• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 7

Ta cho rằng cái tên này bất quá chỉ là miệng nổ khiến đòn, không ngờ hắn tới thật.

Xuống xe taxi, một lần nữa đi vào trong cái ngõ hẻm cong cong nguy hiểm kia, cổ ta bắt đầu run lên bần bật, nỗ lực suy nghĩ phải dùng tư thế gì để chạy trốn mà không lôi kéo sự chú ý của người khác.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý đồ của ta, nói: "Không muốn đi khách sạn, ở đây cũng được."

Con bà ngươi, ở nơi công cộng làm chuyện như vậy, còn biết xấu hổ hay không!

Vừa nhắc tới vấn đề này, ta lại nghĩ đến chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm trước cũng tại chỗ này, lập tức lắc lắc đem hình ảnh trong đầu hất văng ra ngoài.

Không cần sợ không cần sợ, tốt xấu gì cũng đã lập hai bản hợp đồng, người này mặc dù là cái mặt hàng hầm hố, nhưng cũng chưa từng lừa ta, cho dù hắn thật sự vì dục vọng mà làm chuyện bất chính kia, tốt xấu gì cái thân thể này của ta cũng đã thành niên nam tính cường tráng, đánh không lại thì có thể bỏ chạy a!

Trong lúc xuất thần, ta đã cùng hắn đi vào thang máy khách sạn, ta lập tức nhảy vào trong góc, để tránh chuyện hắn nhất thời hưng phấn muốn làm chút gì đó ngay tại chỗ này, bị ghi hình lại thì xong đời.

Cách hắn quá xa, cho nên ta không thấy rõ hắn ấn xuống tầng mấy, chỉ cảm thấy tốc độ thang máy tựa hồ có hơi chậm, hồi lâu mới dừng lại.

Căn phòng ngay tại chỗ ngoặt thang máy, hắn lấy thẻ mở cửa phòng, quay đầu ra hiệu cho ta tiến vào.

Ta yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, vì ra vẻ bản thân không quá kinh sợ trước khi lâm trận, ta ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chân bước vào.

Hắn theo sát ta cùng tiến vào, cửa ở phía sau "Cạch" một tiếng đóng lại, ta lại không tránh khỏi khẩn trương, hoàn toàn bị cảnh tượng nội thất bên trong chấn kinh.

Từ khi nào mà tiêu chuẩn phòng còn có cả phòng khách và phòng bếp? Tại sao bên kia còn có cả quầy rượu?

Mẹ nó đây rõ ràng là phòng VIP! Trường học cư nhiên có tiền như vậy? Chết tiệt, tại sao ta không biết!

Người phía sau nhéo nhéo cổ ta, nói: "Tôi đã đặt một phòng khác, không có ai trên tầng này."

À, thì ra là vậy.

Ta đầu tiên là ghen tỵ một hồi với người có tiền, tiếp theo đột nhiên nghĩ đến, cho nên nơi này là tầng cao nhất? Sẽ không có người khác....

Đậu móa, ta hoảng rồi.

Nhìn hắn vừa tháo ra caravat vừa đi vào trong, ta cười khan một tiếng: "Anh... lúc trước đã đồng ý với tôi, sẽ không lật lọng chứ?"

Hắn cũng không đáp, mà cầm ra hai cái ly từ trong tủ rượu, hỏi: "Uống không?"

Còn muốn lừa ta uống rượu? Người này thật sự sẽ không có ý nghĩ xấu xa gì đó chứ?

Nói đến uống rượu, liền không thể không nói tới tửu lượng cổ quái kỳ lạ của ta. Thời kì phản nghịch cấp hai cấp ba, ta mỗi ngày đều cùng mấy anh em nửa đêm chạy ra ngoài uống rượu, đối với rượu trắng, uống bao nhiêu cũng không thành vấn đề, ta vẫn luôn tự cho rằng tửu lượng của bản thân không người địch nổi, sau đó lại phát hiện chỉ giới hạn với rượu trong nước, còn đối với các loại rượu đủ màu sắc của nước ngoài, căn bản ta vừa dính vào liền say, một chén liền gục. Bởi vậy, mặc dù nhìn bề ngoài ta là tinh anh trong giới pha chế rượu, nhưng về đến nhà vẫn chỉ có thể cô độc tịch mịch mà thổi bông tuyết xông xáo Thiên Nhai.

Vì vậy thời điểm hắn lắc lư ly rượu trước mặt ta khiêu khích hỏi: "Em có muốn cho thêm sữa bò hay không?", ta khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Một giọt tôi cũng sẽ không uống!"

Hắn thoáng nhướn mày, nhưng không có miễn cưỡng, ngược lại rót cho ta một ly nước lọc.

Ta vươn tay tiếp nhận, ánh mắt quét tới, đúng lúc hắn cúi người cổ áo buông lỏng lộ ra một vùng nhỏ da thịt bên trong, ta lập tức không nhịn được cả kinh: "Móa nó!"

