• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 8

Đến trên giường là không thể, đời này cũng không thể.

Ta không phải đứa ngu, chẳng lẽ không nhìn ra hắn có ý định quỷ quái gì sao?

Trên phố lớn mà hắn còn dám càn rỡ như vậy, đến trên giường rồi thì còn bạo tới đâu? Còn không lẳng lơ đến nghiêng trời lệch đất?

Chút thanh tỉnh hiếm hoi còn sót lại trong đầu khiến ta điên cuồng lắc đầu, hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ nâng ta lên thay đổi phương hướng.

Ta từ ngồi biến thành nằm trên ghế sô pha, cảm giác bên cạnh hơi lún xuống, hắn chống cánh tay che phủ lấy ta.

... Ta quá ngây thơ rồi.

Mẹ kiếp, như bây giờ có khác ở trên giường chỗ nào đâu!!

Loại cảm giác này phảng phất như hoàn toàn rơi vào sự khống chế của người khác, đặc biệt là ánh mắt của người này khi nheo lại nhìn ta thật giống như đang nhìn chằm chằm vào một bàn đồ ăn mỹ vị, khiến ta cảm giác địa vị bản thân trong chuỗi thức ăn đang dần dần tuột xuống tương đương với món lẩu, lòng tự trọng quá đau đớn.

Ta chịu nhục mà nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của hắn rơi vào trên đuôi mắt ta, tiếp theo một đường đi xuống, dừng ở trên lúm đồng tiền bên mặt trái của ta, luẩn quẩn không đi.

Ta cảm giác nửa bên mặt của mình sắp ướt nhẹp, nóng đến muốn nổ tung, giống như một củ khoai nướng bị lột da.

Con mẹ nó ngươi có thể chuyển sang nơi khác hay không!

Ta không thể nhịn được nữa, mãnh liệt dời mặt qua một bên, nghe thấy hắn bất mãn mà hừ một tiếng: "Không cho phép nhúc nhích."

Ngươi nói không nhúc nhích thì sẽ không nhúc nhích sao? Dựa vào cái gì, ta không theo đó thì sao!

Hắn nhìn ta một hồi, trầm giọng nói: "Năm trăm."

... Ta không nhúc nhích.

(editor: tiết tháo rơi đầy đất rồi kìa cưng ~)

Vì thế hắn tiếp tục, lần này rốt cuộc thay đổi địa phương, dịch đến phần cổ.

Ta chưa bao giờ biết hôn một người lại còn có thể đa dạng như vậy, ban đầu đồng ý với hắn còn nghĩ rằng hôn mấy cái cũng không rớt được miếng thịt nào, hiện tại hối hận đã không kịp.

Cái gì mà không rớt được miếng thịt nào, ta sắp bị hắn gặm đến không còn một mẩu.

Mùi rượu trên người hắn xông vào đầu ta khiến ta như bị say xe, sau đó hoàn toàn không còn năng lực suy tư, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ, may là phòng VIP bày ghế sô pha đủ rộng... không thôi rủi ngã xuống thì biết làm sao...

Rốt cuộc cũng đến lúc xong việc, hắn nâng ta dậy, đầu của ta đặt trên bả vai của hắn, thuận theo cổ áo hơi mở rộng lại thấy được hình xăm hoa văn như ẩn như hiện kia, không biết có phải là say đến choáng váng hay không, ta cư nhiên cắn lên.

... Cắn không nhúc nhích, răng va vào trên xương quai xanh của hắn, mẹ ơi, hàm răng đều đã tê rần.

Hắn nắm cằm của ta buộc ta nhả ra, khàn giọng hỏi: "Hôm nay em không muốn trở về sao?"

Chết tiệt! Ta giật mình tỉnh lại, hiện tại mấy giờ rồi?

Liếc nhìn đồng hồ treo tường ở đối diện, vừa qua tám giờ, cũng may cũng may.

Ta đẩy hắn ra, cấp tốc từ trên ghế sô pha bước xuống, vọt vào phòng vệ sinh, lúc đi ra liền nói: "Tôi phải về!"

Tầm mắt của hắn dừng chốc lát trên khuôn mặt ướt nhẹp chưa lau khô của ta, nói: "Không ở lại sao? Tôi có thể nhường giường cho em."

Bị hắn dẫn dụ nhiều lần như vậy, ta đã sớm miễn dịch, kiên định lắc đầu từ chối, không bị mê hoặc chút nào.

Ai biết là nhường cho ta, hay là để một nửa cho ta? Ta mới không mắc câu!

Hắn gật đầu, thần sắc kiểu như dù có sóng lớn cũng không sợ, không chút lúng túng khi bị từ chối, sửa sang lại cổ áo, quay người đưa ta ra cửa.

Cũng may hắn còn chút lương tri, giúp ta kêu xe trở về, còn chủ động thanh toán tiền xe, cuối cùng cũng coi như có chút hào phóng nên có.

Tính ra như vậy, chuyến này tuy là bí quá hóa liều, bước sâu vào hang hổ, nhưng thành quả coi như đáng giá, một lần được năm trăm, hơn nữa đường ranh trai thẳng của ta vẫn chưa bị xâm phạm, không thiệt thòi.

Tâm trạng vui mừng kéo dài đến khi ta trở về phòng ngủ chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, quay đầu lại nhìn gương, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.

Một mảng hồng hồng đỏ đỏ trên cổ ta là cái gì?

Mẹ ơi! Người này hôn xong tại sao còn lưu lại dấu vết?!

Ta đúng là ngu mà, dùng sữa tắm tẩy ba lần, rồi lấy bình Vân Nam Bạch Dược xịt một trận, dấu đỏ vẫn như cũ ngoan cường mà lưu lại trên cổ không biến mất.

Ngày mai còn phải đi làm tình nguyện viên, làm sao bây giờ?

Hiện tại là mùa hè, không thể mặc áo cổ cao, thôi xong thôi xong, bị người khác nhìn thấy, thanh danh của ta chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong vòng một ngày?

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp.

Ngày hôm sau, thời điểm ta bước vào hội trường, học tỷ xông tới trước mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Tiểu Hạ, cổ của cậu..."

Ta nâng lên cái cổ quấn vải băng màu trắng, cứng đờ cười nói: "A... Không có chuyện gì, ngày hôm qua không cẩn thận bị cắn."

"Bị cắn?!"

Ta mặt không đổi sắc bịa chuyện: "Đúng vậy, đang ngồi thì đột nhiên một con chó hoang lao tới, may là em tránh đi kịp lúc, chỉ trầy xước chút da."

"Còn có chuyện như thế... Vậy đi chích vắcxin phòng bệnh chó dại chưa?"

"A... Đúng ha, em sẽ đi, cảm ơn học tỷ nhắc nhở."

Ta ngoài miệng nói năng sảng khoái, cảm giác tâm tình cũng khá hơn nhiều, sau đó nghe thấy học tỷ hướng về phía sau lưng ta hỏi: "Bạn học Thẩm, cậu vẫn đứng ở đó là có nhu cầu gì cần hỗ trợ sao?"

Đậu móa.

Ta cứng đờ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt nguội lạnh vèo vèo của Thẩm Điệt, hắn cong cong khóe miệng nói: "Không có gì, nghe nói tiểu Hạ bị thương, tới xem một chút."

"Cậu cùng cậu ấy... À cũng đúng, tiểu Hạ vẫn luôn phụ trách đội các cậu." học tỷ liền chuyển hướng về phía ta nói, "Chuyện bị cắn không thể trì hoãn, trưa hôm nay cậu không có việc, nhanh đi bệnh viện chích ngừa."

Ta còn chưa kịp khéo léo từ chối, người bên cạnh đã gật đầu: "Đúng lúc buổi sáng tôi rảnh, tôi đưa em ấy đi."

Ta chết lặng, này gọi là gì? Quả báo sao?

Không đợi ta kịp cứu vãn cục diện, tên này đã không nói lời nào mà lôi kéo ta đi về phía bãi đậu xe, lo sợ tầm mắt nhìn theo của học tỷ, ta không dám tùy tiện đẩy hắn ra, đành phải ỡm ờ theo sát.

Mãi đến khi ngồi vào trong xe ta mới lấy lại phản ứng, đệch, người này rõ ràng có xe?

Vậy mà buổi tối còn để ta đón xe đưa hắn trở về? Cũng quá keo kiệt đi?

Ta chỉ lo tức giận, chờ tâm tư xoay chuyển một vòng trở về, thì không biết xe đã chạy tới chỗ nào rồi, ta nghi ngờ hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Bệnh viện a, không phải em muốn chích ngừa sao?"

Ta vội la lên: "Tui nói xạo anh không nhìn ra sao?"

"Há, vậy à, không phải là bị chó hoang cắn?" Hắn làm bộ hỏi ngược lại.

Ta vốn có chút chột dạ, vừa nhìn thấy hắn như vậy liền không nén được giận: "Trong lòng anh không thấy tội lỗi sao mà còn hỏi? Lần tới gặm người có thể chọn chỗ khác hay không?"

Hắn đột nhiên dừng xe ở ven đường, cởi đai an toàn dựa sát tới: "Chỗ khác nào? Em nói thử xem."

Trên mặt ta chẳng hiểu vì sao hơi nóng lên: "Dù sao cũng không được ở trên cổ!"

"Há, vậy trừ cổ ra nơi nào cũng được?"

Ta vội vàng sửa chữa: "Dĩ nhiên không phải!"

Hắn đụng một cái vào mặt của ta: "Nơi này có được hay không?"

"Có... Có thể."

Hắn liền dịch chuyển đến đôi môi ta: "Nơi này thì sao?"

"À... Ừm..."

Trong mắt hắn lộ ra ý cười, xẹt qua cổ liền muốn đi xuống, bị ta dùng ngón tay đè lại: "Dừng dừng dừng!"

"Đến... Đến lúc đó tôi quyết định! Còn nữa, không cho phép lưu lại dấu vết!"

Hắn nói: "Được." Nói xong liền đưa tay qua muốn tháo mở vải băng trên cổ ta.

"Anh làm gì?"

"Nhìn xem bị cắn thành dạng gì."

Khá lắm, còn tự thừa nhận là mình cắn, ta bĩu môi, tháo ra vài vòng vải băng, lộ ra vết tích bên dưới, nói: "Xem đi, xem chuyện tốt anh làm!"

Hắn cũng không đáp lại, chỉ lấy tay vuốt ve làn da ửng đỏ của ta, bởi vì bị quấn lâu nên ngộp đến ra mồ hôi, có chút ẩm ướt trơn nhẵn lấp lánh ánh nước. Ta không thích ứng mà vặn vẹo cái cổ, muốn hỏi hắn nhìn đủ chưa, ngẩng đầu lại phát hiện ánh mắt người này nhìn chằm chằm cái cổ của ta như là hận không thể nhào tới cắn thêm một cái, cả người ta không khỏi run lên, nhất thời muốn trốn tránh.

"Anh vừa đồng ý rồi! Không cho phép đụng vào!"

Hắn miễn cưỡng dời đi tầm mắt, nhìn ta nói: "Nếu đã quấn vải băng... vậy thêm một lần nữa cũng chẳng sao..."

"Không thể, anh đừng hòng!"

Hắn trầm giọng xuống: "Ba trăm."

... Ta trợn to mắt, nuốt ngụm nước miếng, khó nhọc nói: "Vậy anh nhẹ chút."

-----

Editor lảm nhảm: tiết tháo của tiểu thụ đã quăng ra ngoài vũ trụ ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK