“Xuân thiếu gia ấy à,” đôi mắt kia trợ giúp người đốn củi lấy lại những ký ức cũ. Hắn nghiêm túc ngẩng mặt lên nói, “Đêm đó Xuân thiếu gia biến mất, từ đây chưa từng xuất hiện.”
Lưu Trường Ương vẫn cong cong đôi mắt như hoàn toàn hờ hững với những thảm kịch xảy ra trong tòa nhà bằng đất này, “Là Hoàng Xuân giết cha hắn
sao?”
Người đốn củi sợ hãi lắc đầu như trống bỏi, “Sao có thể? Khi đó Xuân thiếu gia mới chỉ 7 tuổi. Một đứa trẻ 7 tuổi sao có thể giết một người trưởng thành, hơn nữa…… hơn nữa, lão gia là cha hắn… ”
Nói đến đây hắn chợt thấy Tống Mê Điệt ngồi đối diện làm mặt quỷ thế là Lưu Trường Ương nhìn nàng hỏi, “Tống đại nhân có chuyện gì muốn nói à?”
“Đầu lưỡi……” Nàng nói ra hai chữ này sau đó lập tức ho sặc sụa mãi không ngừng. Ngực nàng phập phồng khiến Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên đều không nhịn được đi qua.
Tống Mê Điệt bị bệnh nặng đột ngột. Nàng cứ thế sốt hai ngày không giảm, cả người bị đốt thành quả cà tím héo gặp sương. Nhưng đường về còn dài, mọi người không thể trì hoãn. Lưu Trường Ương đã rời khỏi Tây Chiếu hơn một tháng, nếu còn không nhanh chóng quay về thì dù Tiếu Sấm có mắt mù, tai điếc cũng có thể phát hiện ra chuyện hắn tự tiện rời khỏi đó.
Vì thế vào một buổi sáng sớm mưa dầm không dứt, đoàn người bước lên con đường về Tây Chiếu, chỉ để lại Kỳ Tam Lang tinh thông y thuật ở lại chăm sóc Tống Mê Điệt.
“Khụ khụ…… Khụ khụ……”
Tống Mê Điệt mềm như bông dựa trên sập và nhòm qua lỗ châu mai nhìn đội ngũ phía trước càng đi càng xa. Không hiểu sao đáy lòng nàng bỗng sinh ra chút đau khổ, vừa quay đầu nàng lại thấy Kỳ Tam Lang cũng giống mình. Hắn nhìn về nơi xa và ngây người, con ngươi viết rõ hai chữ lưu luyến. Nàng biết hắn còn buồn thương hơn bản thân khi thấy Mạc Hàn Yên rời đi, giống như cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
“Sư huynh, thuốc sắp nguội rồi,” Tống Mê Điệt không thể không nhắc nhở Kỳ Tam Lang bởi trong tay hắn còn đang cầm bát thuốc cứu mạng nàng. Kỳ Tam Lang nghe thế thì hoàn hồn, ánh mắt cuối cùng cũng quay lại nhìn sư muội nhà mình sau đó đút cho nàng uống chỗ thuốc đắng nghét kia.
Vào đêm, gió mưa càng điên cuồng hơn. Sau đó mưa biến thành tuyết, cuốn qua lỗ châu mai vào phòng mang theo hơi lạnh thấu xương.
Lúc Tống Mê Điệt tỉnh lại thì mũi vẫn ngửi được mùi hương nào đó chưa tan. Mới ngửi thì thấy lành lạnh, nhưng ngửi được mấy hơi nàng lại cảm thấy ngọt ngấy.
Nàng nhận ra không đúng và vội gọi Kỳ Tam Lang đang ngủ dưới nền đất bên cạnh. Nhưng miệng nàng há ra lại chỉ “ồ, à” được vài tiếng. Môi và lưỡi nàng như chết lặng, cứng đờ như gỗ, không làm sao nói được một từ hoàn chỉnh.
Cũng may Kỳ Tam Lang không ngủ quá say. Tống Mê Điệt thấy hắn lung lay đứng lên đi về phía mình. Nhưng được hai bước cả người hắn đã ngã thẳng tắp trên nền đất tạo ra một tiếng ầm thật lớn.
Lúc này cửa phòng hé mở, một bóng người tiến vào, trên tay là một cái đèn bằng đồng cũ kỹ. Ánh nến bên trong đó nảy lên, chiếu sáng khuôn mặt vẫn còn non nớt của hắn.
Con ngươi của hắn rất đen, bên trong có ánh sáng lắc lư như ma trơi. Thiếu niên câm……
Tống Mê Điệt dùng ba từ “ồ ồ ồ” thay thế mấy chữ này. Đứa nhỏ kia nghe thế thì hiểu và gật đầu mỉm cười, trên mặt là vẻ trầm tĩnh không hợp tuổi tác của hắn.
“Ở chỗ này thì cứ gọi ta là Hoàng Xuân đi, dù sao tuy ta bị cha cắt lưỡi nhưng cũng chưa từng câm bao giờ.”
Nên nói từ lúc nào nhỉ?
Hoàng xuân cười cười và lộ ra hàm răng trắng bóng dưới ánh nến: “À, đúng rồi, không bằng nói từ buổi tối khi Hoàng Chất chết đi.”
Đêm đó ánh trăng đỏ như bị nướng trên lửa. Ta đứng dưới ánh trăng nhìn ông ta nghiêng ngả chạy tới. Tóc ông ta tán loạn, tròng mắt như bị ánh trăng nhuộm đỏ, lộ ra vẻ điên cuồng.
“Ta biết ngay là ngươi.” Lúc chạy tới nơi, Hoàng Chất đột nhiên ngừng lại. Ông ta đứng cách ta một khoảng. Ta nhìn khuôn mặt chỗ trắng chỗ đỏ của ông ta thì cảm thấy không giống người cha trầm mặc ít nói ngày thường của mình. Kẻ này xa lạ tới độ ta suýt thì không nhận ra.
Thân thể ông ta cao to, béo tốt, không dễ đối phó như Trình Tường. Ông ta nhào tới ấn ta trên mặt đất nên dù duỗi tay bóp cái cổ kia nhưng ta phát hiện tay mình còn không đủ siết chặt cái cổ to tướng ấy. Ngược lại ta còn bị ông ta ghì chặt.
Hoàng Chất nắm chặt tay đấm lên người ta. Thế nên lúc nhìn thấy một cái bóng đen hiện ra sau lưng ông ta thì bản thân ta đã đau đến gần như ngất đi.
Hoàng Chất mềm nhũn gục bên cạnh, miệng thở hổn hển rồi nhanh chóng không động đậy nữa. Sau lưng ông ta là chuôi dao cắm ngập cả cán.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy tiên hầu đèn.
“Ngươi thích lột da hả? Vậy ta giúp ngươi làm thịt hắn rồi đó, ngươi có thể lột da hắn như đã làm với em trai mình.”
Ta lột da của Hoàng Chất và rời khỏi nơi này trong đêm đó. Ta theo tiên hầu đèn qua một đường mưa gió liên miên tới bên một cái hồ sóng nước lăn tăn. Ta không biết hắn mang ta tới đó làm gì, thậm chí ta còn từng cho rằng hắn mang lòng thương hại và muốn cứu ta khỏi bể khổ.
Mãi tới khi ta thấy những đứa trẻ đó bị giết chết, bị đốt thành tro để hiến tế.
Cho dù ta cũng từng tự tay lột da em trai và cha ruột nhưng lúc thấy cảnh kia…… đó là luyện ngục nhân gian khiến trái tim ta đập thình thịch. Bởi vì ta biết kết cục của đám nhỏ kia chính là kết cục của ta.
Điều đáng sợ nhất trên thế gian này là gì? Đơn giản lắm, đó chính là biết ngày mình sẽ chết, thậm chí thấy được bộ dạng thê thảm của mình sau khi chết.
Cũng may có một chuyện đã xảy ra và khiến mọi chuyện thay đổi. Tiên hầu đèn chết.
Hắn đột ngột bị một loại bệnh lạ. Nó ăn mòn thân thể cường tráng của hắn không cho hắn kịp trở tay. Một kẻ không tới 30 tuổi cứ thế buông tay nhân gian.
Đám ô hợp lập tức như rắn mất đầu. Gia chủ nhà họ Miêu đã chết, con của ông ta là con ma ốm hàng năm không xuống được giường. Miêu Tiểu Thiên tuy có thể làm việc nhưng tuổi còn trẻ, không thể khiến đám người dưới cam lòng nghe theo.
Trừ phi tiên hầu đèn sống lại. Nhưng người chết không thể sống lại, chẳng qua hắn lại có thể bám lên người sống.
Tống Mê Điệt lại “ô ô” vài tiếng và nhìn khuôn mặt Hoàng Xuân sau đó tưởng tượng ra bộ dạng của Sáu Ngón lúc trước. Nhất định bộ dạng hắn cũng giống nàng lúc này, cực kỳ kinh ngạc khi nghe thấy giọng ông nội phát ra từ miệng đứa nhỏ không có lưỡi này.
“Tuy thân ta đã chết nhưng tiên hồn bất diệt .Từ đây ta lấy thân của Hoàng Xuân để tái hiệt trên thế gian.”
Thiếu niên choai choai phần lớn đều ngây thơ xán lạn, không hiểu sự đời. Nhưng Hoàng Xuân là kẻ tàn khốc vô tình, lòng mang yêu tà.
“Nhiều năm qua ta nhìn bọn họ giết người và cũng học được cách giết người ăn thịt, lưu luyến mùi vị. Nhìn bọn họ đốt xương thành tro nên ta cũng học được
cách làm ra đan dược, kiếm lời đầy túi. Không biết từ khi nào ta đã biến thành tiên hầu đèn thực thụ, không cần dùng tiếng nói để ngụy trang nữa. Ta đã trở thành hắn.”
Hoàng Xuân cười nói, “Thế nên Sáu Ngón trước giờ chưa từng là tiên hầu đèn, mà người đó là ta, là Hoàng Xuân này. Lúc gặp các ngươi ở nhà họ Tôn ta đã giả vờ chết và khiến các ngươi hiểu lầm rằng Sáu Ngón đã mang ta đi. Thật ra người nhà họ Tôn là do ta giết, mà lần này vốn ta cũng không muốn vì Sáu
Ngón mà mạo hiểm. Ta hiểu, kẻ kia, à, Nguyên Doãn ấy, là kẻ mà ta không thể trêu chọc. Nhưng tiếc rằng ngươi lại bị bệnh đúng lúc, như vậy ta chỉ có thể mượn mệnh của ngươi để chấn hưng uy danh tiên hầu đèn. Hiện tại chúng ta hai mặt đều là kẻ địch, nguyên khí đại thương, ta cần một cơ hội như thế này.”
Hoàng Xuân tiến gần hơn một chút, những bóng người ẩn núp trong bóng tối bên ngoài cửa sổ phía sau hắn cũng phát ra những tiếng kêu gào từng đợt giống sóng biển. Chúng nó vang lên hết đợt này tới đợt khác, càng ngày càng cao.
Ngọn lửa nảy lên giống như ngôi sao rơi xuống từ bầu trời. “Tiên hầu đèn……”
“Tiên hầu đèn……”
“Lột nàng da, xẻo thịt nhắm rượu…..”
“Giết người ăn thị, nghiền xương thành tro……”
Những đôi mắt bên ngoài cửa nhìn chằm chằm Hoàng Xuân. Bọn họ nghe lời hắn nhưng cũng muốn hắn phải nghe theo mình, thế mới công bằng.
Hoàng Xuân giơ đế đèn trong tay lên. Lúc này hắn đã ở ngay bên giường của Tống Mê Điệt, người đã từng giết Sáu Ngón và treo hắn lên cột cờ nhưng nay lại chẳng thể động đậy dù chỉ một ngón tay.
Đập vỡ đầu nàng quả thực chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hoàng Xuân nâng tay lên, lông mi bỗng nhiên rung động, nửa cái lưỡi còn lại trong miệng chợt cứng đờ như đá.
Có thứ gì đó chui vào mạch đập nơi cổ tay của hắn giống một cơn gió lạnh ào ào theo mạch máy truyền khắp toàn thân. Hoàng Xuân cúi đầu, nương ánh nến hắn nhìn cổ tay mình và thấy một cái lỗ nhỏ đến độ máu không chảy ra nổi nhưng lại đủ để lấy mạng hắn.
“Ngươi……” Hắn nhìn về phía Tống Mê Điệt nhưng mới vừa ngước mắt đã thấy hai con ngươi sáng quắc và sắc bén. Chúng lạnh như mùa đông, lạnh tới tận xương tủy. Là ánh mắt của nàng, nhưng sao lại không quá giống nhỉ?
Kỳ Tam Lang vốn đã ngất đi ngay bên chân hắn bỗng động đậy và cười hê hê,
“Hoàng Xuân, sao Hàn Yên có thể bỏ lại ta và sư muội ở tòa nhà quỷ tha ma bắt này chứ?”
Đau, giữa lưng hắn chợt truyền tới đau đớn lan khắp tim phổi. Tiếng ồn ào bên ngoài cũng đột ngột im bặt. Hắn cố chống đỡ thân thể và quay đầu lại thì thấy
ánh sáng lập lòe phát ra từ đống mũi tên trên nóc ngôi nhà. Đuôi của mũi tên có hai màu đỏ đen, rõ ràng là Huyền Giáp Doanh của Trang Tử Hộc.
Mưa tên ào ào trút xuống, mũi tên đầu tiên bắn xuyên qua đầu hắn, nửa mũi tên thò ra khỏi trán.
Hắn ngây người, sau đó thấy máu nhỏ giọt rơi trên chóp mũi của mình rồi vẩy ra mặt đất như những cánh hoa đỏ tươi.
Rốt cuộc Hoàng Xuân cũng ngã xuống, trước khi nhắm mắt hắn nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên bên ngoài giống như quỷ khóc từ địa ngục, như thủy triều cuồn cuộn cuốn hắn xuống vực sâu vạn kiếp.