Mục lục
Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Tam Lang thấy lòng mình nảy lên và nhớ tới lời Mạc Hàn Yên nói lúc bọn họ mới tới đây. Nàng nói: Ánh mắt A Vinh nhìn bọn họ như nhìn miếng thịt ở trên thớt.

Lúc ấy hắn còn cảm thấy kỳ quái. Nhìn thế nào A Vinh cũng không giống đồ tể tay cầm dao nhọn. Nhưng hiện tại nghe Lưu Trường Ương nói ra cái so sánh này hắn bỗng có ý nghĩ hoang đường: Chẳng lẽ A Vinh cũng là miếng thịt nằm trên thớt nên lúc ấy hắn nhìn bọn họ với sự đồng cảm dành cho những kẻ sắp rơi vào số phận giống mình ư?

“Mặc kệ có phải hung thủ hay không thì một kẻ thấy người đã chết hẳn cũng phải sợ hãi đúng không? Nhưng vừa rồi lúc hồn phách của ‘A Vinh’ xuất hiện ba kẻ kia lại lặng im không nói gì, vậy chỉ có thể giải thích: Bọn họ không coi A Vinh là ‘người’.”

“Không phải người thì là gì?” Kỳ Tam Lang bị lời hắn xoay cho hồ đồ.

“Là…… đồ chơi.” Lưu Trường Ương xoay người nhìn Kỳ Tam Lang và thấy khuôn mặt hắn chuyển từ nghi hoặc sang không thể tin được mới hơi mỉm cười nói, “Ngươi thật sự coi thường bọn họ rồi. Ba bà già đã già tới độ không nhớ rõ tuổi làm sao có thể sử dụng một người đàn ông tuổi trẻ làm công cụ thỏa mãn dục vọng của mình đúng không? (Truyện này của trang RHP) Ngươi càng không thể tin được ba kẻ đã sớm nên xuống lỗ từ lâu lại mang lòng tham không đáy, thậm chí khi không chiếm được sẽ ghét bỏ và muốn bẻ gãy đối phương đúng không?”

“Vốn ta cũng không tin tình nhân mà A Vinh không dám nói ra miệng lại chính là ba vị bà bà đức cao vọng trọng. Thật ra chẳng ai tin cả!” Lúc hắn nói sắc mặt trầm xuống, giọng điệu lạnh buốt, “Mãi tới hôm qua ta tới vẽ tranh cho bọn họ và mượn đó quan sát đôi mắt cả ba mới phát hiện ra bí mật ẩn sâu kia.”

Hắn lại đi tới cạnh cửa sổ nhìn ba bóng người trong căn phòng đối diện và gằn từng chữ, “Ánh mắt những kẻ này tràn đầy dục vọng, nó không hề khô héo theo năm tháng mà thừa thãi đủ đầy giống đóa hoa đầu tiên nở vào ngày xuân.”

Hắn tập trung nhớ lại ba đôi mắt mình nhìn thấy hôm qua. Vốn chúng đã già nua hỗn độn nhưng trong lúc lơ đãng lập tức biến thành ba cái móc câu xuyên qua người kẻ khác.

“Điện hạ học vẽ từ nhỏ nên lúc nhìn người và vật sẽ mang theo tỉ mỉ, ắt nhìn được thứ người khác không thể với tới,” Kỳ Tam Lang giả vờ khen tặng rồi lại chuyển đề tài, “Nhưng điện hạ có từng nghĩ vì sao ba bộ xương già kia lại có thể khiến A Vinh nghe lời răm rắp và không dám phản kháng hay không? Và làm sao bọn họ giết được binh lính của phủ Đô Hộ?”

Lưu Trường Ương nhẹ gõ gõ ngón tay đang đặt trên cửa sổ, khóe miệng là nụ cười lạnh, “Đây đúng là điều ta chưa nghĩ ra, nếu không ta đã sớm sai người đi qua đốt sạch căn nhà trúc của bọn họ rồi.”

Dứt lời hắn cũng không nói thêm gì mà dựa nghiêng trước cửa sổ nhìn những ồn ào náo động bên ngoài dần rút lui như thủy triều: A Y đội mưa lại thêm cảm xúc dâng cao nên hôn mê bất tỉnh. Tống Mê Điệt đưa nàng ấy về phòng rồi lại vội vã vọt tới bếp nấu canh gừng. Ba vị bà bà thấy chủ nhà rối ren thì thắp nén hương rồi tự ra về.

Tiếng động ồn ào dần lắng lại, ngay cả Kỳ Tam Lang cũng đi ra ngoài từ lúc nào, chỉ có mình Lưu Trường Ương ở lại trong phòng nhìn mưa gió và trầm tư. Một lúc sau Uất Trì Thanh đẩy cửa bước vào, trên mặt là vêt màu và nước mưa chưa kịp lau, miệng lại vội hét lên, “Điện hạ, thuộc hạ tìm được nhân chứng rồi.”

Sau khi sắp xếp cho A Y và nhìn nàng ấy ngủ thiếp đi Tống Mê Điệt mới yên tâm rời khỏi phòng. Lúc đi qua sân sau nàng vô tình thấy bóng dáng Lưu Trường Ương và Uất Trì Thanh ở bên trong. Hai người họ đứng chung một chỗ với một ông lão râu tóc bạc phơ, tay chống gậy run run.

Tống Mê Điệt vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng chuyện xảy ra hôm nay quá quỷ dị rồi nàng lại chợt nghe thấy Uất Trì Thanh nói gì đó thế là chân như dính vào mặt đất, không sao di chuyển được.

“Ông lão, vừa rồi ta thấy ngài do dự đi lại trước cửa nhà A Vinh một lúc, miệng luôn nói xin lỗi hắn nhưng lại không vào trong là vì sao?”

Ông lão kia không nói lời nào, Tống Mê Điệt nhìn thấy mặt ông ấy dính nước, không biết là nước mưa hay nước mắt. Làn da nhăn nheo vừa trắng vừa xanh của ông ấy khiến lòng nàng chợt căng lên.

Lưu Trường Ương ôn tồn cất lời nhưng lại khiến Tống Mê Điệt nổi da gà, “Ông lão, ngươi có lời nào cứ nói hết với ta, chỉ cần ngươi nói thẳng nói thật ta sẽ bảo vệ ngươi được an toàn, sẽ không để ngươi chịu chút tổn thương nào.”

Ông lão kia ngước mắt sau đó lại rũ mắt và thấp giọng hỏi, “Bảo vệ? Công tử tuy mang thân phận quý trọng nhưng chúng ta đều là thân thể phàm thai còn bọn họ lại là những kẻ giết không chết thì ngài làm sao bảo vệ ta?” Vừa dứt lời ông ấy dùng mấy cái răng còn sót lại cắn môi một lúc mới buồn bã bật cười và nói, “Nhưng ta cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, lúc A Vinh còn sống thấy ta khổ sở nên luôn giúp đỡ, hiện tại ta nói ra những việc này ít nhất…… ít nhất cũng để thế nhân biết hắn chết thế nào, biết những người như chúng ta đã từng gặp phải chuyện gì……”

Ông ấy vừa dứt lời trong phòng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng sấm rền mưa to bên ngoài. Nước mưa như rơi vào lòng Tống Mê Điệt và hóa thành vệt ẩm ướt. Lúc nàng cho rằng ông lão kia vẫn không thể hạ quyết tâm nói ra tình huống thực tế thì giọng nói tang thương lại truyền ra từ cửa sổ. Nó đứt quãng, xen lẫn trong tiếng mưa rơi nên không rõ lắm. Nó là những đoạn ký ức hỗn loạn không đầy đủ nên phải chăm chú lắng nghe mới có thể hiểu rõ.

“Cái chết của A Vinh ít nhiều cũng liên quan tới ta. Bởi vì ngày ấy khi ba yêu phụ kia nhờ hắn đi hỗ trợ sửa cửa sổ ta đã không ngăn hắn lại, cũng không nói với hắn con đường hắn chuẩn bị đi sẽ không có ánh mặt trời…… Con đường kia ta đã từng đi qua, rất nhiều người ở lão quân câu này từng đi qua. Ai có thể gắng gượng thì cố gắng cắn răng, ai không chịu nổi sẽ chạy trốn. Nhưng theo ta được biết không ai có thể sống mà rời khỏi đây, giống như A Vinh……”

Ông ấy dừng một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười đờ đẫn, “Hình như cũng có người chạy được, nhưng đó là kẻ điên, miệng toàn lời mê sảng, chẳng ai thèm tin nên bọn họ mới buông tha hắn…… Nói vậy mới thấy điên cũng là ơn huệ của trời cao, ít nhất không cần ở lại lão quân câu chịu khổ……”

Nghe đến đó Lưu Trường Ương và Uất Trì Thanh liếc nhìn nhau. Không cần nói họ cũng biết đối phương nghĩ giống mình, nhớ ra cùng một người. Mà ông lão kia lại tiếp tục kể, ánh mắt mơ hồ giống như hoàn toàn chìm vào hồi ức của mình.

“Bọn họ là yêu quái chuyên hút tinh huyết của đàn ông. Bọn họ cuốn lấy người ta như dây leo, từng người bị cuốn vào…… nếu không nghe lời sẽ bị giết……. Ta thấy những thi thể đó bị đâm nát bụng, bị đập nát đầu. Bọn họ cố tình để chúng ta thấy nên chẳng có ai dám cãi lời……”

“Bọn họ còn….. dùng vợ con làm con tin uy hiếp. Ta nghĩ sở dĩ A Vinh nghe lời nhất định là vì A Y……”

“Không phải chưa từng có ai phản kháng. Rất nhiều năm trước căn nhà trúc kia từng bị cháy. Cả căn nhà bị đốt thành tro. Ta biết là ai làm, người đàn ông kia bị ba kẻ đó tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ nên chỉ có thể ngọc nát đá tan…… Nhưng ba mụ phù thủy kia lại xuất hiện nguyên vẹn ở ba ngày sau, đến một vết sẹo cũng không có……”

Ông lão kia ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ như không nhìn thấy ngày mai, “Bọn họ mang tấm thân bất tử từng ngâm trong Tẩy Trần Đàm nên đao thương không thể xuyên qua, nước lửa không thể đốt được, giết cũng không chết.”

“Ông nói cái gì? Tẩy Trần Đàm ấy hả?” Uất Trì Thanh bỗng căng thẳng, tay túm lấy vai ông lão kia, ánh mắt sắc bén như hai thanh kiếm có thể giết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK