• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 5

Vừa dứt lời, hắn liền nắm lấy mặt của ta chậm rãi áp sát.

Đầu óc của ta hỗn loạn tưng bừng, căn bản không kịp suy nghĩ gì nữa, theo bản năng muốn tránh môi mình đi, nhưng một giây sau, cảm xúc ấm áp lại rơi xuống mặt của ta.

Nói một cách chính xác, là vị trí mặt bên trái gần khóe miệng.

Trong lúc hoảng hốt, ta cảm giác được lông mi của hắn quét vào trên da mắt của ta, cảm giác nhột nhột khiến ta bỗng dưng liên tưởng đến cảnh tượng trong mơ.

Cùng tình cảnh hiện tại tựa hồ đan chồng lên nhau, người này hôn xong mặt của ta, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ta chằm chằm, nửa ngày mới liếm môi một cái, nhẹ giọng nói:

"Thật ngọt."

Ngón tay của hắn còn vòng quanh vuốt nhẹ trên mặt ta, ta trợn trừng hai mắt, chậm rãi lâm vào trạng thái chết máy.

Ta biết hắn đang hôn chỗ nào.

Chỗ kia là lúm đồng tiền của lão tử.

Hắn đây là có ham mê kỳ quái sao? Kỳ quái hơn chính là, tại sao rõ ràng chỉ hôn mặt thôi, thế nhưng chân ta lại mềm nhũn?

Ngày đó ở trên xe thời điểm bị cưỡng hôn, dũng mãnh như ta vẫn có thể nhanh chóng đẩy người mở cửa chạy trốn, nhưng bây giờ đứng ở trong một nơi nho nhỏ như vầy bị người thân mật nhìn chằm chằm, ta lại có loại cảm giác khủng hoảng trốn không thoát.

Trong khoảnh khắc sững sờ, ta mơ hồ cảm giác được trong cái tay buông xuống bên người có thứ gì đó đang từ từ rơi ra.

A... Là trinh tiết của ta đang phong hoá sao...

Ta cúi đầu liếc mắt nhìn.

Ôi má ơi! Mao gia gia của lão tử!!

Mắt thấy xấp nhân dân tệ sắp sửa bay về phía vòng tay của bồn cầu, ta trợn to hai mắt không kịp kêu cứu, một bàn tay đã tức thì duỗi ra hung hiểm mà bắt được, kể cả tay của ta cũng bị nắm chặt lấy.

Hắn siết chặt tay ta, mở ra áo khoác của ta, đem tiền nhét vào trong túi áo của ta.

"Cầm cẩn thận, đừng ném."

Mẹ nó đây rõ ràng là tiền của ngươi a? Để ở chỗ ta làm cái gì? Ngươi nghĩ lão tử là ngân hàng có thể sinh lợi sao?

Hắn còn muốn tiếp tục nói gì đó, điện thoại di động trong túi lại đột ngột vang lên.

Lúc nhận điện thoại, hắn một bên đưa tay sửa sang lại caravat, một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm ta, một lúc lâu sau nhíu mày đáp lại một tiếng, ánh mắt nhìn ta rất có ý tứ tiếc nuối.

Cửa phòng vệ sinh "Cạch" một tiếng mở ra, hắn cất bước đi ra ngoài.

Ta còn đang đắm chìm trong hạnh phúc sống sót sau tai nạn mà âm thầm rơi lệ trong lòng, đã thấy hắn đi được một nửa đột nhiên xoay người lại, nheo mắt nhìn chằm chằm thẻ công tác trước ngực ta, thấp giọng lẩm nhẩm mã số sinh viên của ta.

"Ngươi ngươi ngươi làm gì?"

Hắn lắc đầu: "Nhớ kỹ."

Nhớ kỹ cái gì? Hắn có ý gì? Đây là dấu hiệu ngày sau còn muốn đến quấy rầy ta sao?!

Ta vừa tức vừa gấp, vội vàng chạy ra ngoài hướng về phía bóng lưng của hắn hô to: "Họ Thẩm kia, đồ chết bầm...."

"Tiểu Hạ?"

Ta lập tức im bặt trong nháy mắt, quay đầu nhìn về phía học tỷ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ đối diện, lộ ra biểu tình cực kỳ chột dạ.

Học tỷ hiếu kỳ mà liếc nhìn bóng người cuối hành lang, hỏi: "Cậu và bạn học kia quen biết sao?"

"Không phải... Em..."

"Thoạt nhìn quan hệ rất tốt mà."

"Không có... Kỳ thực..."

"Từ khi nào mà cậu quen biết được soái ca cực phẩm như vậy, sao không giới thiệu với học tỷ một chút."

"Em em em... không quen biết hắn!"

"Đùa sao?" học tỷ cười cười liếc xéo ta một cái, "Nếu đã như vậy, vừa vặn tổ hậu cần thiếu người, buổi tối cậu liền phụ trách đưa bọn họ về khách sạn đi? Thế nào?"

"..."

"Làm phiền cậu nha, ngày khác học tỷ sẽ mời cậu ăn cơm!"

Ta nhìn bóng lưng yểu điệu đạp gót giày rời đi của học tỷ, đưa tay sờ sờ lồng ngực của mình, muốn nhìn một chút xem trái tim nhỏ bé yếu đuối của ta có còn đập hay không.

Thế nhưng lại mò tới xấp tiền dày cộp kia, nằm yên trong lồng ngực ta không tiếng động mà cười nhạo.

"Học tỷ, chị đây là đang bức học đệ đáng yêu... vào con đường cong không lối thoát a..."

Sau buổi cơm trưa ta liền ở lại hội trường giúp đỡ khiêng mấy thùng nước khoáng, rồi trở về tắm rửa, thời gian còn lại thì yên tĩnh ngồi trong góc phòng hội nghị, một bên cọ máy điều hòa một bên nhìn các vị lão nhân đang chậm rãi nói ở trên đài, những thuật ngữ mà nửa chữ ta nghe cũng không hiểu.

Trong lúc buồn ngủ muốn chết, nữ sinh phụ trách đăng ký đánh dấu bên cạnh đột nhiên khẽ hô một tiếng: "Ôi má ơi, thần tiên gì thế này?"

Ta liếc nhìn về phía trên đài, đứng trước màn ảnh lớn quả nhiên là Thẩm Điệt.

Chiều cao của người này ở giữa một đám người nước ngoài trong hội trường không hề có vẻ thua kém, tướng mạo vóc người càng không cần phải nói, theo lời của mấy cô gái trẻ chính là mỹ nam hệ cấm dục.

Cấm dục cái rắm, ta phi. Người này rõ ràng lẳng lơ đến không có bến bờ.

Nghĩ đến đây, ta nhất thời lại cảm thấy má bên trái tựa hồ nóng lên, làm thế nào cũng không lạnh xuống được.

Lúm đồng tiền trên mặt ta lúc còn rất nhỏ đã có, hơn nữa kỳ quái là chỉ trưởng thành ở một bên mặt, lúc thường không biểu lộ cảm xúc sẽ có một vết lõm nhàn nhạt, cười rộ lên liền rõ ràng hơn. Trưởng bối trong nhà luôn nói lúm đồng tiền dẫn dụ hoa đào, nhưng mà ta từ nhỏ tới lớn vì điểm này mà chỉ được nữ sinh khen đáng yêu, nhưng lại không có một ai tiến tới. Vốn ta còn phiền muộn cả một quãng thời gian, bây giờ nhìn lại, nguyên lai hoa đào cũng phân biệt thư hùng (đực cái).

Trong lúc nội tâm ta đang than thở, nữ sinh bên cạnh đã vừa cầm điện thoại di động bấm 'cạch cạch', vừa vươn khửu tay đẩy ta một cái: "Tiểu Hạ, tớ nghe nói..."

Ta giật mình: "Tớ cùng hắn không quen biết!"

"Cái gì?" Cô ấy kỳ quái liếc nhìn ta, "Nghe nói vị soái ca này là cậu phụ trách?"

Cái gì phụ trách hay không phụ trách, lời nói cũng phải nói cho rõ ràng a.

"Sao, cậu muốn đổi với tớ?"

"Thật ra tớ rất muốn, nhưng đáng tiếc không có thời gian." cô ấy tiếc nuối nói, "Nên đành phải nhờ cậu hỗ trợ trên WeChat vậy."

Ta: "Cái gì?"

"Làm ơn đi Tiểu Hạ, đám tỷ muội tụi tớ đều mong chờ a, quay về sẽ mời cậu ăn bữa tiệc lớn, nếu tiện thì chụp thêm vài tấm hình cận mặt càng tốt."

Ta: "Cậu có biết hay không kỳ thực..."

"A... Không biết hắn thích loại hình nữ sinh thế nào nhỉ?"

Hắn thích trai.

Ta đương nhiên không dám đem lời này nói ra, chỉ yên lặng thở dài trong lòng.

Gái thẳng đụng gay, nhất định phải thương tâm, thực sự là nghiệp chướng.

Hơn tám giờ, giải quyết xong cơm tối tại nhà ăn, ta liền nhận được điện thoại học tỷ gọi tới thúc giục, ta không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh bước chân phiền nhiễu, chạy đến cửa hội trường, thực hiện chức trách của tình nguyện viên.

Đám người tham gia hạng mục đã lục tục giải tán gần hết, lúc ta tới nơi chỉ nhìn thấy Thẩm Điệt tách khỏi đoàn người một mình đứng ở một bên, một tay đút vào túi quần tây, ngay cả tư thế đứng cũng lẳng lơ gấp hai lần so với người khác.

Bước chân của ta cẩn thận mà di chuyển tới, nhìn xung quanh không phát hiện mấy người nước ngoài trong đoàn của hắn, kỳ quái hỏi: "Sao chỉ có mình anh?"

Hắn nói: "Bọn họ đi quán bar."

Vừa nghe đến cái từ này ta liền theo bản năng nghĩ đến gay bar, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người trước mặt, hỏi: "Tại sao anh không đi?"

Hắn không trả lời, lại nhíu mày, trong ánh mắt rõ ràng viết "Em nói xem".

Ta đang muốn trào phúng hắn giả vờ đứng đắn, lại bởi vì cái nhìn của hắn mà không được tự nhiên, đành phải quay người bước đi che giấu lúng túng: "Đi thôi!"

Đến cửa trường học bắt xe taxi, vì không muốn ngồi cùng một chỗ với hắn, ta nhanh chóng nhảy lên ghế phó lái, "Rầm" một tiếng đóng cửa xe lại.

Hắn đành phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, không biết có phải bởi vì có tài xế nên biết điều mà thu liễm hay không, dọc theo đường đi đều không mở miệng nói gì, duy trì tính cách thiết lập cao lãnh rất tốt.

Đến khách sạn, ta chuẩn bị xuống xe, đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay người lại nở nụ cười lấy lòng tài xế: "Sư phụ, phiền ngài cho cháu hóa đơn được không?"

Lúc lấy hóa đơn ta ngẩng đầu nhìn lên, liền đối diện với ánh mắt trong gương chiếu hậu của hắn nhìn sang, tựa như cười mà không phải cười.

Cười cái gì mà cười? Không cho phép ta lấy hóa đơn bắt xe à? Có bản lĩnh tự mình tới trả đi a!

Sau khi xuống xe, ta nghiêm túc đem hóa đơn gắp thẳng thóm bỏ vào trong túi, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Em rất thiếu tiền?"

"Đúng vậy, thì sao?" Ta nghèo đến phi thường có niềm tin.

"Vậy tại sao không muốn tiền của tôi?"

"Làm sao có thể giống nhau?" Ta nói, "Chỗ tiền đó cũng không phải tôi xứng đáng."

"Em có thể để cho nó biến thành xứng đáng."

Ta sững sờ, "Cái gì?"

Quẹo vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, hắn đột nhiên dừng bước, thấp giọng hỏi: "Có muốn cùng tôi làm một cuộc giao dịch hay không?"

Ta lập tức cảnh giác lùi về sau hai bước: "Làm gì? Tui là trai thẳng, không bán mình!"

"Không cần bán mình, bán cái khác."

"Có ý gì?"

"Ban ngày hôn một cái, tính năm trăm, khấu trừ từ nơi này." hắn vươn ngón tay búng nhẹ hai cái ở trước ngực ta, "Khấu trừ xong em sẽ không còn nợ tôi."

Ta nhếch miệng, bị ý tưởng tràn ngập trí tuệ của hắn chấn kinh rồi.

Ta sai rồi, hắn căn bản không phải coi ta là ngân hàng.

Mẹ nó đây rõ ràng là đang điền thẻ thành viên.

Nghĩ đến thật là hay a! Có muốn ta điền cho ngươi từ năm trăm xuống còn hai trăm, thuận tiện hưởng thêm chiết khấu hay không a!!

Ta liếc mắt một cái liền vạch trần bộ mặt thật của hắn: "Anh rõ ràng là muốn bẻ cong tôi! Tôi sẽ không mắc lừa đâu!"

Hắn không có phủ nhận, chỉ nói: "Em không phải nói mình là trai thẳng sao? Có thể bị bẻ cong sao gọi là trai thẳng, nếu đã không thể bị bẻ cong, vậy em còn sợ cái gì?"

... Nghe hình như có mấy phần đạo lý.

Hắn không nhanh không chậm nói tiếp: "Em không phải rất muốn thoát khỏi tôi sao? Chờ món nợ này thanh toán xong tôi tự nhiên sẽ đi, em cũng không tổn thất gì, còn kiếm thêm được một khoản tiền lớn, không tốt sao?"

Thời điểm người này dùng giọng nói trầm thấp êm tai mà nói ra điều kiện, quả thật có sức mê hoặc khó giải thích được, ta khẩn trương nuốt nước miếng, không dám thừa nhận bản thân cư nhiên trong nháy mắt có chút xung động đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK