“Thành trì vững chắc thì đương nhiên không có, nhưng sau một màn khẩn cầu cảm động trời cao kia thì ngày hôm sau bên ngoài thành Vũ Dương đột nhiên có thêm một cái hồ sâu. Bên hồ là đá nhọn lởm chởm, bên trên khắc ba chữ son Tẩy Trần Đàm.”
“Ta cũng đâu có thấy đá nhọn nào bên hồ đâu.” Kỳ Tam Lang vẫn mang vẻ mặt không lộ cảm xúc, khóe mắt liếc thấy Mạc Hàn Yên vừa lườm mình thế là lập tức ngậm miệng.
“Là truyền thuyết mà, cũng không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng không thể không tin. Tây Chiếu là vùng đất khá kỳ bí, ta ở đây lâu rồi nên cũng phải kính sợ mấy việc quỷ bí này vài lần,” thấy Kỳ Tam Lang không lên tiếng thế là Tiếu Sấm nói tiếp, “Qua mấy ngày nữa lại có đám quân ngoại tộc đánh chiếm. Bọn chúng đi qua Tẩy Trần Đàm thì thấy mặt nước sáng như gương, lại thấy trên đá có mấy chữ ‘Tẩy Trần Đàm’ thế là cực kỳ vui vẻ cho rằng hồ này mọc ra là để giúp chúng đón gió tẩy trần xua tan mệt nhọc. Cũng vì thế một đám cởi quần áo nhảy vào đó chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi lấy lại sức vào thành đốt giết. Nhưng đúng vào lúc này lại có việc lạ xảy ra.”
Tiếu Sấm nuốt nước miếng, ánh nến trên bàn cũng đột nhiên nhỏ lại giống như lắng tai nghe, “Tộc trưởng Tây Chiếu mang theo mọi người đứng trên tường thành nhìn xuống và tận mắt thấy đám binh lính ngoại tộc kia cởi quần áo nhảy xuống hồ như một đám sủi cảo. Bọt nước bắn lên tung tóe nhưng chẳng thấy kẻ nào chui ra.”
Nói tới đây ông ta run giọng cười “hê hê” hai tiếng nhưng thấy Kỳ Tam Lang nhìn mình như nhìn kẻ ngốc thế là ông ta vội nghiêm túc nói tiếp, “Chúng thực sự không lên bờ, đây là chuyện người nào ở Tây Chiếu cũng biết. Kỳ đại nhân không tin có thể ra đường túm đại một ai đó hỏi cũng sẽ nhận được câu trả lời như thế.”
Kỳ Tam Lang nhướng mày, trên trán là ba nếp nhăn, tay chỉ về phía Tiếu Sấm và nói, “Ông nói tiếp đi.”
“Mặt nước dần dần lặng đi, phản chiếu hoa cỏ mọc quanh hồ. Tộc trưởng và tộc nhân nhìn thấy cảnh ấy thì sửng sốt nhưng không ai dám nói gì, thậm chí không dám thở mạnh. Kẻ địch bị tiêu diệt gần như không còn vì thế vốn mọi người phải dậy sóng hoan hô nhưng không hiểu sao lòng ai cũng sinh ra sợ hãi: Một hồ nước sao có thể cắn nuốt cả một đội quân đến độ không nhả xương như thế được?”
“Ngay khi mọi người đang im lặng bất an thì giữa hồ nước bỗng có bọt nổi lên. Sau đó bọt ngày một nhiều, lan tràn khắp mặt hồ giống như có ai đó đang đun cả cái hồ khiến nước sôi lên.”
“Đúng lúc này trong đám người có một đứa nhỏ được người nhà bế nhưng không hiểu sao nó lại khóc toáng lên phá vỡ không khí đè nén và dọa mọi người hoảng sợ. Người bên cạnh hỏi đứa nhỏ làm sao thì đứa nhỏ mới vừa học nói chuyện kia lập tức chỉ vào Tẩy Trần Đàm và nói từng chữ ngọng ngịu: “Đôi mắt đang nhìn, bọt nước…… có mắt…… mắt người……’”
Sau khi kể xong truyền thuyết cả gian phòng rơi vào tĩnh mịch. Mạc Hàn Yên vốn luôn trầm ổn nên lúc này vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên, có điều đáy mắt nàng như có sóng gợn. Trong một khắc ngắn ngủi ấy thay đổi kia đã bị Kỳ Tam Lang chú ý.
“Hàn Yên, muội thấy sao?” Nghe xong chuyện xưa Kỳ Tam Lang cũng không bê cái bộ dạng kiểu “có quỷ mới tin ngươi” như lúc trước nữa. Tuy hắn còn chút nghi hoặc nhưng trong lúc bất giác cũng xúc động bởi truyền thuyết này chẳng qua không muốn thể hiện trước mặt Tiếu Sấm.
Rốt cuộc Mạc Hàn Yên cũng đảo tròng mắt một chút, “Cũng không giống nói dối, chuyện xưa này muội có nghe phong phanh.”
Thấy nàng tin lời mình nói thế là Tiếu Sấm thở ra một hơi dài, tảng đá lớn trong lòng cũng như rơi xuống. Đúng lúc này ông ta lại nghe thấy Mạc Hàn Yên bình thản nói ra hai chữ, “Đầu lâu.”
“À, đầu lâu.” Tiếu Sấm lại thấy tim nảy lên. Ông ta đương nhiên biết phong cách làm việc của Giáo Sự Phủ. Nó là con dao sắc bén nhất trong tay Viêm Khánh hoàng đế, chuyên giám sát, dùng thế lực bắt ép quan lại. Ngày thường đám giáo sự ở đó cũng chẳng thèm để hoàng thân quốc thích vào mắt mà chỉ nghe lệnh của một mình Chưởng Sĩ Chúc Hồng.
Một tháng trước người của Giáo Sự Phủ nhân ban đêm xông vào phủ Cẩn thân vương và giết sạch 148 người trong đó. Người của Đình Úy nghe tin chạy tới thì lão Vương gia đã bị bêu đầu treo trên cửa, máu tươi nhuộm đỏ tấm bảng hiệu ghi mấy chữ “Trung hiền công”. Người của phủ Đình Úy nhìn thấy đám giáo sự tay cầm đao thì thậm chí chẳng dám đòi xem công văn hành hình đã vội thả người đi.
Còn cái đầu với mái tóc hoa râm của lão Vương gia thì cứ treo ở trước cửa bảy ngày bảy đêm, mãi tới khi thối quá không ngửi nổi mới được người trung nghĩa nào đó lấy xuống trộm mang đi mai táng.
Tiếu Sấm nhìn hai kẻ ngồi ngay ngắn trước mặt thì đầu to gấp đôi: Chưa nói tới thân phận của họ, chỉ nguyên cái tính tình một nóng một lạnh này thôi đã cảm thấy khó nhằn rồi. Ông ta hắng giọng rồi cố gắng nặn một nụ cười lấy lòng nhưng đang định nói chuyện lại nghe thấy Kỳ Tam Lang chép miệng quay sang chỗ khác.
Tiếu Sấm không hiểu mình đắc tội vị Kỳ đại nhân này ở chỗ nào thế là lại bắt đầu co quắp. Mạc Hàn Yên thì rõ như ban ngày: Đại Đô Hộ của Tây Chiếu là Tiếu Sấm, một kẻ cao lớn thô kệch, mặt mày không khác gì mặt con lợn rừng bị đè bẹp dí. Một khuôn mặt khó coi như thế lại cố tình làm mặt quỷ suốt ngày cười nịnh nọt thì hai chữ “khó coi” cũng không đủ để hình dung cái sự khó chịu kia. Quả thực chỉ có thể nói là quỷ dị ly kỳ.
Kỳ Tam Lang là kẻ tuấn tú, lại thích trông mặt mà bắt hình dong thế nên lúc nhìn thấy cái mặt xấu đau xấu đớn kia đương nhiên hắn sẽ ghét. Hắn không lập tức móc mắt ông ta xuống đã là nể mặt mũi lắm rồi ấy.
Mạc Hàn Yên đành phải giúp ông ta hòa giải, “Đầu lâu.”
Tiếu Sấm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đúng, đúng, đầu lâu. Ta biết hai vị đại nhân hoài nghi bộ xương khô kia là của Thẩm Úy nhưng,” nói tới đây ông ta lập tức thét to với ngoài cửa thế là có hai binh lính xách một cái túi vải tiến vào. Bọn chúng đổ đống xương trắng bên trong ra đất. Dưới ánh tà dương đống xương khô kia phiếm ánh xanh kỳ dị khiến Mạc Hàn Yên không nhịn được nhíu mày.
“Cái đống xương này đã thành bột phấn, nếu chúng ta nói là Thẩm Úy thì chắc chắn Cảnh Vương sẽ không nhận. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Hôm nay là ngày đầu tiên hai vị thấy Cảnh Vương nên có thể không hiểu về con người này lắm. Nhưng ta đã ở Tây Chiếu nhiều năm nên cũng coi như hiểu hết tính cách vị này.”
“Lúc ở Trường Lăng chúng ta cũng có nghe nói một vài,” Kỳ Tam Lang thấy Tiếu Sấm đã không tươi cười như quỷ nữa mới quay mặt qua nói, “Mọi người đều nói Cảnh Vương điện hạ tham nhan sắc, thích cưỡi ngựa rong chơi, cuộc sống xa hoa, không quan tâm tới dân chúng hay quốc gia, là một thanh gỗ mục không hơn không kém.”
“Đã là gỗ mục thì vì sao Thánh Thượng còn phải phái người của Giáo Sự Phủ tới Tây Chiếu chứ?” Rốt cuộc Tiếu Sấm cũng có chút bộ dạng của Trấn Viễn đại tướng quân. Ông ta cười cười đáp lại một câu này.
Kỳ Tam Lang híp mắt nói, “Vậy ta rửa tai nghe kỹ.”
Tiếu Sấm nhìn đống xương vụn thành bột, đầu lâu đã bị kim cang chùy đập nát một cái lỗ màu đen. Cứ nhìn chằm chằm như thế một lúc người ta có cảm giác như bị nó hút vào. Ông ta rùng mình một cái rồi dời ánh mắt đi và nỗ lực sửa sang lại ngôn ngữ sau đó mới gằn từng chữ một, “Cảnh Vương Lưu Trường Ương quả thực giống lời đồn, là kẻ xa hoa lãng phí vô độ, lại luôn chìm trong nữ sắc. Về độ xa xỉ của hắn thì không cần nhiều lời, chi tiêu mỗi ngày của Cảnh Vương phủ bằng phủ Đô Hộ tiêu cả một năm. Còn về khoản háo sắc thì ta cũng từng đi thăm dò.”
“Ông đã đi thăm dò hả?” Kỳ Tam Lang lại lộ ra bộ dạng ghét bỏ, cả người không nhịn được rụt rụt dựa sát lưng ghế. Lưng hắn nổi lên một tầng da gà, thật sự không tưởng tượng nổi với cái bộ dạng này của Tiếu Sấm sao mà thử được Lưu Trường Ương? Dùng sắc dụ hả? Chẳng lẽ Cảnh Vương điện hạ không chỉ thích nam sắc mà khẩu vị còn nặng tới mức này hả?
“Không, không, không,” Tiếu Sấm liên tục xua tay, “Không phải ta tự mình đi thử mà ta phái người đi thăm dò,” nói xong thấy sắc mặt Kỳ Tam Lang hơi hòa hoãn ông ta mới thở phào một hơi và nói tiếp, “Ta từng tặng mấy mỹ nhân tới vương phủ, bề ngoài nói là chọn người tới hầu hạ Cảnh Vương nhưng nói trắng ra là cài thám tử vào đó. Ta muốn biết vị Cảnh Vương điện hạ này rốt cuộc có thật sự háo sắc hay chỉ muốn giấu tai mắt.”
“Kết quả thế nào?” Mắt Kỳ Tam Lang có ánh sáng lấp lánh, ngay cả Mạc Hàn Yên cũng quay đầu nhìn thẳng Tiếu Sấm.
Tiếu Sấm cười lạnh, “Các nàng đều bị hắn mê hoặc đến điên đảo, thậm chí còn lãnh đạm với chủ cũ như ta. Hừ, đúng là tay ăn chơi đệ nhất Tây Chiếu.”
Nghe một câu này Mạc Hàn Yên cười lạnh một tiếng rồi lại quay đầu đi. Kỳ Tam Lang thì nhíu mày sau đó lại vắt chân lên gối, “Nếu hắn thực sự háo sắc, xa hoa lãng phí thì vì sao Tiếu tướng quân còn phải kiêng kị hắn?”
Tiếu Sấm cười hê hê, “Xin hỏi hai vị đại nhân háo sắc có sai không? Tiêu xài lãng phí có sai không? Khi Cảnh Vương tới đây không bao lâu bệ hạ đã dặn dò không được giới hạn chi tiêu của Cảnh Vương phủ thế nên dù hắn có phung phí và háo sắc tới mức nào thì cũng không phải phạm lỗi.”
“Ý của ông là Lưu Trường Ương chưa từng phạm phải việc gì vượt ngoài phạm vi cho phép ư?” Rốt cuộc Mạc Hàn Yên cũng nói chuyện. Không những thế nàng còn đứng lên nhìn bộ xương trắng kia, bên trong mắt ẩn chứa sầu lo.
“Không có một chút tì vết nào, ta chưa từng nắm được cái đuôi của hắn. Lần này cả Thẩm gia bị mất tích nhưng chúng ta cũng không làm được gì.” Tiếu Sấm đi đến bên cạnh Mạc Hàn Yên và hạ giọng, đôi mắt tinh tế quan sát biểu tình của nàng, “Đại nhân, đối phó với người như vậy mà không có nhân chứng vật chứng thì rất dễ bị hắn trả đũa.”