“Nhưng nếu muốn uy hiếp Cảnh Vương thì ít nhất kẻ nọ cũng phải để lại phong thư chứ? Mặc kệ là vì mục đích chính trị hay vì tiền thì hắn cũng phải để Cảnh Vương biết hắn muốn cái gì. Đằng này hắn cứ thế mang theo đứa nhỏ và ra khỏi thành.” Kỳ Tam Lang nhìn mặt hồ đen bóng tỏa sáng phía trước thì yên lặng lắc đầu, “Chẳng lẽ mầm tai hoạ ở trên người Chử Ngọc sao?”
Mạc Hàn Yên thở dài, tay nắm lấy dây xích sắt và xoay xoay. Một đầu của nó gắn với quả chùy ngàn cân nổi tiếng gần xa. Nó không to hơn nắm tay quá nhiều nhưng lại được đúc từ huyền thiết trộn lẫn huyết xá lợi nên ba người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc đã nhấc nổi. Ấy thế mà vị cô nương mảnh mai này lại xoay vèo vèo.
“Sư huynh, tập trung vào.” Nàng liếc Kỳ Tam Lang một cái ý bảo hắn nói quá nhiều.
Tống Mê Điệt ở bên cạnh tiếp tục nói, “Nhưng mà đây là chuyện của Cảnh
Vương phủ. Vừa nãy Lưu Trường Ương sốt ruột đi tìm Tiếu Sấm, nhất định là để báo cho ông ta việc hắn sẽ rời khỏi thành để đi tìm Chử Ngọc.”
Kỳ Tam Lang cười, “Mê Điệt à, muội không biết kim thượng từng hạ thánh chỉ về việc này hả?”
Tống Mê Điệt bị hắn khơi gợi thì phiền lòng hỏi, “Là cái gì vậy?”
“Cảnh Vương Lưu Trường Ương không được rời khỏi Tây Chiếu, trừ khi chết,” Kỳ Tam Lang liếm liếm môi, “Nếu có thể ra ngoài thì với bản tính của hắn còn phải đi tìm Tiếu Sấm sao? Đương nhiên hắn sẽ tự động mang người ra ngoài từ đời nào rồi. Mà dù cho Tiếu Sấm có thực sự thông đồng với Lưu Trường Ương thì cũng không dám thả hắn ra khỏi thành. Đây là tội chém đầu đó.”
Tống Mê Điệt khó hiểu, “Biết rõ việc này khó thành sao hắn còn phải đi tìm Tiếu Sấm?”
“Chử Ngọc quá quan trọng với hắn cho nên dù không có phần thắng thì hắn vẫn phải thử một lần……”
Kỳ Tam Lang bỗng nhiên ngừng câu chuyện bởi hắn nghe thấy tiếng gió phía
sau. Tiếp theo quả chùy ngàn cân kia sượt qua mặt hắn và bay về phía hồ khiến bọt nước bắn lên rõ cao.
Dưới nước truyền đến một tiếng “ong” thật to. Mạc Hàn Yên lạnh lùng bước qua bên cạnh Kỳ Tam Lang. Tuy nàng không nói câu nào nhưng vẫn khiến tên kia ngậm miệng. Hắn và Tống Mê Điệt cùng nhau đi đến bên cạnh Mạc Hàn Yên và nhìn Tẩy Trần Đàm phía trước: Chỗ quả chùy rơi xuống nổi lên khói
trắng giống như có người trốn dưới nước hà hơi lên. Khói kia lượn lờ bay lên và tan trong màn đêm.
Lát sau có tiếng ‘đùng đùng’ nho nhỏ vang lên sau đó chậm rãi lan ra trong nước và đến gần họ. Nó dịch chuyển dần dần, cuối cùng tới trước mặt họ như có kẻ đang bò ra từ lòng hồ sâu thẳm tối tăm mà mắt thường không thể thấy. Kẻ đó dẫm lên xương vụn nơi đáy hồ và đi vào bờ.
Tiếng động lan tới bờ hồ và biến mất, hồ nước lại yên tĩnh, mặt hồ như mặt gương đen bóng phản chiếu ánh trăng lạnh.
Tống Mê Điệt nhớ tới truyền thuyết về Tẩy Trần Đàm và bỗng nhiên cảm thấy ảnh ngược của ánh trăng như một con ngươi tà ác đang nhìn nàng từ đáy hồ không chớp mắt.
Nàng rùng mình và không nhịn được vươn tay ra, nhắm cung tên trong tay áo về phía hồ để phòng bất trắc. Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang ở bên cạnh cũng căng người ở tư thế phòng ngự để đối phó với kẻ địch trốn trong chỗ tối có thể lao ra bất ngờ.
Nhưng thời gian qua đi mà hồ nước vẫn tĩnh lặng, tiếng động kia đã biến mất không còn thừa chút gì giống như thứ bọn họ mới nghe được vừa rồi chỉ là ảo ảnh do nỗi sợ hãi của bản thân.
Mạc Hàn Yên lui về phía sau vài bước, cánh tay giữ chặt xích sắt sau đó đột nhiên vung lên. Xích sắt rung động, quả chùy chui ra khỏi hồ mang theo tiếng gió vù vù như một con chim trong bóng đêm đang lao vút. Một tay khác của nàng vươn ra phía trước túm lấy quả chùy nhưng vừa chạm vào nó nàng đã suýt xoa, mày liễu nhăn chặt.
Kỳ Tam Lang giật mình và vung tay lên hất nó ra khỏi tay Mạc Hàn Yên. Quả chùy rơi vào bụi cỏ và lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Sư muội sao thế? Bị thương chỗ nào?” Kỳ Tam Lang hốt hoảng cầm tay Mạc Hàn Yên lên cẩn thận xem xét. Nhưng hắn lại chẳng nhìn thấy vết thương nào, chỉ thấy tay nàng hơi đỏ lên.
“Là băng……” Giọng Tống Mê Điệt vang lên cách đó không xa. Nàng đang cúi người dùng mũi chân chọc chọc quả chùy kia và nói, “Sư huynh, sư tỷ, trên mặt chùy có một tầng băng mỏng.”
“Và đó là băng vạn năm không tan,” Mạc Hàn Yên rút tay về và nói, “Vừa sờ vào đã đau như kim châm.”
“Dưới mặt nước này là một lớp băng,” Kỳ Tam Lang lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh, “Thế nên làn khói và tiếng động vừa rồi là do băng bị nứt ra…..”
Tống Mê Điệt đứng dậy chắp tay và vái mấy cái, “A di đà Phật, làm muội sợ muốn chết. Muội còn tưởng nơi này có quỷ.”
Kỳ Tam Lang lắc đầu, “Vui cái gì, dưới nước là lớp băng thì chúng ta đâu thể đi xuống tìm Thẩm Tri Hành được?”
Lúc nói ra cái tên này mặt hồ bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, gần như tiếng khóc nức nở. Nó nhào vào quần áo của ba người giống như móng vuốt đang nhân lúc họ mất cảnh giác để bò lên.
Ba người lập tức sửng sốt nhưng đột nhiên có tiếng vó ngựa lộn xộn tới gần. Rất nhanh bọn họ đã thấy phía trên sơn cốc có bụi cuốn lên do vó ngựa tạo ra.
Tống Mê Điệt nhìn chằm chằm mấy con ngựa kia và nhỏ giọng lẩm bẩm, “Là ai có hứng thú tới độ nửa đêm không ngủ còn ra khỏi thành săn thú thế?”
Lời này giống như một ngón tay lạnh băng chọc lên cột sống của Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang. Hai người liếc nhìn nhau và lập tức chạy lên sườn núi. Họ chỉ ném lại một câu cho cô ngốc phía sau.
“Cảnh Vương tự mình ra khỏi thành.”
Tống Mê Điệt lẩm bẩm ba lần mới hiểu ý. Lúc này Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên đã phi lên sườn núi. Cũng may khinh công của nàng tốt nên lập tức đuổi theo. Nàng đạp lên ngọn cây để lên tới đỉnh núi.
Cát bụi đã đi xa, mấy bóng người kia phóng ngựa về phía trước và hòa vào bóng đêm. Bọn họ chỉ có đôi chân thì sao mà đuổi kịp được? Ngựa của họ lại ở sườn núi đằng kia. Tuy Kỳ Tam Lang đã huýt sáo gọi ngựa tới nhưng chờ chúng nó tới nơi có lẽ đám Lưu Trường Ương đã sớm đi xa.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Mạc cô nương gầm nhẹ một tiếng sau đó cả người nhảy bật về phía trước, kim cang chùy trong tay vung ra. Xích sắt thật dài như giao long phóng vọt đi, đập vào con ngựa chạy sau cùng.
Quả chùy ngàn cân đập lên mông ngựa khiến chân nó mềm nhũn, cả người quỳ rạp xuống. Người ngồi trên ngựa không kịp tránh nên bị ngựa hất ra lăn trên mặt đất mấy trượng mới dừng lại. Hắn thống khổ rên rỉ.
Mấy người chạy phía trước lập tức dừng ngựa. Đợi đám Tống Mê Điệt đuổi tới, còn chưa kịp thở dốc đã thấy một người nhảy xuống từ một con ngựa cao lớn.
Hắn mặc áo giáp nhẹ, trên người là quân trang. Sau đó hắn gỡ mũ giáp xuống và để lộ một khuôn mặt trắng nõn như đóa hoa.
Đây không phải Lưu Trường Ương thì là ai?
Hắn đi tới nhìn hộ vệ của mình đang được đỡ dậy, mày nhíu chặt. Thấy người kia không sao hắn mới đi tới trước mặt ba người họ.
Tống Mê Điệt ngước mắt lên nhìn hắn nhưng chẳng thấy phẫn nộ. Không hiểu tại sao nàng chỉ thấy khuôn mặt bình tĩnh lúc này của hắn còn đáng sợ hơn bình thường nhiều.
“Đêm nay bổn vương nhất định phải ra khỏi thành,” Lưu Trường Ương cũng không quanh co lòng vòng, cũng không muốn phí thời gian, “Nếu các ngươi không muốn phạm thượng và trói ta mang về thì tốt nhất là đừng có ngăn cản ta.”
Nói xong hắn lập tức xoay người đi về phía con ngựa của mình, áo bào phết đất để lại một vệt dài.
“Điện hạ đã quên chỉ dụ của Hoàng Thượng sao?” Kỳ Tam Lang bị khí thế của Lưu Trường Ương dọa giật mình, giọng nói cũng không quá kiên định.
Giờ phút này Lưu Trường Ương đã xoay người lên ngựa. Hắn cười lạnh, bóng dáng cao dài giống như sứ giả của địa ngục, “Hôm nay dù là Ngọc Đế cũng không ngăn được ta huống chi là hắn.”
Hắn……
Tống Mê Điệt thầm kêu khổ: Ai dám dùng một từ “hắn” để gọi đương kim Thánh Thượng chứ? Xem ra Lưu Trường Ương đã hạ quyết tâm muốn đích thân đi tìm Chử Ngọc. Giống như hắn nói, bọn họ không thể dùng dây thừng trói hắn về nhưng thế tức là họ cũng chẳng còn đường nào để lựa chọn.
Trong lúc nàng suy nghĩ thì Lưu Trường Ương đã giục ngựa lên đường. Tiếng vó ngựa vang lên, cát vàng ập vào mặt khiến mấy người ho khan liên tục.
“Sư huynh, sư tỷ, muội sẽ đi theo họ, hai người về hồi bẩm Tiếu tướng quân xem ông ta định làm gì.” Con ngựa của Tống Mê Điệt chui ra khỏi bóng đêm đúng lúc thế là nàng không kịp nghĩ nhiều đã trèo lên ngựa chạy về phía đám Lưu Trường Ương. Giọng nàng theo bụi tung bay từ vó ngựa truyền tới, bay vào tai Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên.