• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 17

Thẩm Điệt đến, đang đứng ở trước mặt ta.

Giờ phút này ta bị rượu ăn mòn lý trí, không kịp suy nghĩ tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, trong lúc nhất thời chỉ biết ngơ ngác mà dõi theo khuôn mặt của hắn.

Hắn thoạt nhìn giống như rất tức giận, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn ta không chút tốt lành.

Nhưng vẫn là rất đẹp.

Không hiểu tại sao ta có chút chua sót trong lòng, viền mắt nóng lên, ta đột nhiên cảm thấy rất oan ức, vừa muốn đứng dậy đấm hắn một cái thật mạnh, vừa muốn nhào tới ôm chặt lấy hắn.

Trong lòng còn chưa quyết định xong, ta mới vừa bước xuống từ trên băng ghế cao, chân đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp đâm xầm vào lồng ngực hắn.

Cái trán rất đau, ta bật thốt một tiếng rên rỉ, hắn bị đụng trúng rõ ràng còn đau hơn ta, nhưng phản ứng đầu tiên lại là giơ tay ôm lấy ta, tiếp theo mới lùi về sau nửa bước.

Ta đoán chừng bản thân đã đứng không nổi nữa, trực tiếp nằm nhoài trong lồng ngực hắn, đầu đặt lên trên lồng ngực của hắn không nhúc nhích.

Hắn dùng một tay còn lại nắm lấy cằm của ta: "Em đã xảy ra chuyện gì? Uống hết bao nhiêu?"

Ta nhắm tịt miệng không lên tiếng.

Thanh âm của hắn liền thấp xuống một cấp độ, nghe ra càng tức giận hơn: "Hạ Thực, em đừng có mà giả chết..."

Tên này cho ta leo cây, lại còn dám hung ác như thế, ta tức chết rồi, giơ lên nắm đấm mạnh mẽ đấm một phát vào bờ vai của hắn.

"Tại sao anh không chờ tôi?"

Hắn giống như nghe không hiểu: "Em nói cái gì?"

Suy nghĩ của ta hoàn toàn hỗn loạn, sớm đã quên mất đầu đuôi câu chuyện, chỉ cố chấp không tha bám vào chấp niệm này, căm giận mà chất vấn: "Anh không có chờ tôi, anh nói anh sẽ ở nơi đó chờ tôi!"

Hắn trầm mặc nửa ngày, tiếp theo khẽ thở dài một tiếng, xoa xoa thái dương: "Hạ Thực, có phải em uống say?"

"Ha ha, anh đoán xem...."

Hắn không tiếp tục để ý đến ta nữa, cúi người xuống trực tiếp vác ta lên vai đi ra ngoài.

Ta nằm nhoài trên bả vai hắn sửng sốt một hồi, mãi đến khi ra khỏi quán bar, mới nhớ tới vấn đề vừa rồi: "Anh còn chưa trả lời tôi! Anh đã đồng ý chờ tôi, tại sao lại đi trước!"

Hắn nói: "Tôi không có đồng ý."

"Có! Anh lừa tôi!" Ta vừa tức vừa gấp, "Tôi đã chạy nhanh như thế, nhưng anh lại rời đi trước, một bóng người cũng không có...."

"Xin lỗi." Hắn đột nhiên nói.

Ta không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã nói xin lỗi, sau hai giây mới phản ứng mà sững sờ nói: "Hừm, không sao."

Tiếp theo lại bổ sung: "Vậy lần sau anh phải nhớ chờ tôi đó."

Hắn không trả lời, trầm mặc cõng ta đi tới cạnh chiếc xe ở phố đối diện, kéo mở cửa xe, lúc cúi người thả ta vào trong, mới vô cùng nhẹ nhàng mà nói một câu: "Sẽ mãi chờ em."

Có được đáp án bản thân mong muốn, ta cảm giác hơi hơi tốt lên một chút, liền quyết định miễn cưỡng tha thứ cho hắn một lần.

Hắn lên xe, sau khi xe chuyển bánh liền hỏi ta: "Tại sao em đến quán bar?"

"Bởi vì tôi không vui."

"Tại sao không vui?"

Đúng đấy, tại sao vậy chứ?

Ta cẩn thận suy nghĩ rất lâu, không nghĩ ra nguyên nhân, nhất thời đau đầu.

Mỗi khi ta không thoải mái liền muốn kiếm cớ, mở miệng hét lên: "Cái xe chết tiệt này, tại sao chạy loạn như vậy! Lắc qua lắc lại khiến người ta muốn ói!"

Hắn căn bản không để ý tới ta.

Ta tiếp tục: "Nam nhân lái xe không tốt, sẽ không có con gái thích, hừ, học tỷ khẳng định cũng không thích."

Lúc này hắn mới phản ứng: "Em nhắc tới cô ấy làm gì?"

Ta vừa nghe giọng của hắn trầm xuống, thì càng mất hứng: "Tại sao tôi không thể nhắc? Học tỷ cũng không có bạn trai!"

Lời vừa ra khỏi miệng, ta lập tức kinh hoảng che miệng, mẹ nó, cư nhiên cho hắn biết!

Thế nhưng thanh âm của hắn cũng không có mấy kinh ngạc: "Cô ấy có bạn trai hay không mắc mớ gì đến em?"

Ta chậm rãi thả tay xuống, cũng đúng, hắn khẳng định đã sớm biết... không thì làm sao đến gần học tỷ như vậy đây.

Tâm tình của ta liền sa sút, nhỏ giọng lải nhải: "Học tỷ thật xinh đẹp, thành tích cũng tốt, còn có hai lúm đồng tiền..."

Tốc độ xe không biết tại sao phút chốc tăng nhanh, ta đột nhiên không kịp chuẩn bị mà ngả ngửa ra phía sau, không nhịn được nôn khan hai lượt, mới cảm giác tốc độ dần dần khôi phục bình thường.

Còn chưa kịp oán giận, người ngồi trên ghế lái đã lên tiếng: "Em thích cô ấy đến như vậy?"

Hắn đang nói chuyện quái quỷ gì thế?

Ta nghĩ nghĩ, sửa lại cho đúng: "Tôi không... anh hiểu lầm rồi, tôi đã cong, tôi không thể thích nữ sinh."

Nói đến đây, ta đột nhiên nhớ tới, rõ ràng người bên cạnh chính là tên đã bẻ cong ta, hắn không bồi thường cho ta thì thôi, lại còn trêu đùa ta, còn nói muốn theo đuổi ta, quay đầu liền lén phén với nữ sinh khác.

Quá đáng ghét.

Nhưng ta phải làm sao đây, học tỷ chắc chắn sẽ không từ chối hắn.

Ta say đến nỗi lời gì cũng phun ra ngoài: "Hôm nay tôi đã hỏi qua, nếu anh muốn theo đuổi học tỷ, cô ấy sẽ đồng ý, haizz, cô gái ngốc."

Xe dừng lại.

Hắn đột nhiên tháo đai an toàn, cúi người tới gần ta, thần sắc trong mắt không nhìn ra là vui vẻ hay phẫn nộ, hỏi: "Vậy còn em?"

"Người tôi theo đuổi không phải cô ấy, mà là em, em có đồng ý không?"

Ta nhìn thẳng vào hắn, đại não nhão nhẹt chưa kịp xử lý thông tin của câu hỏi này, hắn không đợi câu trả lời của ta, lại hỏi tiếp: "Hạ Thực, có phải em đang ghen?"

Lúc này ta mới phản ứng trở lại, miệng lưỡi lúng túng phủ nhận: "Tôi không thích ăn dấm chua, quá chua... Tôi thích ăn ngọt."

Hắn nói: "Tôi có thứ mà em thích, muốn nếm thử không?"

Ta gật đầu: "Muốn."

Hắn đè xuống, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của ta.

Qua mấy phút, ta cảm giác đầu lưỡi bị mút đến tê dại, sắp không thở nổi, rốt cuộc mới đẩy hắn ra, quệt miệng tức giận nói: "Anh lừa tôi! Không ngọt chút nào!"

Hắn đè trán lên trán của ta, hỏi ta: "Em không thích sao?"

Ta kinh ngạc mà nhìn chằm chằm tròng mắt sâu thẳm tối tăm của hắn, dư vị của xúc cảm khi nãy khiến chút lý trí còn sót lại trong ta bị rút đi từng chút từng chút một, hoảng hốt gật đầu: "Thích."

Bàn tay nắm lấy lưng ghế của hắn chợt dùng sức siết mạnh, lại hôn xuống.

Lúc xuống xe ta đã hoàn toàn choáng váng đến không tìm được phương hướng, bị hắn ôm vào trong tòa nhà cao to kiến trúc nhìn thật quen mắt, thẳng đến khi bị đặt lên ghế sô pha trong phòng VIP, ta mới trì độn mà nhớ ra, nơi này không phải khách sạn nơi hắn ở sao?

Híp mắt dựa vào ghế sô pha, ta nhìn thấy hắn cầm một ly nước thủy tinh đi tới, ngồi xuống đút vào trong miệng của ta. Vừa nãy ở trong quán bar uống ly thức uống kia ta vẫn luôn khó chịu đến tận bây giờ, đối với chất lỏng không rõ nguồn gốc đưa tới miệng tràn đầy mâu thuẫn, theo bản năng đóng chặt hàm răng không chịu nuốt, dòng nước theo cổ ta trượt xuống.

Hắn dừng lại động tác, hình như bởi vì sự tùy hứng của ta mà khá là tức giận, qua hai giây đột nhiên duỗi ra hai ngón tay tiến vào giữa môi của ta, trực tiếp cạy ra hàm răng của ta.

Ta bỗng chốc cảm thấy trò này có chút chơi vui, ngay lúc hắn chuẩn bị thu ngón tay về, liền duỗi ra đầu lưỡi liếm một cái.

Động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm ta nửa ngày, dùng ngón tay ướt át mơn trớn môi lẫn mặt của ta, rồi xoa đến gò má, lưu lại một đường ẩm ướt bên cạnh lúm đồng tiền, tiếp theo vươn người tới hôn nơi đó một cái.

Lại là lúm đồng tiền!

Đầu óc mơ mơ màng màng của ta trong nháy mắt thanh tỉnh, nghiêng đầu che mặt trái, biệt nữu nói: "Nơi này không cho phép đụng vào!"

"Tại sao?" Hắn hỏi.

"Không có tại sao gì hết! Không được chính là không được!"

Hắn nhìn bộ dạng tức giận của ta giống như cảm thấy chơi rất vui, kéo mặt của ta qua: "Vậy chỗ khác thì sao?"

Ta ấp úng nửa ngày không trả lời được, cuối cùng bất chấp tất cả mà nhắm mắt hét lớn một câu: "Nói đi! Có phải anh muốn đâm cái mông của tôi!"

Có thể là hắn bị ta hù dọa, cũng có thể là chột dạ, trong lúc nhất thời không có trả lời.

Ta thê lương ở trong lòng mà thở dài: "Tôi đã biết, anh chỉ muốn lên giường với tôi mà thôi."

Hắn nhíu mày, ngữ khí tựa hồ không vui: "Lời này ai nói với em?"

Nhưng ta đã không nghe lọt hắn đang nói gì, tự nhiên từ trên ghế sô pha xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, đi tới ở bên giường ngửa mặt ngã xuống, thấy chết không sờn nói: "Anh tới đi, thượng xong chúng ta liền không cần tiếp tục dây dưa nữa."

Mặt hắn âm trầm đi tới, nắm lấy cằm của ta: "Em biết mình đang nói cái gì không?"

Ta vẻ mặt vô tội nhìn hắn: "Biết chứ, tôi nói tôi muốn lên giường với anh."

Hắn hít sâu một hơi: "Hạ Thực, tối nay đến cùng em đã uống bao nhiêu?"

Ta chớp chớp mắt, đột nhiên vô cùng thần bí mà nở nụ cười, hướng hắn vẫy tay: "Anh tới đây, tôi nói nhỏ cho nghe."

Hắn trầm mặc giằng co cùng ánh mắt của ta nửa ngày, cuối cùng chịu thua, chống thành giường cúi người tới gần.

Ta ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu tiến đến gần, cắn một cái trên lỗ tai của hắn, giọng nói như ác ma mê hoặc lòng người: "Anh phí nhiều lời như vậy làm gì? Có phải là không được hay không?"

...

Cơ thịt dưới lòng bàn tay đột nhiên căng ra, người phía trên chậm rãi nheo mắt lại, khàn giọng nói: "Hạ Thực, em đừng có hối hận."

...

Ta biết bị đâm cái mông rất đau, nhưng ta không nghĩ sẽ đau đến như vậy.

Đau đến nỗi ta tưởng chừng như cả cơ thể bị chẻ làm hai mảnh, có hợp trở lại cũng không còn cảm giác.

Ta nhấc chân đạp lên vai hắn, túm chặt lấy ga trải giường muốn lùi về phía sau, bị hắn siết eo kéo trở về, không chút lưu tình chen vào trong cơ thể ta.

Ta trốn không được, lại không biết nên làm gì, đau đến chửi ầm lên: "Thẩm Điệt anh là cái đồ chết tiệt khốn nạn! Anh to như vậy là muốn giết chết tôi sao!"

Hắn cúi người xuống hôn ta, chặn lại một đống lời lẽ thô tục của ta, ta ngửa đầu cùng hắn hôn môi một hồi, cảm giác hơi dễ chịu một chút, cơ thể bắt đầu thả lỏng, hắn liền thừa thế mà chuyển động.

"Đừng, không được..." Ta run rẩy cổ họng ngăn cản, "Quá chặt..."

Hắn cười khẽ một tiếng, cúi xuống liếm vành tai của ta: "Lời này hẳn là tôi nói mới đúng."

Ta sợ đau muốn chết, không thèm đoái hoài tới câu nói vô sỉ kia của hắn, vô cùng sợ hãi mà nghiêng đầu chủ động tìm kiếm đôi môi hắn, ý đồ muốn phân tán lực chú ý đồng thời cũng để cho hắn nhẹ một chút.

Hiệu quả cũng tạm được, cảm giác môi lưỡi chạm vào nhau khiến ta tạm thời quên mất đau đớn ở phía sau, dần dần thích ứng. Hắn buông ta ra, hôn lên khóe miệng của ta: "Thích tôi hôn em không?"

Ta mơ mơ màng màng gật đầu: "Ừm."

"Vậy em có thích tôi không?"

Lần này, ta do dự rất lâu không trả lời, hắn chờ một hồi không chờ được nữa, nặng nề mà nở nụ cười, đại khái là bỏ qua, nửa người dưới bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Ta cắn răng nhẫn nhịn từng trận từng trận đưa đẩy đau đớn, cảm giác nước mắt sắp sửa tuôn trào, mới buồn buồn dùng thanh âm tức giận nói một chữ: "... Thích."

Hắn bỗng nhiên dừng lại, dường như không thể tin nổi, sau đó đổi phương thức xác nhận một lần nữa: "Vậy tôi theo đuổi em, em đồng ý chứ?"

Người này sao lại phiền như vậy! Hỏi tới hỏi lui hoài, có làm hay không đây!

Ta thở hổn hển hai cái, không nhịn được "Ừ" một tiếng.

Hắn chậm rãi vươn tay, bao phủ lên hai bàn tay đang túm lấy ga trải giường của ta, siết chặt lấy ngón trỏ của ta, cúi đầu khẽ hôn lên mi tâm của ta.

Ánh mắt nghiêm túc đến khiến ta cơ hồ không dám đối diện.

Động tác nửa người dưới đột nhiên trở nên gấp gáp mãnh liệt, đầu óc của ta còn chưa kịp tỉnh táo lại chốc lát, lập tức đã bị kéo vào bên trong cơn sóng tình điên cuồng, cổ họng căng thẳng chỉ có thể phát ra rên rỉ vô lực, nước mắt không ngừng tràn ra bị hắn liếm đi, mười ngón tay bị ôm gọn chặt chẽ không mượn nổi lực, cuối cùng đành hung hăn cắn lên bả vai của hắn.

Khả năng đã rướm máu, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, từng nụ hôn rơi xuống mặt ta vẫn dịu dàng như cũ.

Nỗi đau đớn khôn xiết bất tri bất giác biến thành tê dại khó nhịn, giống như xuyên qua đá ngầm bị đẩy lên đầu ngọn sóng, hắn lật cơ thể ta lại, ôm lấy ta từ phía sau lưng, giống như quên mất lời hứa trước đó, lại bắt đầu hôn liếm lúm đồng tiền của ta, thì thầm bên tai của ta, trong thanh âm mang theo vui sướng cùng một chút ủ dột không nói ra lời: "Tiểu yêu tinh lừa đảo, ngày mai em mà quên mất... cũng không sao...."

Ta bị hắn đâm đến vừa khó chịu vừa thoải mái, dùng thanh âm rên rỉ đứt quãng cãi lại: "Tôi mới không phải... yêu tinh lừa đảo... Sẽ không quên...."

Hắn nở nụ cười, khẽ hôn lên tóc mai của ta: "Ừm, tôi tin em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK