Tống Mê Điệt đặt mảnh xương trên lòng bàn tay một cách cẩn thận giống như nâng bảo bối sau đó đi tới ngồi xuống cạnh bàn và đặt nó lên trên ngọn nến hơ một vòng, bảo đảm mỗi chỗ trên cái xương đều được nướng. Nàng làm như thể nó còn chưa đủ mảnh mai vậy.
Rồi sau đó nàng đặt mảnh xương đã hơi nóng lên bàn, hai tay nắm chặt và cúi đầu nhìn nó như đang thành kính cầu nguyện, miệng đọc: “Xương ơi xương, ngươi mau nói cho ta biết cái tên Nguyên Doãn kia có phải Cảnh Vương hay không?”
“Cách” một tiếng, trên mặt miếng xương hiện lên một đường nứt nhỏ màu đen, vết nứt lan ra khắp nơi, mỗi lần tạm dừng nó phát ra một tiếng “cách” khiến ánh nến cũng phải lập lòe theo. Có mấy lần Tống Mê Điệt cảm thấy mảnh xương già muốn tự tử tới nơi. Nhưng ngay cả khi vết nứt kia lan ra khắp mặt xương nó vẫn không sao cả, còn những vết rạn màu đen kia thì nối với nhau thành một cái bóng.
Tống Mê Điệt cúi đầu, chóp mũi dán vào mặt xương giống con chó con nhìn chằm chằm cái bóng kia một lúc lâu sau đó miệng ngập ngừng hỏi, “Đây là người hả?”
Mảnh xương già tức đến độ suýt tắt thở và bỏ mình. Nó lại ‘cách’ một tiếng nữa sau đó hoàn toàn bất động.
Một cái đầu, hai cái cánh tay, hai cái chân vậy chính là người, mà trên đầu kẻ đó còn mang biểu tượng cho thân phận phiên vương. Làm một mảnh xương cốt nó cảm thấy mình đã cố hết sức rồi.
Nhưng Tống Mê Điệt cọ chóp mũi lên mảnh xương tới độ sắp rách da rồi mà trong đầu vẫn mơ hồ hết sức. Nếu là ai ở trong hoàn cảnh này cũng khó mà giữ được bình tĩnh, mảnh xương già cũng thế, nó giận tím cả người.
“Ta hỏi ngươi về cái tên Nguyên Doãn kia cơ mà, sao ngươi lại vẽ hình người vậy?”
Mảnh xương tiếp tục trầm mặc giống như đã hạ quyết tâm đêm nay sẽ không để ý tới nàng. Tống Mê Điệt méo miệng muốn cầm mảnh xương ném xuống đất nhưng sợ nó tuổi già sức yếu, nếu ném mà ra mệnh hệ gì thì không hay. Vì thế nàng chỉ có thể hậm hực đứng lên đi đến bên cửa sổ đẩy hé ra.
Đêm rất sâu. Buổi đêm ở Tây Chiếu hình như còn đen hơn những nơi khác, như mực sánh đặc. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Sao trời lắc rắc trên màn trời như nghiên mực và trở nên lóa mắt. Chúng giống những giọt nước mắt lấp lánh bị gió thổi khắp nơi. Đỉnh núi tuyết đọng nơi xa cắm thẳng lên trời, mây mù uốn lượn giống như mang theo cả tiếng vang làm người ta dù không nghe thấy lại vẫn cảm thấy một cách rõ ràng.
Ngay cả một kẻ ngốc như Tống Mê Điệt cũng khó tránh khỏi bị cảnh đẹp tráng lệ này dọa ngây người. Nàng ngây ra, trong ánh mắt là một tầng sương mù nhàn nhạt, môi hé ra, thoạt nhìn giống như ngốc hơn ngày thường một chút.
Chợt có con hạc trắng xẹt qua cửa sổ, lông chim trắng như tuyết nổi bật trong nền đêm đen, đỉnh đầu đỏ như nốt chu sa. Tống Mê Điệt bỗng nhiên cảnh giác đẩy cửa ra một chút nữa sau đó hai tay chống lên thành cửa rồi đu người vọt ra ngoài như gió nhẹ, hoàn toàn không vang lên tiếng động nào.
Nàng lướt đi trong phủ Đô Hộ, chân gần như không chạm đất. Nhìn thấy cái ao như mảnh trăng non phía trước nàng nhẹ điểm mũi chân đạp lên lan can sau đó cả người nhảy vọt lên như một đường cong màu đỏ và vọt ra ngoài tường bao.
Con hạc trắng thấy có gió xẹt qua thì không nhịn được kêu lên một tiếng. Còn chưa kịp thấy cái gì đã phát hiện thứ kia vọt qua bên cạnh mình. Thứ ấy hơi do dự đạp lên đầu tường sau đó lập tức lật người qua và biến mất.
