Mục lục
Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Mê Điệt sắp tức hộc máu rồi. Vì cứu hắn nàng mới vừa rơi từ thác nước xuống thế mà hắn lại dám cắn ngược lại và mượn việc này so đo với nàng.

Nhưng trời sinh đầu óc nàng đã không tốt, mà đối phương lại là cái tên Lưu Trường Ương nhanh mồm dẻo miệng vô liêm sỉ kia thế nên sau khi ậm ừ một lúc nàng vẫn chẳng biết phải cãi thế nào. Nàng chỉ có thể nhìn cái bản mặt như hoa như nguyệt của hắn và hỏi, “Điện hạ muốn ta báo đáp thế nào?”

Lưu Trường Ương cúi người, nhân lúc Tống Mê Điệt còn chưa kịp phản ứng đã vươn tay kéo lấy cằm nàng, đôi mắt nhìn nàng một vòng mới cười nói, “Bộ dạng không tệ, hay là ngươi theo ta đi? Đừng làm cái gì mà Đình Úy nữa.”

Tống Mê Điệt suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêm túc hỏi: “Cảnh Vương phủ thiếu người làm công à?”

Lần này thì tới phiên Lưu Trường Ương nghẹn họng. Cảnh Vương điện hạ cảm thấy mình nói một đống từ hoa mỹ cũng chỉ như đánh rắm.

Tuy bị ngã từ thác nước cao mười trượng nhưng may mọi người đều không bị thương. Bọn họ vốn có võ công, hơn nữa dù thác nước chảy xiết nhưng không có đá ngầm lởm chởm nên tất cả đều rơi xuống hồ nước bên dưới rồi theo đó trôi qua con suối này.

Kẻ duy nhất bị bệnh là con ngựa của Lưu Trường Ương. Nó bị gãy một chân, bước đi khập khiễng, miệng kêu vang cực kỳ đáng thương.

Nhân lúc mọi người đang đốt lửa hong khô quần áo, Uất Trì Thanh sai người tuần tra chung quanh. Một lát sau thủ vệ mang tin tức về: Sơn cốc này sâu lại hẹp dài, bên trong cây xanh um tùm, rất nhiều trái cây. Đất đai ở đây là màu đỏ sẫm hiếm thấy nên về cơ bản có thể kết luận nơi này chính lão quân câu trong truyền thuyết.

Uất Trì Thanh cười nói, “Thật là khe…… khéo, chúng ta cuối cùng cũng tìm…… tìm được rồi……”

Nghe hắn nói mọi người đều thấy may mắn. Sau khi hong khô quần áo họ nối đuôi nhau đi sâu vào trong lão quân câu.

Đi một đường về phía nam bọn họ quả nhiên thấy rất nhiều trái cây như hộ vệ đã nói. Mùi thơm kia đúng là nức mũi, quả cây thấp thoáng trong đống lá xanh giống như đá quý các loại phản chiếu ánh mặt trời rạng rỡ.

Nhưng…… ở nơi đất đai phì nhiên màu mỡ ấy ngoài họn họ ra chẳng còn ai khác. Đương nhiên cũng không có yêu tinh như trong miệng lão Trương.

Lưu Trường Ương không có ngựa để cưỡi nên chỉ có thể đi bộ. Đi được một lúc lâu hắn cảm thấy chân mình vừa mỏi vừa đau, cả người toàn mồ hôi nóng nực. (Hãy đọc truyện này tại trang RHP) Vì thế hắn cởi áo khoác ném cho Uất Trì Thanh sau đó lau mồ hôi trên trán và nhíu mày nhìn về nơi xa, “Chẳng lẽ lại không có ai sao? Hóa ra chúng ta tới đây khai hoang hả?”

Nói xong hắn đứng chống nạnh, vẻ mặt bất mãn nhìn phía trước. Bộ dạng kia chứng tỏ hắn không muốn đi thêm bước nào nữa.

“Là điện hạ muốn tới nơi này tìm người mà.” Kỳ Tam Lang bất mãn thốt ra một câu nhưng bị Mạc Hàn Yên lườm thế là đành nuốt câu ‘Sao lại giống như chúng ta trói và bắt ngài tới vậy?’ vào bụng.

Cũng may Lưu Trường Ương tự biết mình đuối lý nên không tiếp tục bầy hầy như con chó ghẻ nữa. Hắn bĩu môi một cái và lại bước tiếp, tuy chân hắn lúc này đã mỏi không khác gì bị buộc thêm ngàn cân.

Nhưng chưa được mười bước hắn lại dừng. Kỳ Tam Lang cho rằng hắn lại muốn lải nhải cái gì đó nên không kiên nhẫn muốn mở miệng hỏi. Ai biết Lưu Trường Ương lại chậm rãi quay đầu qua bên phải, ánh mắt nhìn vách đá cách đó không xa.

Nơi ấy vẫn bị các loại cỏ cây che lấp, liếc mắt một cái chỉ thấy cỏ xanh um tùm xen nhau khó lòng phân biệt. Chúng giống một tấm vải xanh kéo thẳng từ đỉnh núi tới chân núi. Nhưng không hiểu sao mọi người đều cảm thấy lạnh người, giống như có một làn hơi nước rỉ ra và thấm vào lòng họ từ những kẽ đá không ai nhìn thấy.

“Điện hạ, có chuyện gì sao?”

Thấy ánh mắt Lưu Trường Ương nhìn thẳng chỗ kia thế là Uất Trì Thanh tiến lên hỏi một câu. Lưu Trường Ương mấp máy môi và nhíu mày, “A Thanh, nơi này có dã thú không?”

Nghe hắn nói thế Uất Trì Thanh lập tức thấy căng thẳng. Nhưng vừa định rút kiếm ra hắn lại nghe thấy tiếng lá cây sột soạt cọ xát. Ngay sau đó một bóng đen từ rừng cây lờ mờ xông ra. Lúc cả đám còn chưa kịp phản ứng kẻ đó đã lặng yên nhảy xuống con đường dốc và đi tới nơi cách bọn họ chưa tới một trượng.

“Rầm” một tiếng, tất cả mọi người đều rút binh khí, chỉ có Tống Mê Điệt ở phía sau là vẫn ngây ngô nói, “Là người mà, sợ cái gì?”

Quả nhiên đúng như nàng nói, người nọ chậm rãi đứng thẳng người. Sau khi nhìn thấy một đám người cầm kiếm chĩa về phía mình thế là kẻ kia lập tức mềm chân ngã ngồi xuống đất sau đó vừa dập đầu vừa gào, “Hảo hán tha mạng.”

Lưu Trường Ương bị hắn dọa túa mồ hôi thế là bực tức quát, “Ngươi trốn trong vách đá làm gì thế?”

Người kia nghe thế mới dám ngẩng đầu. Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn khiến ngũ quan kia trở nên ấm áp hơn một chút. Đây là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn 20, ngũ quan tuy không tinh tế như Lưu Trường Ương nhưng lại có chút phong lưu độc đáo.

Có điều trên mặt và cổ hắn dọc ngang mấy vết máu, rõ ràng là bị móng tay của phụ nữ cào.

Kẻ kia thấy quần áo và phong thái của Lưu Trường Ương thì biết hắn không phải dân chúng bình thường. Lúc này kẻ đó cúi đầu sợ hãi nói, “Tiểu nhân…… tiểu nhân muốn hái ít quả dại cho vợ nếm thử, không ngờ…… không ngờ lại quấy rầy các vị, thật sự xin lỗi.”

Lần này Lưu Trường Ương không tức giận nữa mà xoa cằm ngước mắt hỏi, “Đây là lão quân câu hả? Cả nhà các ngươi đều ở đây sao? Còn có người khác ở nơi này hả?”

Người đàn ông kia sửng sốt và do dự một lát mới gật đầu đáp, “Công tử, nơi này đúng là lão quân câu, trong này có tầm 200 – 300 hộ đang sinh sống và khoảng 1000 người……”

Lưu Trường Ương kinh hãi nhìn trước sau rồi lại nhìn cái kẻ đang ngồi bệt trên đất, “Nhiều người thế sao?”

Người kia gật đầu, thần sắc thoáng thả lỏng sau đó nở nụ cười ngây ngô với Lưu Trường Ương. Hắn vừa cười thì cả khuôn mặt thanh tú đã hiện lên vẻ hàm hậu khiến người khác tin tưởng hơn.

“Rất nhiều người sợ hãi chiến sự nên trốn tới đây, cũng không ít người trốn binh dịch. Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ nên cũng không ai hỏi ai quá nhiều.” Người này nhìn về hướng họ tới và cười nói, “Còn có vài người cũng bị lạc trong sương mù và rơi xuống đáy cốc như các vị, cuối cùng xông vào nơi này và ở lại.”

Lưu Trường Ương thấy hơi khó hiểu hỏi, “Vì sao phải ở lại. Những người đi lạc vào đây không muốn về nhà ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK