“Chỉ xử lý mấy đứa nhỏ đã có nhiều người hỗ trợ như thế nhưng khi Sáu Ngón bị nhốt trên đảo lại không có một người nào ngăn cản ngoại trừ một người đánh cá phóng hỏa trước thời hạn. Mà người nọ cũng đã chôn thân trong biển lửa, không thể cạy được từ miệng hắn cái gì.”
Trang Tử Hộc buông chén trà và nghiêm túc nói, “Tiểu thư nói đúng, việc này quả thực hơi kỳ quặc. Thuộc hạ của ta lần theo manh mối của Sáu Ngón và tra xuống cũng gặp rất nhiều khó khăn. Lúc bắt người chúng ta luôn chậm một bước, giống như có kẻ đã thông báo cho những kẻ kia để bọn chúng chạy trốn.”
“Hơn nữa việc hắn sai người phóng hỏa,” giọng Chử Ngọc thật sự thấp, “Lửa lớn như thế mà không có Trang tướng quân kịp thời chạy tới thì chúng ta chắc
chắn sẽ chìm trong biển lửa. Ngay cả chính Sáu Ngón cũng chẳng thể chạy thoát. Thế nên tuy hắn chết trong tay Tống đại nhân nhưng thật ra là tự sát.”
“Bọn chúng đang giữ gìn thực lực,” Lưu Trường Ương suy tư gì đó, ánh mắt tối tăm, “Hy sinh Sáu Ngón ư? Để bảo vệ lợi ích lớn hơn phía sau ư?” Nói tới đây hắn lắc đầu và nhẹ giọng nói, “Không, tà giáo luôn nghiêm ngặt về mặt cấp bậc.
Giáo chúng sẽ vì an toàn của thủ lĩnh và không tiếc bất kỳ giá nào, thậm chí chết cũng không sợ. Sáu Ngón là thủ lĩnh của chúng thì sao lại hy sinh chính hắn?”
“Chẳng lẽ là ông nội hắn?” Chử Ngọc lẩm bẩm, ánh mắt nhìn ánh nến bằng hạt đậu và chứa đầy nghi ngờ, “Sáu Ngón từng nói ông nội hắn đã chết nhiều năm nhưng cũng nói hiện tại hắn vẫn nghe lệnh của ông nội. Nghe lệnh một kẻ đã
chết ư? Người chết sao còn nói được nữa?”
“Tà giáo mang theo quỷ dị. Có lẽ ông nội trong miệng hắn có khi chỉ là một hình gỗ được khắc ra, giống Hoa đèn bà bà. Mà cái gọi là nói chuyện, có lẽ chỉ là ảo tưởng của hắn,” Trang Tử Hộc nghiêm túc suy đoán, “Điện hạ từng nói Sáu Ngón thường xuyên nghe được tiếng nói của bé gái hắn từng giết. Có lẽ hắn đã điên rồi, căn bản không phân biệt được hiện thực và những điên cuồng sinh ra trong đầu.”
“Vậy lúc người của Trang tướng quân điều tra vụ án này có từng nghe nói tới tiên hầu đèn không?” Chử Ngọc ngước mắt nhìn Trang Tử Hộc một cái và lại nhìn Lưu Trường Ương sau đó lặp lại, “Không sai, chính là tiên hầu đèn.”
Trang Tử Hộc sửng sốt một lúc lâu, “Tiên hầu đèn ư? Ta chưa bao giờ nghe nói, đó là ai vậy?”
Lưu Trường Ương cũng dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Chử Ngọc, “Ngọc Nhi, muội nghe thấy cái tên này từ chỗ nào thế?”
Chử Ngọc nghẹn lời, mặt lộ vẻ xấu hổ và ngập ngừng nói ra một câu, “Trong mộng, muội nghe thấy trong mộng.”
***
Mạc Hàn Yên bị sặc khói lúc ở trong hang động nên nhiều ngày nay vẫn luôn nằm trên giường trong quân doanh tĩnh dưỡng. Sau khi uống vài bát thuốc Kỳ Tam Lang kê nàng mới đỡ hơn.