Đáng thương cho con hạc trắng cứ tưởng Tây Chiếu này có loài xa lạ xâm lấn thế là sợ tới độ vội duỗi cổ dài kêu thảm thiết. Ngay sau đó cả người nó nghiêng đi và rơi vào ao ướt như rơi vào nồi canh.
Tống Mê Điệt nhìn thấy ba chữ “Cảnh Vương phủ” màu son trên cánh cửa to trước mặt mới dừng bước. Người bình thường mà bị thương lại còn bôn ba như thế thì dù không phế cũng mệt mỏi nằm liệt giường. Nhưng Tống Mê Điệt không những không mệt mà đến hơi thở cũng không loạn. Nàng chỉ chảy chút mồ hôi thấm ướt cái nơ bướm trên đầu nàng khiến nó uể oải dán lên mày. Tổng thể khuôn mặt vốn không thông minh lắm của nàng cũng vì thế càng thêm chật vật.
Vốn nàng định vòng quanh Cảnh Vương phủ một vòng và nhìn xem chỗ nào thích hợp để lẻn vào nhưng lúc sắp tới chỗ ngoặt lại gặp mấy hộ vệ đang đi tuần tra thế là nàng đành dứt khoát và kiên quyết nhảy ngay tại chỗ. Nàng bay lên đầu tường sau đó bất chấp quy tắc của kẻ ăn trộm mà hoảng hốt nhảy xuống.
Vì nhảy quá gấp nên khí còn chưa kịp vận lên. Tống Mê Điệt cảm thấy bàn chân đập xuống, cảm giác tê mỏi như kim đâm chạy thẳng lên đầu gối khiến nàng đau nhe răng trợn mắt. Nàng quay đầu nhìn bức tường cao phía sau và lẩm bẩm, “Còn cao hơn tường của phủ Đô Hộ cơ đấy, phòng cướp chắc?”
Vừa dứt lời nàng đã xoa hai đầu gối và đứng dậy. Vừa định nhìn xem mình đánh bậy đánh bạ tới chỗ nào thì phát hiện trước mặt mình là một tòa đại điện không khác gì cung điện. Ngói lưu ly, cửa lớn sơn son, tấm biển màu đen có ba chữ vàng “Phù Quang Các” như rồng bay phượng múa.
Hai bên đại điện là đèn đuốc sáng trưng, hai hàng trúc xanh mơn mởn, một ao nước xanh biếc như ngọc bích vòng qua hàng cây chảy ra ngoài. Tuy bên trong là lục bình trôi nổi nhưng nước lại trong vắt.
Trong điện hình như có ánh nến lập lòe chỉ lộ màu đỏ nhàn nhạt và hoàn toàn bị ánh đèn bên ngoài át hết.
Tống Mê Điệt quên luôn cái chân đau và trốn sau đại điện quan sát một lúc lâu mới phát hiện nơi này không có thủ vệ nghiêm ngặt như bên ngoài. Vì thế cả người nàng dán lên tường như một con thằn lằn lớn mà cọ đến chỗ cửa sau đó nhìn qua khe cửa một lát. Xác định trong điện không có tiếng động nàng mới đẩy hé cửa sau đó lẩn vào.
Cảnh bài trí bên trong cũng xa hoa như bên ngoài với sàn nhà được lát bằng bạch ngọc. Ngay cả xà nhà cũng được sơn vàng khắc hoa sen năm nhánh. Cánh hoa kia mảnh khảnh, đến nhụy hoa cũng tinh tế như thật. Vừa ngẩng đầu nhìn nàng đã bị hoa văn phức tạp kia dọa ngây người.
Trong điện có đốt hương. Lư hương hình thú có ba chân đang tỏa khói nhẹ và che bớt tầm mắt của Tống Mê Điệt vì thế nàng đành sờ soạng để tiến về phía trước. Nàng đi về phía cái giường lớn phủ bằng gấm vóc như ẩn như hiện trước mặt.
Cả đại điện rất rộng, lại ngợp trong vàng son. Hôm nay Tống Mê Điệt mới thực sự cảm nhận được thế nào gọi là xa hoa. Bởi vì nàng sờ soạng đi mãi, lại dụi mắt vài lần nhưng vẫn thấy cái giường kia cách mình mười bước. Tuy nàng có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng người nằm trên đó nhưng cách màn sương khói lãng đãng này nàng khó lòng nhận ra kia có phải người mình gặp ở đáy cốc hay không.
Tống Mê Điệt nhíu mày và cực kỳ muốn dùng khinh công bước nhanh hơn. Nhưng nàng sợ trong tình huống không rõ mà đụng phải cây cột nào đó thì hỏng. Nàng thương cái đầu nhỏ của mình không chịu nổi chút tổn hại nào nữa, nếu không có khi trên trán nàng lại có thêm một cái nơ bướm nữa cũng chưa biết được.