Mục lục
Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Mê Điệt hít một hơi và quay đầu nhìn về phía Mạc Hàn Yên, “Sư tỷ, đây là?”

Kỳ Tam Lang liếc mắt về phía căn phòng kia và cười lạnh một tiếng sau đó buồn bã nói, “Hai hàng chữ này được khắc ở chân giường, vừa rồi ta lục soát đã thấy nên chém xuống.” Nói tới đây hắn bỗng mỉm cười, “Chúng ta không tìm được chứng cứ thông đồng với địch của Tiếu Sấm nhưng lại tìm được chứng cứ Cảnh Vương trừ khử cả Thẩm thị.”

“Xem ra Thẩm Tri Hành đã tới Cảnh Vương phủ để tìm Thẩm Úy. Nhất định hắn đã đoán được việc Thẩm Úy rơi vào tay Lưu Trường Ương nên mới muốn cầu xin cho cha mình. Nhưng Lưu Trường Ương không hề nể tình cũ, không những không tha cho Thẩm Úy mà còn mượn cơ hội này diệt trừ Thẩm Tri

Hành.” Mạc Hàn Yên ít khi nói nhiều như thế nhưng giờ khắc này nàng nhìn

căn phòng phía sau, trong đầu không nhịn được hiện ra hình ảnh Thẩm Tri Hành bị dày vò trong mấy canh giờ trước khi chết.

Nhất định trong lòng hắn đã nghi ngờ Lưu Trường Ương, nếu không hắn sẽ không đến nơi này. Nhưng lòng hắn cũng hiểu việc Thẩm Úy làm là không thể tha thứ. Trong thời gian 2 năm, dưới sự bày mưu tính kế của đương kim Thánh

Thượng, ông ta đã hạ độc vào thức ăn của Lưu Trường Ương. Dù hàm lượng cực nhỏ nhưng cứ thế mãi thì sức khỏe cũng sẽ hao mòn, không tới 5 năm sẽ suy yếu mà chết.

Thủ đoạn kia đúng là ác độc, đã thế Thẩm Úy lại là thầy của Lưu Trường Ương, là người mà tiên hoàng giao phó trọng trách. Với một người đã từng là Thái Tử như Lưu Trường Ương thì chắc không thể chỉ có hận, mà có lẽ còn bi thương nữa. Tình cảm càng sâu thì vết thương càng lớn, nó sẽ thấm vào máu thịt, hóa thành phẫn nộ không thể kiềm chế.

Lòng Thẩm Tri Hành hiểu rõ điều này nhưng vẫn tới. Hắn thấp thỏm, bán tín bán nghi nên mới khắc dòng đầu tiên ở chân giường. Còn lúc khắc dòng thứ hai có lẽ hắn đã đoán được việc Lưu Trường Ương gây bất lợi cho mình, thậm chí nghe được tiếng bước chân của những kẻ tới bắt mình.

Bọn chúng tới gần từng bước, không hề che giấu, giống như hắn là một con heo đang chờ bị làm thịt.

Nghĩ đến đây Mạc Hàn Yên thấy lòng lạnh ngắt: Muốn một người cứ thế biến mất đã không dễ, vậy nếu muốn cả gia đình biến mất thì Lưu Trường Ương kia đã giở thủ đoạn gì nhỉ?

Trong đầu nàng hiện lên ba chữ: Tẩy Trần Đàm.

Đó là nơi bọn họ gặp Lưu Trường Ương lần đầu tiên khi tới Tây Chiếu. Đó là nơi người của Tiếu Sấm không dám tới gần. Chẳng lẽ cả Thẩm thị đều ở đó ư?

Còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì Tống Mê Điệt đã lên tiếng và cắt ngang. Nàng ấy vươn tay cầm mảnh gỗ từ tay Mạc Hàn Yên sau đó nhìn dòng chữ trên đó không chớp mắt, cuối cùng buồn bực hỏi, “Sư huynh, sư tỷ, hai người nói xem Thẩm Tri Hành có biết Thẩm Úy mưu hại Cảnh Vương không?”

Nói xong nàng lại tiếp tục, “Nghe nói Thẩm Tri Hành này là người bạn học

cùng Cảnh Vương, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân như anh em ruột.”

Kỳ Tam Lang khoanh tay cười lạnh, “Sao có thể không biết? Hạ độc không phải mười ngày nửa tháng mà là hai năm đó. Người thân nhất của mình làm ra

chuyện đó thì sao hắn có thể không phát hiện cho được? Huống chi Thẩm Tri Hành kia từ nhỏ đã thông minh, bảy tuổi có thể thuộc văn, dân gian đều biết

công tử nhà họ Thẩm là thần đồng xuất thế. Người như thế sao có thể không biết cha mình đang làm gì?”

“Nhưng vì sao Thẩm Úy phải mưu hại Cảnh Vương? Tiên hoàng đối xử với Thẩm gia cực tốt, việc dạy dỗ Đông Cung đều do Thẩm Úy đảm nhiệm. Đây chính là việc trước nay chưa từng có.” Tống Mê Điệt là kẻ không thể hiểu rõ

một sự việc nếu nó hơi phức tạp. Mà việc này vốn dĩ đã phức tạp, chỉ có người thông hiểu nhân tình thế thái như Kỳ Tam Lang mới có thể giải thích rõ ràng.

“Ta đoán sở dĩ Thẩm Úy cam tâm mạo hiểm không chỉ vì con đường làm quan của mình mà cũng vì đứa con trai độc nhất.” Ánh mắt hắn chợt sâu thẳm,

“Thành cũng là thiên tài, mà bại cũng do thiên tài, Thẩm Úy không muốn con trai lưu lạc nơi Tây Chiếu như viên minh châu phủ bụi trần nên mới chọn con đường này. Ta nghĩ trong lòng Thẩm Tri Hành không phải không có áy náy khi nhìn thân thể Cảnh Vương ngày một suy yếu. Nhưng hắn không chờ được. Hắn từng là viên ngọc sáng chói nhất nhưng nay chẳng khác gì cục đá xám xịt, lòng tự phụ cứ thế mờ dần trong sa mạc hoang vắng. Vì thế hắn không chịu nổi, cũng không chờ nổi nữa.”

“Nhưng nếu năm ấy bọn họ ở lại trong cung thì đương kim Thánh Thượng cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm gia. Thẩm Úy chính là cánh tay đắc lực của tiên đế.” Mạc Hàn Yên ở bên cạnh lạnh nhạt bổ sung.

Kỳ Tam Lang cong cong đôi mắt, ngón tay cái giơ lên, “Sư muội đúng là thông suốt. Thật ra năm ấy tiên đế gửi gắm Thái Tử cho Thẩm Úy cũng là giúp ông ta. Thẩm Úy có ở lại kinh thành cũng sẽ dữ nhiều lành ít. Mà giá trị quan trọng nhất của ông ta trong mắt kim thượng chính là vị trí của ông ta đối với Cảnh

Vương.”

“Ông ta đã lợi dụng sự tin tưởng của Cảnh Vương,” Mạc Hàn Yên nói xong thì rũ mắt lặng im một lát mới nhìn về phía Kỳ Tam Lang, “Sư huynh, chữ này tuy là chứng cứ nhưng còn chưa đủ.”

Kỳ Tam Lang gật đầu, “Cũng phải, chỉ hai hàng chữ không nói lên được việc gì.” Nói tới đây sóng mắt hắn khẽ nhúc nhích, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh, “Ý sư muội là…… Tẩy Trần Đàm?”

Vừa nói tới đây bọn họ đã nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc. Đó là giọng Lưu Trường Ương và hắn đang gọi “Tống Mê Điệt”. Nhưng nghe lại thì có vẻ không giống lắm. Vì quá lo lắng nên lười nhác vốn có trong giọng nói đã bị ép khô và trở nên căng chặt, mỗi chữ đều như tiếng sứ vỡ tan.

Tống Mê Điệt giật mình và vội vàng nhét miếng gỗ vào tay áo rồi nhìn Mạc Hàn Yên cầu cứu, “Hắn…… Hắn tìm muội làm gì?”

Kỳ Tam Lang vỗ vỗ lưng nàng, “Mê Điệt, thẳng lưng lên, hiện tại chúng ta đã túm được nhược điểm của hắn thì muội còn sợ cái gì?”

Nói xong hắn đá sư muội nhà mình ra ngoài sau đó lững thững cùng Mạc Hàn Yên đi theo phía sau.

Trước sảnh lớn là đèn đuốc sáng trưng nối tiếp như biển lửa. Lưu Trường Ương đứng trong biển lửa ấy và nhìn thấy Tống Mê Điệt từ xa đi tới thì như thấy cứu tinh. Hắn duỗi tay qua túm lấy tay nàng, ánh mắt lập lòe để lộ phần mềm yếu ít khi hắn để lộ trước mặt người ngoài, “Tống Mê Điệt, ngươi mang theo mảnh xương kia không?”

Lúc hoa văn màu đen ngừng lan ra, Tống Mê Điệt đặt mảnh xương già bị hơ nóng vang tiếng kẽo kẹt trước mặt và nhìn một lát. Tiếp theo nàng nhìn Lưu

Trường Ương ngồi ở bên cạnh và nói, “Vòng vòng xoay xoay, nùng vân tế nhật bất phương minh.”

Bả vai Lưu Trường Ương run lên, nếu không phải nàng đứng sát thì có lẽ cũng không thấy được động tác này của hắn.

“Đây là quẻ xấu ư?”

“Cũng không phải quá xấu, ngài xem chỗ này,” nàng chỉ vào một đường màu đen thẳng tắp thì thấy nó hướng tới phía đông và nhập vào một đám đường chỉ màu đen như mạng nhện, “Tiền đồ chưa biết, trừ phi…… có quý nhân tương trợ.”

Lưu Trường Ương lập tức bật dậy, khóe miệng mím chặt, sắc mặt âm u hơn cả bóng đêm bên ngoài, “Quý nhân ư? Nếu ta mà cũng chờ quý nhân tương trợ thì đã sớm chết một trăm lần rồi.”

Tống Mê Điệt chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn. Ngày thường hắn sẽ hơi đáng ghét, lời lẽ sắc bén nhưng luôn mang theo vài phần trêu chọc, cũng không khiến người ta cảm thấy áp lực. Nhưng Lưu Trường Ương trước mặt lại mang theo mây đen ngùn ngụt, dù cách hắn một khoảng nàng vẫn cảm nhận được hơi lạnh trên người hắn nên không nhịn được dịch ghế về sau một chút. Nàng cẩn thận cầm lấy mảnh xương già và ôm chặt.

“Quẻ còn nói Chử Ngọc đã ra khỏi thành,” Tống Mê Điệt thật cẩn thận nhìn mắt Lưu Trường Ương và hơi thấp giọng, “Đi…… đi về phía đông.”

“Là kẻ nào nhỉ? Sao phải bắt một bé gái làm gì?” Kỳ Tam Lang đứng sau Tống Mê Điệt và hỏi một câu.

“Cái này muội cũng không biết.” Lúc nàng nói chuyện thì thấy cửa phòng bật mở, Uất Trì Thanh mang khuôn mặt đen thui sải bước tiến vào. Sau hắn là nha hoàn Tường Nhi chuyên hầu hạ Chử Ngọc. Bước chân của nàng hơi lơ lửng, lúc bước qua bậc cửa còn suýt ngã, may mà Uất Trì Thanh kịp thời túm chặt mới không sao.

Thấy Lưu Trường Ương là Tường Nhi lập tức khóc rống lên, “Điện hạ, nô tỳ và tiểu thư đi mua tua cho túi tiền để tặng ngài…… Khi trở về tiểu thư thấy một hàng bánh bao và bị mùi hương kia hấp dẫn…… Nhưng chuyện sau đó thế nào Tường Nhi lại không hề biết, là Uất Trì đại nhân gọi nô tỳ mới tỉnh lại.”

“Thuộc hạ phát hiện ra nàng đang dựa vào chân tường trong một ngõ nhỏ…… Nàng,” Uất Trì Thanh nói đến đây lại quay về phía Tường Nhi và nhíu mày hỏi, “Vì sao trước yến hội ngươi lại cùng Chử Ngọc lén lút đi…… đi mua tua?

Không biết báo…… báo với điện hạ một tiếng hả?”

Tường Nhi khóc càng kinh hơn, “Tiểu thư may túi tiền tặng điện hạ nhân ngày sinh nhật, nhưng cái tua bị bẩn nên mới sốt ruột mang theo nô tỳ ra ngoài.”

Tống Mê Điệt lập tức nghĩ thầm: Hóa ra kẻ này nhỏ mọn thế. Hắn vô cùng để ý chuyện người khác có tặng quà cho mình hay không. Có lẽ đây là lý do cả tối nay hắn cứ xị mặt với nàng. Nghĩ thế nên nàng trộm liếc Lưu Trường Ương một cái lại thấy trong mắt hắn là mây đen, rồi mây đó nhanh chóng biến thành hai ngọn lửa.

“Ngươi có thấy rõ diện mạo của người bán bánh bao không?”

Tường Nhi lắc đầu, “Không, hắn đội mũ choàng, mặt hoàn toàn bị che khuất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK