người đan xen.
Cuối cùng nàng nhẹ nhàng đi về phía Mầm Cô và khom người kéo tay bà ta sau đó đưa giá cắm nến cho bà ta rồi nói nhỏ, “Tuy không thể lựa chọn sinh ra như thế nào, nhưng ít nhất có thể lựa chọn chết như thế nào.”
Khóe mắt nàng lóe ánh sáng của sự thấu hiểu. Hiện tại Tống Mê Điệt hoàn toàn không giống một cô ngốc.
“Các ngươi…… làm sao mà phát hiện ra?” Mầm Cô thầm giật mình và vươn một cái tay khác muốn túm lấy tay Tống Mê Điệt nhưng lại bị nàng lật tay nắm lấy. Ngón tay nàng vuốt ve cổ tay áo bà ta.
“Tay áo của ngươi thiếu một mảnh.” Nàng rũ mắt và không nói thêm nữa, chỉ xoay người đi ra ngoài.
“Ngày ấy ta không mặc cái áo này,” bà ta nhìn bóng nàng và không cam lòng hỏi, “Ta không mặc áo này, ta đâu dám?”
Tống Mê Điệt quay đầu lại, giọng đè thật thấp, “Lúc con người bất an sẽ làm những động tác dị thường. Ngày ấy ngươi thấy chúng ta thì động tác đầu tiên chính là túm lấy góc tay áo của mình.”
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa căn nhà trúc bị đóng lại. Mầm Cô nhìn ánh trăng đột nhiên biến mất, trong phòng chỉ còn lại ánh nến thì cười nhạo sau đó nhỏ giọng nói với bóng người đã biến mất ngoài cửa, “Đa tạ.”
Lửa lớn của lão quân câu cháy ba ngày ba đêm. Lần này không còn mưa trút xuống nên lửa kia vô tình liếm qua mỗi tấc bùn đất của căn nhà trúc và đốt sạch toàn bộ.
Ngày trở về thành Vũ Dương Tống Mê Điệt lại thấy vị cô nương nho nhỏ từng tiễn Lưu Trường Ương lúc hắn xuất phát. Náng ấy đứng đó kính cẩn và hành lễ với Cảnh Vương đi đầu. Bóng dáng nhỏ gầy kia gần như bị cái bóng của tường thành bao phủ.
“Nàng ấy là ai?” Tống Mê Điệt lên tiếng hỏi khi thấy Lưu Trường Ương xuống ngựa đi tới và cầm tay đứa nhỏ đi vào thành.
“Là con gái của Chử đại thống lĩnh, Chử Vân,” Kỳ Tam Lang giục ngựa đi lên nói, “Năm đó Cảnh Vương bị Thánh Thượng điều đi Tây Chiếu, bên cạnh là hai vị đại thần một văn một võ. Thẩm Úy thì không cần phải nói, hiện tại cả Thẩm thị đều đã mất tích không thấy bóng dáng. Còn Chử Vân và vợ thì vì bảo vệ
Cảnh Vương mà qua đời, chỉ để lại mỗi đứa con này. Chẳng trách Lưu Trường Ương lại quý trọng đứa nhỏ như thế.”
“Năm ấy đứa nhỏ này cũng đang nằm trong tã lót như Tú Tú.”
Qua một lát Tống Mê Điệt mới thốt ra một câu và bỗng nhiên nghĩ đến con hổ uy phong lẫm lẫm trên mũ của Tú Tú thế là lòng rung lên, trào ra chua xót khôn kể.