Uất Trì Thanh buông tay, vẻ mặt vẫn dại ra giống như bị sét đánh. Lưu Trường Ương bình thản nói với ông lão, “Ông nói tiếp đi.”
“Điện hạ, ông ấy mới vừa nói Tẩy…… Trần Đàm, đó không…… không phải……” Uất Trì Thanh thức tỉnh từ sợ hãi và đánh gãy lời ông lão. Hắn đi tới trước mặt Lưu Trường Ương, giọng càng lắp bắp nghiêm trọng hơn ngày thường. Nửa ngày hắn vẫn không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể quơ chân múa tay muốn vị chủ nhân vẫn mang thần sắc bình thản trước mặt mình hiểu bản thân đang muốn nói gì.
“A Thanh, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Lưu Trường Ương trợn mắt nhìn tên thuộc đã nghẹn đỏ mặt và bước tới bên cửa sổ đẩy cửa ra cho tiếng mưa lọt vào trong.
Ngoài cửa sổ không có ai, chỉ có những bọt nước từ cơn mưa. Chúng giống hệt những đôi mắt chợt hiện lên từ hồ nước trong truyền thuyết kia.
Lưu Trường Ương thấy lòng mình rung lên nhưng sắc mặt vẫn bình thản. Sau đó hắn đóng cửa sổ, quay lại cái ghế dựa trải gấm vóc của mình sau đó ngồi nghiêng thoải mái và hỏi ông lão kia, “Sao ông biết ba yêu phụ kia từng ngâm mình trong Tẩy Trần Đàm?”
Ông lão hắng giọng và buồn bã nói, “Đương nhiên là do chính miệng họ nói ra. Ba kẻ đó là người Mẫn Giang, năm đó trốn tới Tây Chiếu, cả đường bôn ba, lộ phí cũng bị người ta lừa mất. Đến khi tới ngoài thành Vũ Dương bọn họ gần như đói sắp chết. Nhưng nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, ba kẻ đó đi vào ban đêm và không cẩn thận ngã xuống sơn cốc. Hồng bà bà gãy chân nên không thể bò lên sườn núi được, cả ba rơi vào đường cùng.”
“Trong lúc tuyệt vọng ba người quyết định kết liễu cuộc đời thảm hại của mình trong hồ sâu kia. Vì thế bọn họ lần lượt nhảy vào trong hồ, một lòng muốn chết. Nhưng hồ nước không nhấn chìm mà đẩy thân thể của họ lên mặt nước rồi vào bờ. Chân Hồng bà bà cũng khôi phục lại như cũ một cách thần kỳ.”
“Ba bọn họ nghĩ ông trời thương mình nên từ bỏ ý định tự sát và bò lên núi, chạy về phía tây mấy ngày mới tới lão quân câu và an ổn ở lại đây. Ba chị em họ đã sống rất lâu, tới độ chính họ cũng không nhớ được tuổi của mình. Chỉ biết người bên cạnh lần lượt ra đi, chỉ có ba kẻ đó vẫn sống bất tử.”
“Nhưng mấy năm nay cuối cùng ta cũng đã nghĩ cẩn thận,” ông lão kia bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt là ánh sáng nhạt lạnh thấm người, “Công tử, ta đã nghĩ cẩn thận và phát hiện ra bọn họ không phải bất diệt. Một khắc bò ra khỏi hồ bọn họ đã chết rồi, linh hồn đã giao cho ma quỷ, chỉ còn lại cái xác không hồn.”
Uất Trì Thanh đưa ông lão kia về nhà còn mình Lưu Trường Ương thì ngồi trong căn phòng tối, tay xoa xoa mắt và nghĩ về những gì mình mới nghe được rồi nhớ tới một người: Hai người họ từ nhỏ đã học chung một chỗ, cùng chơi một chỗ nhưng cuối cùng tự tay hắn giết chết kẻ kia và ném kẻ đó vào hồ nước lạnh băng.
Nguyên Doãn…… Trọng Sơ……
Kẻ kia đi rồi nên lại thiếu đi một người có thể gọi hắn là Nguyên Doãn.
Mái hiên truyền tới tiếng lạo xạo rất nhỏ, Lưu Trường Ương cũng không ngẩng đầu lên đã nhẹ giọng quát lớn, “Tên đầu trộm đuôi cướp nhà ngươi ngồi xổm lâu thế rồi không tê chân hả? Không phải ngươi nói mình nhẹ như yến sao, thế nào mà tiếng động lại lớn thế hả?”
Vừa dứt lời tiếng động bên trên đã ngừng lại, hắn nhắm mắt chờ đợi, cuối cùng không nhịn được cao giọng quát, “Còn không vào đây?”
Rốt cuộc cũng có người chậm rãi đẩy cửa ra. Tống Mê Điệt ướt như gà luộc bước qua cửa, chân cọ cọ không tình nguyện dịch tới trước mặt hắn, giọng nhỏ như muỗi, “Điện hạ.”
Lưu Trường Ương cảm nhận được hơi lạnh ẩm ướt thế là trợn mắt thì thấy một con khỉ ngâm nước. Quần áo tóc tai của nàng ướt đẫm dán lên mặt và người khiến nàng nhỏ đi một vòng. Hắn nhíu mày sau đó duỗi tay túm lấy cái chăn gấm trên lưng ghế và ném vào lòng nàng, “Quấn lên người đi, đừng truyền hơi lạnh cho bổn vương.”
Tống Mê Điệt đang run run như con cá mới lên bờ. Nàng đón lấy cái chăn và nhanh chóng bọc bản thân kín mít không để lộ khe hở nào. Khóe miệng nàng nhếch lên biểu lộ lòng biết ơn nhưng vì mặt bị đông cứng nên bộ dạng của nàng nhìn còn khó coi hơn khóc.
Lưu Trường Ương khêu cho ngọn đèn trên bàn sáng hơn, khuôn mặt như bạch ngọc cũng lộ chút ấm áp. Khóe môi hắn hơi hé mở hỏi, “Ngươi nghe lén được bao nhiêu rồi?”
“Nghe hết.” Tống Mê Điệt dán sát ngọn đèn và thành thật trả lời.
Lưu Trường Ương liếc nàng một cái, “Ngươi nghĩ thế nào?”
Trong đầu Tống Mê Điệt bỗng hiện lên khuôn mặt như con rùa đen của Chúc Hồng và cảm thấy bản thân cực kỳ xui xẻo. Lúc ở kinh đô nàng thường bị sư phụ hỏi, bây giờ tới đây lại thua trong tay Lưu Trường Ương, đúng là ra khỏi hang sói lại vào hang cọp.
Vì thế trong đầu nàng là ngàn vạn suy nghĩ thay đổi chóng mặt, cuối cùng nàng chỉ có thể gằn từng chữ, “Chúng ta không đấu lại yêu quái đâu!”
Lưu Trường Ương mới vừa nhấp một ngụm trà nóng nhưng nghe thế thì suýt phun hết trà ra ngoài. Hắn lạnh mạnh đặt chén trà cái rầm và duỗi tay bóp mặt Tống Mê Điệt. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Cô ngốc không kịp trốn nên đành để hắn bóp mặt mình. Dù đau nàng cũng không dám lên tiếng, mặt thì tủi thân nhìn hắn.
Cũng may lần này hắn không nhéo quá lâu đã thả lỏng tay rồi tự vỗ trán mình, “Ta sai rồi, đầu ta bị cửa kẹp mới hỏi kẻ ngốc như ngươi.”
Tống Mê Điệt xoa mặt, trong lòng rất không phục nên miệng lập tức trở nên lưu loát, “Điện hạ có biện pháp nào hay không? Bọn họ không sợ nước lửa, không ngại đao thương thì ngài định đối phó với ba kẻ đó thế nào?”
Lưu Trường Ương liếc xéo nàng một cái, “Đã biết rồi ta còn phải hỏi ngươi chắc?”
Tống Mê Điệt âm thầm đắc ý, trong lòng nghĩ kẻ này nhìn thì có vẻ lợi hại nhưng không phải cũng ngang ngửa tên ngốc như nàng sao? Tới giờ hắn đã nghĩ rã được chiêu nào hay ho đâu. Nhưng vừa mới đắc ý nàng đã nghe thấy hắn nói, “Dù sao cũng phải đi gặp ba kẻ đó, ta nghĩ bọn họ cũng đã sớm muốn gặp ta.”
“Không được.” Tống Mê Điệt không chút suy nghĩ đã lên tiếng. Nàng nhớ tới ánh mắt ba vị bà bà nhìn Lưu Trường Ương hôm qua. Vốn nàng cũng chưa hiểu lắm nhưng vừa rồi nghe ông lão kia nói xong nàng lập tức hiểu hết.
Ba kẻ kia quả thực hận không thể nuốt chửng hắn, giống như ông lão kia nói. Bọn họ muốn mổ bụng, moi tim hắn.
Lưu Trường Ương nhướng mày, “Không ngờ Tống đại nhân còn rất quan tâm tới bổn vương, hay là đợi về Tây Chiếu ta nạp ngươi vào phủ……”
“Điện hạ thân phận cao quý, sao có thể lấy thân làm mồi được. Hơn nữa ngài không có võ công, để người khác đi sẽ tốt hơn ngài.” Trải qua mấy ngày mấy đêm suy nghĩ Tống Mê Điệt đã hiểu nạp vào phủ nghĩa là gì nên lúc này nghe tên háo sắc trước mặt nói linh tinh nàng lập tức không do dự đánh gãy lời hắn.
“Nhưng người mà bọn họ muốn gặp lại là ta,” Lưu Trường Ương không trêu chọc nàng nữa. Hắn đứng lên khoanh tay nhìn ra ngoài cửa. Mưa đã tạnh, ánh hoàng hôn lọt qua khe cửa để lại một tia sáng màu vàng trên sàn nhà kéo dài tới bên chân hắn, “Mới vừa rồi bọn họ sai người tới truyền tin. Giai nhân đã hẹn sao ta có thể phụ lòng được?”