Hôm nay Mạc cô nương tỉnh ngủ và cảm thấy thân thể sảng khoái hơn nhiều vì thế cũng không gọi người mà tự mình mặc quần áo và xuống giường đi ra ngoài.
Bên ngoài là mặt nước vô biên nối liền đường chân trời, mấy con chim bay múa, thảnh thơi.
Kỳ Tam Lang và Tống Mê Điệt đang ngồi sóng vai bên cạnh một cái lò bằng đất, một người quạt lò, một người thêm củi. Bọn họ đang cẩn thận ứng phó với ngọn lửa kia. Lửa phải được điều chỉnh không to không nhỏ, thứ kia phải được
hầm bằng lửa nhỏ trong hai canh giờ mới trị được cổ họng cho Mạc cô nương. Vì một nồi thuốc này mà mỗi ngày hai người họ phí bao nhiêu tâm sức, ngay cả lúc luyện công dưới sự giám sát của Chúc Hồng họ cũng chẳng nghiêm túc thế.
Trên mặt Mạc cô nương là ý cười nhẹ nhàng, vừa định nói chuyện nàng lại bị một tiếng ho khan chặn ngang. Hai người kia cũng quay đầu lại, bộ dạng hoảng sợ hơn gặp quỷ.
“Sư muội, sao muội lại tự ra ngoài?”
Kỳ Tam Lang muốn đi tới nhưng lại bận trông cái lò. Hắn gấp tới độ mồ hôi túa ra, còn Tống Mê Điệt thì đã sớm ném cây quạt chạy tới ôm lấy eo Mạc Hàn Yên rồi xoay người nàng đi về phía lều trại, miệng liên tục nói “đi nhanh, nhanh thôi” nhưng không biết nhanh để làm gì.
Mạc Hàn Yên nắm lấy tay nàng, chân đứng đó bất động, “Ta đâu có yếu ớt như thế, hôm nay ta thấy khá hơn nhiều rồi.”
Sức của Mạc cô nương rất lớn, dù đang bệnh nhưng Tống Mê Điệt cũng không thể lay chuyển được. Nàng biết mình không thể làm gì nên chỉ có thể đáng thương nhìn sư tỷ hỏi, “Thật sự…… khỏe rồi sao?”
Mạc Hàn Yên kéo tay nàng và ngồi xuống một cái ghế sau đó liếc nàng rồi lại liếc nhìn Kỳ Tam Lang đang vui vẻ thêm củi, quạt lò và mở miệng nói từng câu rõ ràng, “Ta đã không sao nữa rồi, ra ngoài hít không khí trong lành chút cũng tốt.”
Kỳ Tam Lang nghe thấy giọng nàng như tiếng chuông lảnh lót thì lo lắng cũng tiêu tan bớt, có điều cái miệng vẫn cứ dông dài, “Thuốc này muội vẫn phải uống, bởi bệnh đi như kéo tơ, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
Mạc cô nương gật đầu có lệ, miệng nói, “Trang Tử Hộc tới đây đúng lúc quá nhỉ?”
Kỳ Tam Lang xoa khuôn mặt dính nhọ, “Ta và muội nghĩ giống nhau đó. Chỗ này tuy là địa bàn của ông ta nên hàng ngày ông ta đi tuần cũng là bình thường. Nhưng lần ‘cứu giá’ này lại quá khéo, không sớm không muộn. Nhưng cũng vì thế chúng ta mới có thể thoát được, nếu không……”
Hắn nhớ tới ngày ấy Mạc Hàn Yên bị khói đặc hun ngất xỉu thì lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng dù vậy bọn họ vẫn không thể lôi kẻ phóng hỏa ra ngoài. Kẻ nọ đã quyết tâm muốn chết vì thế năm lần bảy lượt tránh thoát và nhào về phía ngọn lửa. Cuối cùng hắn bị đốt thành than đen.
Nhưng vì sao hắn lại muốn chết? Nếu không chết chẳng lẽ hắn sẽ phải đối mặt với thứ càng đáng sợ hơn ư?
“Nhưng một đường này Cảnh Vương vẫn luôn bị chúng ta giám sát chặt chẽ và chúng ta đâu phát hiện hắn tự tiện liên hệ với kẻ khác.” Tống Mê Điệt lẩm bẩm
và xoay mặt nhìn về phía Mạc Hàn Yên, “Sư tỷ, Trang Tử Hộc này là người nào? Chẳng lẽ ông ấy cũng nguyện trung thành với tiên hoàng sao?”
Mạc Hàn Yên không nói chuyện còn Kỳ Tam Lang thì giành nói trước, “Sao có thể, những kẻ nguyện trung thành với tiên hoàng đã sớm bị diệt sạch không còn thừa mấy người. Những kẻ còn sống đến giờ lại có được chức vụ quan trọng sao có thể đi theo họ Lưu?” Nói tới đây hắn nhẹ giọng cười, “Chúng ta nhất định phải báo cáo chuyện Trang Tử Hộc và Cảnh vương gặp mặt cho sư phụ. Nhưng chuyện này chưa chắc đã được thánh thượng để ý bởi còn một chuyện quan trọng hơn: đó là việc Cảnh Vương rời khỏi Tây Chiếu. Một khi thánh thượng biết việc này thì Cảnh Vương sẽ không thể thoát tội.”
Tống Mê Điệt đồng tình, “Có cần nói cho Tiếu tướng quân không?”
Kỳ Tam Lang cười “hê hê”, “Giáo sự phủ làm việc trước giờ đâu cần Tiếu Sấm gật đầu. Ta đã sớm thông báo cho người của chúng ta để báo cho sư phụ. Mấy ngày đã qua, hẳn tin đã đến Trường Lăng.”
Tống Mê Điệt bẻ đầu ngón tay tính, “Chúng ta đã rời Tây Chiếu hơn một tháng, tính ra thì cũng chỉ 2-3 ngày nữa là sư phụ nhận được tin.”
Lời còn chưa dứt lòng nàng bỗng nhiên có thêm một thứ cứng rắn. Nàng cúi đầu nhìn thì thấy hóa ra là di ngôn mà Thẩm Tri Hành khắc khi còn ở Cảnh Vương phủ.
Khóe mắt Mạc Hàn Yên lóe sáng sau đó nàng nhìn chằm chằm Tống Mê Điệt và nói, “Không tìm được thi thể thì thứ này tạm thời vô dụng, Mê Điệt, muội cất kỹ đi.”
Gió kéo dài hơi lạnh buổi đêm, lá khô xoay tròn khi rơi xuống và bị vó ngựa đạp lên nát bét, chỉ để lại những tiếng vang cô liêu.
Người ngồi trên lưng ngựa đã 2 ngày không chợp mắt. Hiện tại hắn bị tiếng động này đánh thức và run rẩy, lông tơ sau cổ dựng đứng lên.
Là lá khô đang than khóc sao?
Hắn kéo chặt áo lông trên người và thúc giục con ngựa chạy nhanh hơn, đầu quay lại phía sau nhìn.
Lá vàng khô rụng đầy đất như một tấm thảm màu vàng, đồng thời giống một con sông với dòng nước màu vàng.
“Òa ……. òa…….”
Đỉnh đầu đột nhiên có tiếng kêu giống tiếng trẻ con cười. Nó xuyên qua lá cây trùng điệp thế là hắn đột nhiên ngẩng đầu và nhìn thấy một cái bóng màu đen nằm co ro trong đống cành lá. Nó lắc lư theo gió, nhẹ tới nỗi thật sự giống một cái bóng.
Nhưng hắn biết không phải vì thế hắn quát khẽ và lệnh cho con ngựa đi về phía trước. Có điều được hơn 10 trượng hắn lại ngẩng đầu và thấy cái bóng kia vẫn
lẩn trong đống cành lá giống như hắn chỉ mới đảo quanh, chưa hề động đậy.
Không đúng, rõ ràng hắn không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, chẳng lẽ đây thật là cái bóng đang du đãng qua tán cây, lặng lẽ như u hồn và không gây ra tiếng động gì ư?
Trong lòng hắn chấn động, mà con ngựa hình như cũng cảm nhận được nên bỗng thét dài một tiếng, cơ bắp gồ lên, bốn vó càng tung bay nhanh hơn. Nó đạp trên lá khô như muốn bay lên.
Vừa lúc con đường núi phía trước đột nhiên cong về một bên thế là hắn bị xóc tới độ tay buông lỏng cương, chân rời khỏi bàn đạp, cả người ngã ngửa về sau, rơi xuống đám lá khô.
“Hu…… Hu……”
Không kịp bò dậy, thậm chí không kịp bận tâm đau đớn sau lưng hắn đã vội huýt sáo gọi con ngựa lại. Nhưng nó như bị quỷ đuổi theo sau lưng nên không màng tất cả mà tung vó chạy như điên. Chỉ còn mình hắn ở lại nơi núi non hoang vu.
Sau lưng có thứ gì đó rơi xuống, rốt cuộc cái bóng kia cũng chuẩn bị trêu chọc hắn.
Hơi lạnh trong lòng phun trào như suối băng, khói lạnh lan ra cả người khiến tay chân hắn đông cứng, hàm răng run rẩy.
Là ai? Hắn không biết bởi trên tay hắn dính quá nhiều máu, từ người dân thường tới hoàng thân quốc thích, ngay cả cái đầu tôn quý của Cẩn Thân Vương cũng do chính tay hắn chém xuống và treo trên cửa.
Để hắn tự đoán ra kẻ thù của mình thì quá là khó khăn.
Hắn cũng không có ý định ngồi im chịu trói mà sờ tới bên hông rồi vung mạnh về phía sau. Mấy cái phi tiêu lập tức nhắm ngay cái bóng kia, giống như vô số vuốt sắt ghim thẳng vào mặt kẻ kia.
Hắn ngừng thở và chờ đợi. Trong đời hắn, đám phi tiêu này đã từng cứu hắn nhiều lần. Kẻ nào bị chúng ghim vào người sẽ đau đến độ sống không bằng chết, cuối cùng chỉ có thể cào cấu phần da mặt đã thối rữa.
Nhưng hắn đợi thật lâu vẫn không thấy động tĩnh gì. Thành công không? Sao không nghe thấy tiếng rên rỉ quen thuộc?
Vì thế hắn chậm rãi quay đầu lại nhưng trước mặt vẫn chỉ có con đường dài trải đầy lá khô giống như nước sông nơi hoàng tuyền muốn nhấn chìm người ta rồi kéo vào địa ngục âm ty.
Chẳng có ai cả, cái bóng kia đã đi rồi. Chẳng lẽ chỉ là một sợi u hồn ư?
Trong lòng hắn thoáng an tâm. Hắn không sợ quỷ, ít nhất không sợ bằng con người. Bởi những kẻ ác còn tàn bạo hơn quỷ. Chính hắn cũng là kẻ ác, nên
đương nhiên hắn càng hiểu rõ điều này hơn người khác.
Hắn thở ra một hơi và quay đầu. Một khắc đôi mắt liếc về phía trước hắn thấy một đôi mắt khác. Tuy nó giấu dưới mũ choàng nhưng vẫn thấy ánh sáng nhạt chớp động, giống những ngôi sao đang nảy lên.
Ngay sau đó tai hắn nghe thấy tiếng “rẹt rẹt”, không phải từ bên ngoài truyền đến mà là từ trong chính thân thể của hắn, cụ thể là yết hầu.
“Ngươi là…… Ngươi là…….”
Trong miệng hắn toàn là tơ máu, lúc nói chuyện cũng không rõ ràng. Vừa lúc có cơn gió thổi qua xốc mũ choàng của kẻ kia…
Hắn quá mức kinh ngạc vì thế hắn dùng chút sức lực cuối cùng để liều mạng nói ra mấy chữ kia. Nhưng miệng hắn lại bị một ngón tay lạnh lẽo che kín. Người nọ cúi người, ánh mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt không còn chút máu của hắn.
“Ta là Quá Sơn Phong.”