• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 12

"Quấy... Quấy rầy rồi..."

Bốn mắt nhìn nhau, nữ sinh ở khúc quanh lộ ra nụ cười lúng túng, lùi về sau hai bước quay người bỏ chạy như bay.

Nhưng chạy chưa được mấy bước liền thắng gấp dừng lại, chân bước lộn xộn trở về, vừa cẩn thận từng li từng tí nhặt lên ly sữa đậu nành rớt trên mặt đất, vừa nói: "Tớ... Tớ thu dọn một chút, hai người cứ tiếp tục, xem tớ không tồn tại là được."

Làm sao có khả năng a? Ta cũng không phải mù!

Cục diện trước mắt quả thực không thể dùng một câu là có thể khái quát, ta đẩy tên kia qua một bên, rất muốn bụm mặt nhảy qua cửa sổ bên cạnh đào tẩu.

Thế nhưng cứ như vậy chẳng phải càng thêm khó giải thích!

Thân thẳng không sợ cái bóng cong, thân thẳng không sợ cái bóng cong, thân thẳng không sợ cái bóng cong....

Ta nhẩm ba lần ở trong lòng, hít sâu một hơi đi tới phía đối diện.

Nữ sinh đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất luống cuống tay chân thu dọn đống sữa đậu nành, ta cảm thấy cứ như vậy mở miệng không quá thích hợp, vì vậy sờ sờ túi móc ra khăn giấy cũng giúp đỡ thu dọn một chút.

Chất lỏng vung vãi trên mặt đất không ít, sau khi khăn giấy ướt đẫm liền dính vào trên tay, ta tùy tiện phẩy phẩy, đem tay bẩn chùi vào đùi, ngẩng đầu muốn mở miệng: "Tiểu Phó, kỳ thực cậu đã hiểu lầm..."

Nói được nửa câu, tay đột nhiên bị người cầm lấy mở ra.

Ta quay đầu nhìn lại, tên kia chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh ta, cầm một miếng khăn giấy ướt không biết móc từ đâu ra, siết chặt lấy cổ tay ta, động tác cẩn thận ôn nhu mà lau khô vết bẩn trên đầu ngón tay.

Bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, hắn vẫn như cũ không chút hoang mang mà chăm chú làm chuyện của mình, giống như không hề để tâm tới không khí ngột ngạt trước mắt, lau xong đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống xoa xoa tóc của ta: "Đi trước."

Ta nhìn bóng lưng cao to thẳng tắp biến mất ở một đầu khác của hành lang, chậm rãi xoay đầu lại, đối diện với nữ sinh há miệng dại ra trước mặt, bổ xong nửa câu phía sau: "Kỳ thực cậu hiểu lầm..."

...

"Xin lỗi Tiểu Hạ, tớ thật sự không biết thì ra hai người..."

Ta: "Không phải..."

"Chuyện như vậy cậu gạt tớ cũng có thể hiểu được, yên tâm, tớ nhất định sẽ giữ bí mật cho hai người!"

Ta: "Cảm ơn, thế nhưng..."

"Chuyện muốn WeChat và ảnh chụp lúc trước cậu cứ coi như nói đùa đi, chớ để ý a, hai ngươi hạnh phúc nha."

Ta vô lực há miệng, rồi khép trở về. (editor: như cá đớp bóng ~)

Tại sao mọi người luôn không muốn lắng nghe chân tướng?

Cô ấy không đề cập tới ảnh chụp còn đỡ, vừa nhắc, liền khiến ta nhớ tới chuyện ngày hôm qua dưới tình thế cấp bách vội vã ấn chụp, cũng không biết đã chụp được những gì.

Nửa giờ sau, ta ngồi trong góc phòng hội nghị, quay người né tránh học tỷ ngồi ở bên cạnh, lén lén lút lút mở ra album ảnh trong điện thoại di động.

Mấy tấm đầu tiên đều là đen kịt một màu, sau đó, một vùng cơ ngực to lớn trắng toát đập vào mắt.

Fuck!

Cú đánh quá lớn vào thị giác khiến tay ta run lên, điện thoại di động "Lạch cạch" rơi xuống bên cạnh chỗ ngồi.

Chính diện mà hướng lên trên.

Ta vội vội vàng vàng khom lưng cúi người xuống nhặt, thế nhưng bên cạnh đã duỗi ra một bàn tay, trước ta một bước cầm lên điện thoại di động.

Học tỷ cười cười đưa trở về, thời điểm liếc qua ảnh chụp trên màn hình điện thoại, biểu tình thoáng chốc cứng đờ.

... Xong.

Trong nháy mắt đó, trước mặt ta phảng phất như xuất hiện một cánh cửa tủ rộng mở.

Ngày hôm nay chẳng lẽ là ngày thế giới come out?

Phản ứng của học tỷ hiển nhiên so với Tiểu Phó bình tĩnh hơn rất nhiều, nhanh chóng úp xuống điện thoại di động ấn khóa màn hình, mặt không biến sắc đẩy trở về.

Ta lệ nóng tràn bờ mi, vừa định biểu đạt cảm kích vì hành động làm như không thấy của đối phương, học tỷ liền tiến tới, nhỏ giọng nói: "Nhìn không ra a Tiểu Hạ, vóc dáng của bạn trai cậu rất khá."

"..."

Cô ấy lại sâu sắc nói tiếp: "Loại ảnh chụp riêng tư thế này lần sau tốt nhất nên khóa mật mã, hoặc là lưu trên đám mây, bằng không bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, biết chưa?"

Ta chưa từ bỏ ý định, giãy giụa nói: "Đây không phải bạn trai em..."

"A?" Cô ấy sững sờ, sau đó ánh mắt nhìn ta có chút kỳ quái, "Đó là... bạn tình? Ha ha... không sao, vậy cũng bình thường."

Giờ phút này biểu tình trên mặt ta khẳng định giống như thả rắm bùm bùm đặc sắc tuyệt luân, cắn răng xoắn xuýt nửa ngày, thấy chết không sờn nói: "Không... là bạn trai em."

Đã bị cưỡng ép come out, trai hay bạn trai cũng không có gì khác biệt, ít nhất phải bảo vệ được thanh danh thuần khiết của ta.

Dù sao học tỷ cũng không biết người trong hình là ai.

Buổi chiều không có việc của ta, xét thấy tối hôm qua mệt mỏi cùng sáng sớm kinh hãi, ta quyết định trở về phòng ngủ một giấc, an ủi tâm linh bị tổn thương cùng thân thể yếu đuối của ta một chút.

Nằm ở trên giường, không biết có phải do khí trời quá nóng hay không, ta lăn qua lộn lại ngủ không được, màn hình điện thoại mở ra rồi đóng lại, cũng không biết mình muốn làm gì.

Lần thứ bảy mở ra màn hình, ngón tay cái không cẩn thận cọ đến một phím, album quen thuộc một lần nữa xuất hiện trước mắt ta.

Đệch! Hèn chi ta cứ cảm thấy quái quái! Quên xóa mấy tấm ảnh này rồi!

Rủi bị người khác nhìn thấy một lần nữa thì ta biết sống sao!

Ta nhanh chóng ra tay, xoát xoát xoát, đầu tiên xóa vài tấm đen thùi trước, sau đó ngón tay tạm dừng một chút.

Ban ngày chỉ nhìn một tấm liền lật xe, không biết phía sau còn chụp cái gì...

Diệt trừ mấy tấm đen thùi xong, còn lại vài tấm cũng không chụp tới mặt, chỉ toàn xương quai xanh cùng cơ ngực, quả thực khó coi.

Một tấm cuối cùng ngược lại chụp đến cằm, nửa bên hình xăm trước ngực cùng cái cổ thon dài, hướng lên trên là đường quai hàm sắc bén, kéo dài tới chỗ không nhìn thấy ở trên cùng bức ảnh.

Loại ảnh chụp này mà đăng lên trang web hẹn hò, e rằng sẽ lừa gạt được một đống số điện thoại.

Lần đầu tiên ta phát hiện pixel điện thoại di động của mình lại cao đến vậy, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng một giọt mồ hôi chậm rãi rơi xuống trên hầu kết của hắn, vết tích ướt át từ cằm dọc theo cần cổ một đường uốn lượn xuống, ẩm ướt lại ám muội.

Nhấn giữ màn hình, cửa sổ tùy chọn xóa hiện ra, nhưng ta thủy chung không thể ấn xuống.

Bởi vì ta phát hiện, ta thật đáng xấu hổ mà cứng lên rồi.

Lão tử, cư nhiên, đối với một tấm ảnh cứng rồi.

Lại còn là một tấm ảnh của đàn ông.

Thêm nữa còn là một ảnh chụp gay ngay cả mặt cũng không có.

Ta triệt để lâm vào tình trạng hỏng bét.

Đại não giống như không tự chủ được chia làm hai nửa, một nửa còn đang bị vây hãm trong mê man không thể tin nổi mà giãy dụa phản kháng, nửa kia đã không chịu khống chế mà điều khiển thân thể của ta, vừa nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, vừa duỗi tay hướng xuống phía dưới lớp chăn mỏng.

Nói thật, từ sau khi lên đại học, bởi vì việc học cùng làm thêm chiếm cứ phần lớn thời giờ, ta đã rất lâu chưa làm chuyện này, tinh lực dư thừa cơ bản dựa cả vào chơi game để phát tiết, lúc này bỗng nhiên tự mình động thủ, liền cảm giác có mấy phần mới lạ.

Động tác lên xuống cả nửa ngày cũng không thể thoải mái, ta thở hổn hển nhíu chặt lông mày, quỷ thần xui khiến nhớ lại buổi tối ngày hôm qua...

Thời điểm người kia ấn ta xuống giường... đã làm thế nào nhỉ?

Ta giống như trúng tà mà không ngừng hồi tưởng, trong lúc hoảng hốt về tới thời khắc kia, hắn đè ở trên cơ thể ta đem đầu gối vững vàng tiến vào giữa hai chân ta, cúi đầu cắn lên đôi môi ta, tiếp theo liền nở một nụ cười mơ hồ không rõ.

Bàn tay không biết đã cọ đến chỗ nào, cả người ta run lên, bắn ra.

Trên tay một trận dính ướt, ta ngơ ngác thò người ra rút hai tờ khăn giấy, sau khi lau khô liền đầu đâm vào gối, ngủ thiếp đi.

Ta lại nằm mơ thấy ác mộng.

Giấc mơ vừa bắt đầu, ta bị giam trong một không gian chật hẹp, vô cùng oi bức, khó chịu đến đòi mạng, ta sợ cứ như vậy bị buồn chết, vì vậy nằm úp sấp trên vách tường liều mạng gõ "Cộc cộc cộc cộc", không biết gõ bao lâu, bên ngoài rốt cục truyền đến một loạt tiếng bước chân, một tia sáng từ trong khe hở chiếu vào, cửa được mở ra từ bên ngoài.

Ta mừng rỡ như điên mà nhào tới, đầu đụng vào lồng ngực người bên ngoài.

Cứng rắn, mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lên, chính là khuôn mặt ta cực kỳ quen thuộc kia.

Trong lòng ta hoảng loạn một trận, theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị người kia vững vàng siết lại, đặt lên trên cánh cửa phía sau.

Trên mặt đất là một vùng bỉ ngạn hoa đỏ rực diễm lệ, phản chiếu lên đôi lông mày vừa đẹp đẽ vừa nguy hiểm của người kia, ta không nhịn được nhắm mắt hô to: "Hồ ly tinh! Anh anh anh chớ làm loạn! Tôi chính là trai thẳng a!"

Hắn nhíu mày, không nói lời nào, vươn tay gõ gõ tấm ván gỗ bên cạnh đầu ta, ta quay đầu nhìn lại, mới phát hiện chỗ mình vừa mới đi ra, lại là một cái tủ gỗ.

Hắn cười nói: "Đã từ bên trong đi ra, còn nói mình là trai thẳng?"

-----

Editor lảm nhảm: ai không hiểu có thể xem lại lý thuyết 'Trai thẳng Schrodinger' ởchương 3 ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK