Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar
Tác giả: Helicopter
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
------
Chương 9
Sau mười phút, ta ôm cái cổ bị chà đạp, vẻ mặt đưa đám trừng người trước mặt.
Biểu tình của người này không xê dịch chút nào, cúi đầu chậm rãi cài lại nút cổ áo của ta, che khuất cả vết tích mới vừa thêm vào trên xương quai xanh, bình tĩnh như thể người vừa nãy ban ngày ban mặt nhào lên phi lễ ta không phải là hắn vậy.
Ở ngay trên đường lớn làm chuyện như thế, mặc dù là ở trong xe, nhưng ta vẫn căng thẳng đến toát mồ hôi khắp người, hận không thể dùng ánh mắt mà tùng xẻo hắn: "Anh nói chỉ chạm vào cổ!"
Kết quả cả xương cũng gặm!
Hắn không hề có thành ý mà xin lỗi: "Xin lỗi, không khống chế được."
Ta đã sớm biết người này chuyên giở trò quỷ nửa câu đều không thể tin, đành hối hận bản thân quá bất cẩn, may là còn có vải băng...
Ta lấy hai ngón tay kẹp lên đống vải trắng ướt nhẹp mồ hôi bên cạnh chỗ ngồi, rơi vào trầm mặc.
Đem mớ này quấn lại lên cổ sao? E rằng ta không làm được.
Trong lúc ta cúi đầu trầm mặc giãy dụa trong lòng, xe đột nhiên ngừng lại.
Hắn cởi đai an toàn bước xuống xe, ta lăm lăm nhìn phương hướng hắn rời khỏi, còn không kịp quyết định có xuống cùng hay không, hắn đã nhanh chân quay trở về.
Một vật thể màu trắng từ ngoài cửa xe quăng vào, ta theo bản năng tiếp được, cúi đầu nhìn, là một cuộn vải băng mới.
Thì ra hắn đi tiệm thuốc.
Hừ, người này cũng biết thức thời. Lúc ta cúi đầu hủy đi vải băng, hắn lại không vội vã lên xe, mà nằm nhoài trên cửa xe nhìn ta, đột nhiên hỏi: "Em rất nóng?"
Ta lau khô mồ hôi trên cổ, gỡ ra tóc mái ẩm ướt, lườm hắn: "Mùa hè anh quấn vải băng quanh cổ thử xem? Không nóng tôi gọi anh là cha."
Mặt hắn không cảm xúc, bỏ xuống một câu: "Chờ", liền xoay người rời đi.
Đậu móa? Đây là đang nổi giận?
Ta có chút mơ màng, ngẫm lại ngữ khí vừa nãy của mình, hình như không có nói gì quá đáng a? Trước đó hắn đùa giỡn ta chiếm tiện nghi của ta, ta còn chưa làm gì hắn, oán giận một câu cũng không được sao? Chẳng lẽ nội tâm của gay đều yếu ớt như vậy?
Trong đầu ta đầy dấu chấm hỏi ngồi chờ năm phút đồng hồ, người kia trở lại, trong tay còn cầm một thứ, không bước lên xe mà đưa vào từ cửa xe.
Một cây kem.
Ánh mắt ta lập tức sáng ngời, không chút nghĩ ngợi nhận lấy, cắn xuống một miếng rồi mới làm bộ hỏi một câu: "Cho tôi?"
Hắn "Ừ" một tiếng, mở cửa xe tiến vào.
Logo trên cây kem ốc quế này có chút quen mắt, ta nhận ra là của cửa hàng chuyên bán kem ở gần trường học, lần trước học tỷ tổ chức sinh nhật, bạn trai cô ấy liền đặt bánh ngọt ở nơi này, ăn thiệt ngon, nhưng đáng tiếc quá đắt, giai cấp bần dân như ta chỉ có thể nhìn chảy nước miếng, ngẫu nhiên ăn một trận ở trong mơ.
Cây kem trong tay hẳn là vị sữa chua, ta trước tiên ngửi một cái, sau đó thật cẩn thận lè lưỡi ra liếm một cái, cảm giác mát lạnh khiến ta hạnh phúc đến nheo mắt lại.
Liếc mắt qua liền thấy người bên cạnh chống vô-lăng nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, động tác miệng của ta ngừng lại, quay đầu cảnh giác nói: "Anh đưa cho tôi thì chính là của tôi, không cho cướp, muốn ăn tự mình mua."
Hắn nói: "Tôi không ăn cái này."
Ta vẫn có chút không yên lòng, ai biết người này có thể đột nhiên lên cơn điên muốn cướp ngay lúc ta đang ăn hay không, vì vậy hơi di chuyển tới một góc an toàn, mới yên tâm ăn.
Lúc xe chạy về tới trường học, kem cũng đã ăn xong, ta vẫn còn thòm thèm liếm liếm ngón tay, thứ tốt đẹp quả nhiên không giữ được a.
... Tai họa gây phiền nhiễu thì lại đuổi mãi không đi.
Ta liếc mắt nhìn cái người khoá xe xong liền đi về phía ta, một bên bất đắc dĩ thở dài, một bên quyết định xem xét ở phân lượng cây kem hắn mua cho ta, ta sẽ đối với hắn đổi mới một chút.
Ừm, chỉ một chút.
Hắn ngửa cằm, cài lại cổ áo mới vừa rồi cởi ra ở trên xe, lúc ánh mắt đảo qua mặt ta liền ngừng lại trong nháy mắt, đột nhiên đưa tay lau khóe miệng của ta.
Tiếp theo liếm xuống đầu ngón tay của tay, nghiêm túc nói: "Ngọt."
Đệch đệch đệch!
Ta lùi về sau ba bước, đầu oanh một tiếng, há miệng muốn mắng hắn không biết xấu hổ.
Rõ ràng là chua!
Lời còn chưa ra khỏi miệng, cửa lớn liền ào ạt tràn ra một đám người, khiến ta sợ đến mức lập tức im bặt.
Học tỷ đi ở phía sau, lúc xuống thang lầu nhìn thấy ta, liền đi tới: "Tiểu Hạ, nhanh như vậy đã chích xong?"
Cô ấy vừa nhắc tới, ta liền không tự chủ được nghĩ đến chuyện người kia làm với ta ở trên xe, mặt chẳng hiểu vì sao có chút đỏ, hàm hồ nói: "A... Ừm."
"Vậy tốt rồi, đợi lát nữa đi ăn cơm, chị mời khách, an ủi cậu."
Ta làm sao có khả năng không ngại ngùng để con gái mời khách, bất quá cùng học tỷ xinh đẹp đi ăn cơm trưa, là nam nhân đều sẽ không từ chối, vì vậy ta khéo léo cười: "Được, cảm ơn học tỷ!"
Học tỷ phất phất tay rời đi, ngay cả bóng lưng cũng tao nhã như vậy, ta nhìn theo bóng dáng của cô ấy, bên cạnh đột nhiên có thanh âm vang lên: "Cô ấy rất quen thân với em?"
Người này tại sao còn chưa đi?
Ta còn ghi nhớ mối hận vừa nãy, nghe vậy liền bĩu môi: "Mắc mớ gì đến anh?"
Hắn không hề tự giác bản thân nhiều chuyện, hỏi tiếp: "Em thích cô ấy?"
Ta giật mình nhảy dựng lên: "Nói bậy bạ gì đó! Học tỷ có bạn trai rồi!"
"Em thích cô ấy, với chuyện cô ấy có bạn trai, liên quan gì nhau?"
Móa nó, tên này tại sao có thể dùng cái mặt đứng đắn để nói ra lời tam quan bất chính như vậy!
Ta quang minh lẫm liệt nói: "Tôi sẽ không làm chuyện đào góc tường nhà người khác!"
Kỳ thực học tỷ căn bản cũng nhìn không lọt mắt ta.
Đương nhiên lời này ta tuyệt đối sẽ không nói với hắn, cho nên chỉ hừ một tiếng liền nhanh chân rời đi.
Buổi trưa ta đến nhà hàng học tỷ đặt, tiến vào lô ghế riêng mới phát hiện mấy người trong xã đoàn đều ở đây, thì ra là liên hoan.
Chút thất vọng trong lòng ta rất nhanh đã bị thức ăn mỹ vị bưng lên che giấu, lúc ta đang ăn đến không còn biết trời trăng mây gió, nữ sinh bên cạnh đột nhiên lặng lẽ chọt ta một cái: "Tiểu Hạ Tiểu Hạ, chuyện nhờ cậu làm thế nào rồi?"
Ta sững sờ hỏi: "... Chuyện gì?"
"Không phải cậu quên mất rồi chứ? WeChat cùng ảnh chụp của soái ca đó!"
Đệch, ta thực sự quên mất.
Người trước mặt ánh mắt sáng quắc, ta vuốt vuốt mồ hôi trên đầu, nói: "À... anh ấy không thêm người lạ vào WeChat."
Kỳ thực ta căn bản không có WeChat của tên kia.
"A? Vậy còn ảnh chụp đâu?"
"Ảnh chụp... ngày mai tớ sẽ mang cho cậu!"
Ta vừa cười bảo đảm, vừa rơi lệ trong lòng.
Hu hu chẳng lẽ ta còn phải đến chụp trộm tên kia?!
Bởi vì chuyện ảnh chụp chết tiệt này, cả một buổi chiều tâm thần ta đều không yên, chạng vạng lúc cùng mọi người rời khỏi, đầy đầu đều là khẩn trương mà cân nhắc việc này.
Sau khi mấy người nước ngoài như thường lệ đi quán bar, thì chỉ còn lại ta và người kia. Đến lúc này rốt cuộc lương tâm của hắn trỗi dậy mà tự lái xe của mình trở về, ta ngồi vào vị trí phó lái, mở camera lay hoay nửa ngày, cảm thấy ánh sáng không đủ, vì vậy liền mở đèn trên đầu.
Người trong màn hình camera vẫn chuyên chú lái xe, dường như không chú ý tới động tác nhỏ của ta, ta hơi yên tâm, thừa thế xông lên nhấn nút chụp.
"Cách tách!"
... *, quên tắt âm thanh.
Tồi tệ hơn chính là, ngay cả đèn flash cũng quên tắt.
Kết cục của việc chụp trộm không đủ kinh nghiệm chính là, ta trơ mắt nhìn đối tượng bị chụp trộm dưới ánh sáng loang loáng lộ ra biểu tình cười nhạo rõ ràng.
... Hiện tại chui vào gầm xe còn kịp không?
Tên kia khẽ cười một tiếng: "Chụp cái gì thế?"
Nếu đã bị phát hiện, vậy thì dứt khoát bình mẻ chẳng sợ mẻ thêm nữa, liều thôi. "Anh có thể cho tôi chụp hình không?" Ta nghĩ nghĩ, hung hăng bổ sung một câu, "Thu phí cũng được."
"Tối như vậy thì chụp cái gì?" Hắn cụp mắt liếc nhìn ta một cái, thấp giọng nói, "Về khách sạn, muốn chụp chỗ nào cũng được."