Tay ta cũng run theo, nước trong ly bắn ra một chút, vừa vặn rơi xuống cái đồng hồ trên cổ tay của hắn.

Ta vội vàng đứng dậy xin lỗi, hắn ngược lại không để ý lắm, đem ly nhét vào trong tay ta, cởi xuống đồng hồ đeo tay, cuốn lên ống tay áo ướt nhẹp.

Ta vội vã lấy khăn giấy đưa cho hắn, nhưng người này lại trực tiếp đưa tay tới trước mặt của ta, quơ quơ cổ tay.

Đệch, thật sự là tướng đại gia.

Ai bảo ta đuối lý, đành phải nhẫn nhục chịu khó mà giúp hắn lau khô, không thể không nói, thời điểm Thượng Đế tạo ra con người thật là bất công, có người mặt mũi lớn lên phạm quy không tính, ngay cả bàn tay so với người khác cũng đẹp hơn, khớp xương rõ ràng, sờ một cái liền biết là quen sống trong nhung lụa chưa từng chịu qua vất vả.

Chà chà, người như vậy cư nhiên không phải 0, còn có thiên lý hay không.

Ta thuận theo cổ tay của hắn mà nhìn lên phía trên, ánh mắt sắc bén liếc thấy ngay chỗ cửa tay áo được xắn lên, có một hoa văn nho nhỏ màu xanh.

Lập tức liên tưởng đến cái hình mới vừa rồi nhìn thấy trong cổ áo hắn, ta kinh ngạc hỏi: "Anh còn có hình xăm?"

Hắn híp mắt nói: "Ừm, muốn nhìn không?"

Nói xong, liền làm bộ muốn vươn tay mở ra nút áo sơ mi trên đỉnh.

Ta vội vàng từ chối: "Không không không không! Tôi chỉ là hỏi một chút!"

Nếu hắn thật sự cởi áo thì sao? Tuy rằng ta đúng là có tí xíu hiếu kỳ, nhưng vạn nhất quan sát phải tốn phí thì làm sao bây giờ?

Bằng vào hiểu biết trước mắt của ta đối với cái tên này, nói không chừng hắn thật sự sẽ làm vậy.

May là hắn không tiếp tục kiên trì, nhíu mày liền buông tay xuống.

Ta thở ra một hơi, lúc này mới ý thức được chính mình còn đang cầm lấy tay hắn không buông, vừa muốn thu tay về, lại bị hắn nắm chặt.

Hắn nắm cổ tay của ta, chậm rãi cúi người đến, thấp giọng nói: "Có phải là nên trả nợ rồi?"

... Ôi má ơi, quả nhiên vẫn chạy không thoát.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý vô số lần, thời điểm nụ hôn lành lạnh của hắn rơi xuống trên mặt ta, nhịp tim của ta vẫn trong nháy mắt bay đến 180 nhịp*.

[*nhịp tim bình thường khoảng từ 60-100 nhịp/phút.]

Hắn lưu luyến hồi lâu bên lúm đồng tiền của ta, ta không thể hiểu nổi cái điểm nhỏ không mùi không vị kia có cái gì tốt mà liếm, chỉ cảm thấy nửa bên mặt nhanh chóng nóng lên như bén phải lửa.

Ta nỗ lực để bản thân phân tâm, nhả ra hai chữ: "Năm mươi..."

Hắn lấy ngón tay cái chặn lại đôi môi ta.

Trong phút chốc ta cảm thấy đầu mình choáng váng, không nhịn được há miệng cắn một cái lên ngón tay của hắn, nếm thử một chút hương vị rượu vang đỏ nhàn nhạt.

Trong lúc hoảng hốt ta nghe thấy hắn mơ hồ không rõ mà "Ực" một tiếng, dời đi ngón tay từ trên môi ta, thay thế bằng một thứ khác đổ vào.

Ta triệt để nói không ra lời.

Cảm xúc ướt át mang theo mùi rượu dọc theo bờ môi chảy vào bên trong, cái vật 'bình bịch' trong lồng ngực trái của ta đại khái lại tăng tốc đến 1800 nhịp.

Hậu quả của tốc độ hoạt động bão táp chính là CPU nóng lên, trán cũng nóng lên, tứ chi như nhũn ra, ta bắt đầu vô thức dựa lưng vào ghế sô pha chậm rãi trượt xuống.

Người phía trên rất nhanh chú ý tới tình trạng này, miễn cưỡng buông ta ra một chút, cầm lấy tay của ta đặt lên vai hắn, giọng khàn khàn nói: "Nắm chặt."

Ta hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, mơ mơ màng màng oán giận một câu: "Tôi không có sức lực..."

Người phía trên tựa hồ cười nhẹ một tiếng, ở bên tai của ta nhẹ giọng nói:"Vậy đến trên giường nha?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK