• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 16

Cuối cùng ta đã gọi pizza cho bữa trưa.

Hồn ta cứ như lơ lửng ở trên mây mà lướt lướt màn hình, căn bản không biết đang nhìn cái gì, tên họ Thẩm kia cùng học tỷ trò chuyện nửa ngày, mới đi qua hỏi ta: "Quyết định xong chưa? Muốn ăn cái gì?"

Tâm tư của ta căn bản không đặt ở vấn đề này, tiện tay chỉ đại một món, hắn cúi người nhìn: "Em thích pizza? Muốn ăn vị gì?"

Lúc hắn dựa vào gần ta, ta bỗng nhiên có chút hoảng hốt, rồi lại đột nhiên tức giận vô cớ, phùng má nổi cơn nói: "Tôi muốn ăn tất cả!"

Vậy mà hắn lại trực tiếp gật đầu: "Được, vậy thì mua tất cả đi."

... Thật có tiền.

Không hiểu tại sao, thái độ ngày hôm nay của hắn rõ ràng so với trước đây tốt hơn rất nhiều, cảm giác vô lực như đánh vào vải bông khiến ta càng khó chịu hơn.

Lẽ nào ta là M?

... Không thể nào.

Pizza nóng hổi không bao lâu liền đưa tới, một đám người nháo nhào bắt đầu chia phần ăn, ta ngửi được hương vị phô mai mê hoặc, bụng bắt đầu kêu réo, nhưng thân thể lại mệt đến nỗi không muốn động đậy chút nào.

Bổ não quá phong phú khiến ta tiêu hao quá nhiều năng lượng, đối với việc ăn uống cũng không cách nào khơi dậy hứng thú, đúng là tự làm bậy thì không thể sống mà.

Nằm úp sấp trên bàn không bao lâu, một miếng pizza đựng trong cái dĩa đột nhiên đưa đến trước mặt ta, ta ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của học tỷ.

"Tiểu Hạ, không thoải mái hả? Không ăn là sẽ bị cướp sạch đó."

Ta chớp chớp mắt, phủi đi sự thất vọng chợt lóe lên trong khoảnh khắc, miễn cưỡng nở nụ cười: "Cảm ơn học tỷ, em không sao."

"Phải không, chị thấy tâm tình cậu không quá tốt, còn tưởng rằng cậu gặp chuyện gì."

Ta nghĩ tới nghĩ lui, do dự ngẩng đầu, thử hỏi: "Học tỷ... Ừm, em muốn hỏi chị một chút, nếu như, nếu như hiện tại chị không có bạn trai, lại có một nam nhân dáng vẻ vừa soái vừa có tiền, trình độ học vấn lại cao, tính cách... ách, tính cách cũng tốt theo đuổi chị, chị sẽ đồng ý chứ?"

Học tỷ cười nói: "Nếu như cái gì? Chị vốn không có bạn trai mà."

"A? Chị, chị không phải..."

"Chị và bạn trai cũ đã chia tay một tháng trước, cậu không biết à?"

Học tỷ cùng bạn trai cô ấy đã sớm chia tay.

Học tỷ bây giờ là độc thân.

Ta ngơ ngơ ngác ngác cho ra kết luận này, muôn vàn ý nghĩ chạy qua trong đầu, trong nháy mắt quên mất chuyện mình vốn muốn hỏi.

"Nam nhân vừa soái vừa có tiền trình độ lại cao... không phải cậu đang nói Thẩm Điệt đó chứ?"

Ta sững sờ, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt cười tựa như có thâm ý của học tỷ, không nhịn được lắp bắp: "Chị, chị làm sao biết...."

"Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy, đâu có gì khó đoán."

Ta... Ta biểu hiện cái gì?

Còn chưa hiểu hết lời của học tỷ, cô ấy đã đột nhiên dựa sát vào ta, nhìn chằm chằm vào mắt của ta gằn từng chữ: "Nam nhân tốt như thế còn có thể tìm được người thứ hai sao? Cậu ấy muốn theo đuổi, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội, không chút do dự mà đồng ý nha!"

Học tỷ nói xong liền nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của ta: "Tiểu Hạ, cậu hiểu rõ rồi chứ?"

Ta nhìn chằm chằm hai cái lúm đồng tiền cười đến ngọt ngào trên gương mặt học tỷ, tư vị trong lòng khó thể giải thích được, chậm rãi gật đầu: "Ừm... Em hiểu rồi."

"Cậu hiểu chị liền an tâm."

Học tỷ hài lòng rời đi, ta cúi đầu cắn miếng pizza trong tay, nguội lạnh.

Sợi phô mai kéo mãi không đứt, chết tiệt, thật khó ăn.

Khó ăn đến mức lão tử muốn khóc.

...

Chạng vạng, ta tìm vị huynh đệ lần trước giúp ta trực ban, sau đó trở về phòng ngủ sớm.

Chơi game trên di động một hồi liền thấy chán, thư rác thỉnh thoảng xuất hiện quấy nhiễu khiến ta cảm thấy thật phiền, ta liền mở ra hộp thư muốn trực tiếp nhấn xóa sạch sẽ tất cả.

Bình thường ta đều dùng WeChat, tin nhắn gửi tới ta chưa bao giờ xem qua, lúc xóa bỏ từng cái từng cái thì nhìn thấy thông tin vé xe lửa gửi tới từ giữa trưa ngày hôm qua, mới nhớ ra ta vì phòng hờ nên đã mua hai vé, một vé chiều ngày mai, một vé sáng ngày mốt.

Hoạt động giao lưu sẽ kết thúc vào ngày mai.

Ta nghĩ nghĩ, liền trả lại vé ngày mốt.

Dù sao phí hoàn trả một vé cũng tương đối đắt, ta chỉ vì tiết kiệm tiền, ừm, không sai.

Tiếp tục kéo xuống, một đống lớn tin rác, ta đang muốn thanh lý toàn bộ, đột nhiên chú ý tới một dãy số lạ.

Vừa mở ra nhìn, chỉ vẻn vẹn mấy chữ, thời gian gửi tới là tối ngày hôm trước, nhớ lại khi đó ta còn đang ngủ trong phòng...

"Em đã đến chưa? Hay còn đang ngủ trong phòng?"

"Bên ngoài trời mưa, nhớ mang theo dù."

"Muốn tôi tới ký túc xá đón em không, em ở tòa nhà nào?"

"Thôi, phỏng chừng đứa ngốc như em sẽ không xem tin nhắn, tôi đi trước."

Sau một phút, bên kia lại nói: "Tôi ở chỗ này chờ em."

Ta đột nhiên đứng bật dậy từ trên giường, đụng phải xà ngang phía trên, nhưng ta không cảm thấy đau đớn, lập tức chạy như bay ra ngoài.

Thì ra tên họ Thẩm kia khi đó đã biết số điện thoại của ta.

Tại sao hắn không gọi điện thoại cho ta?

Trước đó đầu óc của ta cứ rối tung cả lên, hiện tại lại trống rỗng, không biết mình muốn làm gì, nhưng vẫn theo bản năng mà lao nhanh về phía cổng trường học, giống như... rất muốn nhìn thấy người nào đó.

Ta không biết tại sao bản thân muốn đi tìm hắn, tìm được rồi thì muốn nói gì, ta chỉ biết đột nhiên rất muốn gặp hắn.

Sau mười phút, ta thở hồng hộc đứng ở cổng trường học, mồ hôi nhễ nhại khắp đầu tóc mặt mày, ngay cả đôi mắt cũng ướt.

Trước mắt trống rỗng, không có một bóng người.

Thời gian hội nghị kết thúc bình thường là năm giờ, ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã năm giờ rưỡi.

Hắn không ở chỗ này chờ ta.

...

Cũng đúng, ngày hôm nay trời không mưa, hơn nữa ta đã tìm người làm thay công việc, sẽ có người khác đưa hắn trở về, huống chi chính hắn cũng biết đường.

Không cần thiết phải chờ đợi, hắn lại không phải kẻ ngu.

Ta đứng tại chỗ ngơ ngác một hồi, sau đó đi ra khỏi cổng trường.

Chạng vạng, đường phố gần trường học rất náo nhiệt, những cặp tình nhân tay trong tay dạo tới dạo lui. Mấy quán bar gần đó sáng đèn, ta lang thang trên phố không mục đích, quỷ thần xui khiến đi tới trước cửa gay bar.

Ngày thường vội vàng làm công, ta cơ hồ không có đi đến quán bar gần trường học, đây là lần đầu tiên ta đến gay bar lúc không làm việc.

Thôi, đến cũng đã đến, vào xem một chút vậy.

Tâm tình ta giờ phút này trống trải lạc lõng đến kỳ lạ, khẩn cấp muốn tìm cái gì đó dời đi lực chú ý, vì vậy liền tiến vào, xuyên qua đám đông thẳng đến quầy bar quen thuộc.

Vốn muốn tìm lão bản chào hỏi, nhưng hắn lại đang dựa sát vào một nam nhân mặc áo ba lỗ cơ bắp cuồn cuộn trò chuyện đến rạo rực, tốt hơn hết là ta không nên đi quấy rầy, bèn ngồi ở quầy bar đối diện.

Nhân viên pha chế rượu hiện tại ta không quen biết, trước đây chưa từng thấy qua ở trong quán, có thể là người mới tới.

Hắn hiển nhiên cũng không quen biết ta, dựa tới gần nở nụ cười ám muội hỏi: "Anh chàng đẹp trai, đi một mình hả?"

Theo bản năng ta muốn nói cho hắn biết ta là trai thẳng, nhưng đột nhiên bi ai mà nghĩ đến chuyện ta đã cong, đành phải hàm hồ đáp: "... Ừm."

Hắn cong cong khóe mắt, đẩy tới một ly rượu màu sắc rực rỡ: "Sản phẩm mới, nếm thử nhé?"

Cái gì mà sản phẩm mới, tên này tính lừa gạt ai vậy, lão tử 800 năm trước sớm đã điều chế qua mấy lần, đương nhiên biết thứ đồ chơi này cực kì mãnh liệt, mới không mắc lừa ngươi đâu.

Ta lắc đầu: "Tôi không uống rượu tây, uống sẽ say."

Hắn đột nhiên nở nụ cười: "Đến quán bar mà không uống rượu? Vậy anh bạn nhỏ tới uống sữa tươi à?"

Tên pha chế rượu này dáng vẻ chẳng ra gì, lớn lên cũng coi như đẹp trai, nhưng đôi mắt lúc nheo lại có mấy phần giống với cái tên hồ ly tinh họ Thẩm, hơn nữa giọng điệu khiêu khích muốn ăn đòn này, làm ta lập tức nghĩ đến cái tên đáng ghét kia, khí nóng bốc lên trong lòng, khẽ cắn răng nâng lên ly rượu, buồn bực ừng ực một hơi.

Nói cũng đúng, đến quán bar sao có thể không uống rượu, vừa vặn trong lòng ta đang phiền muộn vô cùng, lâu lâu phóng túng một bữa, coi như mượn rượu giải sầu.

Với cái thể chất kì lạ của ta, một ly này rất nhanh bắt đầu phát huy tác dụng, uống vào không bao lâu, ta liền cảm giác cả người toả nhiệt, cảnh tượng trước mặt bắt đầu điên đảo, đầu váng mắt hoa gục ở trên bàn.

Người trước mặt cười một tiếng: "Nhanh như vậy đã say ngất ngây? Thật sự là bảo bối."

Hắn đưa tay ra đỡ lấy đầu ta, nắm cằm của ta, quơ quơ trước mắt ta: "Tiểu khả ái, ta là ai?"

Ta nheo mắt lại, bên trong tầm nhìn mơ hồ lúc ẩn lúc hiện thấy được một đôi mắt cong cong, nghiêng đầu gian nan tự hỏi một hồi, chậm rãi cười rộ lên, nói: "Hồ... Hồ ly..."

Hắn chọt chọt lúm đồng tiền trên mặt ta: "Hồ ly cái gì?"

Ta mơ hồ mở miệng nói: "Chính là Thẩm... Thẩm..."

Lời còn chưa dứt, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện một bàn tay, nắm lấy cổ tay của người nọ mạnh mẽ hất qua một bên, thanh âm nặng nề vang lên bên tai của ta: "Hạ Thực, em ở chỗ này làm gì?"

Ta chậm rãi quay đầu lại, ngửi thấy một mùi vị quen thuộc.

Mùi nước hoa nhàn nhạt của nam nhân, là mùi vị mà ta vô cùng yêu thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK