• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 13

Lúc ta tóc tai ướt nhẹp từ buồng tắm đi ra thì nghe thấy một tiếng sấm, ta sợ đến mức khăn tắm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Trời mưa.

Chẳng trách ngộp như thế, lúc tỉnh lại khắp người từ trên xuống dưới đều nhơm nhớp dính dáp, toàn thân toát mồ hôi.

Ta ngồi bên giường, nhìn đăm đăm cửa sổ bị hạt mưa đập vào bộp bộp vang rền, ngẩn người một hồi, nỗ lực thông qua thôi miên bản thân để quên đi cảnh tượng vừa nãy trong mơ.

Đều là giả, đều là giả, đều là giả, đều là giả.....

Mơ là ngược lại, mơ là ngược lại, mơ là ngược lại, mơ là ngược lại.....

Ta không cong, ta không cong, ta không cong, ta không cong.....

...

Mẹ kiếp, vô dụng.

Hình ảnh trong đầu không chỉ không biến mất, trái lại càng rõ ràng.

Ngay cả lực đạo cùng nhiệt độ khi tên hồ ly tinh kia đặt ta lên cửa tủ mà hôn trong mơ, đều vô cùng chân thực.

Nửa người dưới không tự chủ ngẩng đầu, cũng rất chân thực.

Đúng vậy, lão tử trong vòng một ngày bởi vì một tên đàn ông mà tuốt hai lần, chuyện này ai tin.

Tình thế đã nghiêm trọng đến mức ta không cách nào làm như không thấy, ta quyết định thỉnh cầu ngoại viện.

Điện thoại bên gối vừa vặn rung lên hai lần, kéo mở màn hình, là bạn thân ta gọi tới: "Sao rồi Hạ Hạ? Tớ mới vừa tỉnh ngủ đây."

Trước khi tiến vào phòng tắm tâm tư ta rối như tơ vò, theo bản năng lên WeChat chọt cô ấy một chút, thế nhưng qua lâu như vậy mới hồi đáp, cô ấy chưa từng có thói quen ngủ trưa, nhất định là chơi game đến quên mất ta.

Bất quá hiện tại ta không có tâm trạng chọc khoáy cô ấy, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ khiến ta muốn lập tức đi vào vấn đề chính: "Tớ cảm thấy bản thân có khả năng sắp cong, làm sao bây giờ?"

Lời vừa thốt ra ta liền khẩn trương mà nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, không biết nói trực tiếp như vậy có khiến bạn thân ta bị hù hay không, dù sao chuyện này nói ra ngay cả chính ta cũng thấy khó tin...

"Cái gì mà sắp, cậu không phải đã cong rồi sao?"

"..."

Ôi mẹ ơi, nữ nhân này xảy ra chuyện gì? Tại sao không diễn theo kịch bản?

"Tớ còn tưởng rằng cậu muốn lừa mình dối người cả đời, sao đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?"

Ta tự động xem nhẹ nửa câu đầu, trả lời ngắn gọn: "Tớ nằm mơ."

"Ồ ~ mộng xuân ~ "

Ta chưa từ bỏ ý định, giãy giụa nói: "Không phải mộng xuân! Tớ cảm thấy giấc mơ này cũng không nhất định... đại biểu cho việc tớ cong."

"Buông xuống quật cường của trai thẳng đi Tiểu Hạ, lẽ nào cậu muốn tới ngày cái mông bị đâm mới khóc lóc thừa nhận chính mình cong sao?"

Lời này quá có cảm xúc hình ảnh, ta rùng mình một cái.

Đem đống ngổn ngang hỗn loạn trong đầu quăng ra ngoài, ta cảm giác bản thân giống như bị cái gì đó dẫn dắt, suy nghĩ một hồi quyết định hỏi: "Cậu có phim không?"

"Phim? Phim gì? Tớ gần đây không xem phim a."

Ta khẽ cắn răng: "Phim gay!!"

"? ? Tiểu Hạ cậu... thông suốt nhanh như vậy... thật không nghĩ đến..."

Ta lười giải thích với cô ấy, thúc dục mấy lần mới nhận được một file nén, sau khi giải nén ta liền mở ra, trong ký túc xá lập tức vang lên thanh âm kỳ quái.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên xem phim trong ký túc xá, nhưng xem phim gay quả thật là lần đầu tiên, tuy rằng mục đích rất thuần khiết, nhưng ta vẫn có tật giật mình mà kéo lại rèm cửa sổ, khoác chăn lên người, lén lén lút lút thò ra một cái đầu, cau mày mà nhìn hai người quấn lấy nhau muối dưa ủ rượu trên màn hình.

Nửa giờ sau, ta bị tiếng kêu la liên tục không ngừng phát ra từ trong tai nghe làm cho có chút ù tai, nội tâm không chỉ không hề gợn sóng mà thậm chí có điểm buồn cười.

Chuyện gì thế này, lão tử không phải cong à?

Chẳng lẽ là do chất lượng phim quá kém?

Ta ôm tinh thần kiên trì bền bỉ thí nghiệm mà mở ra liên tiếp mấy video còn lại, kết quả đừng nói phản ứng, ngay cả chút xíu kiên trì xem hết cũng không có.

Ha ha! Lẽ nào ta còn thẳng!

Ta mừng rỡ đem tin tức này nói cho bạn thân ta biết, lại nhận được một câu trả lời thế này:

"Cậu có nghĩ tới, khả năng là cậu chỉ có phản ứng đối với một người đặc biệt nào đó hay không?"

Cái quỷ gì đây, gay mà còn có hướng cong nữa sao?

Ta không lập tức phản đối, cẩn thận suy nghĩ một hồi liền không khỏi chảy mồ hôi lạnh khắp người.

Ta sẽ không... bị cái tên họ Thẩm kia hạ cổ rồi chứ?

"Tiểu Hạ, có phải cậu thích cái tên năm nhất kia?"

"Không thể nào!!"

Ta quen biết hắn được mấy ngày? Sao có thể tùy tiện yêu đương như vậy!

Lại nói, cái... cái tên chuyên hãm hại người kia, mỗi ngày đều thay đổi biện pháp chiếm tiện nghi người ta, ghẹo trai ghẹo tới thành thục như vậy, tuyệt đối không phải hạng đứng đắn gì!

Cho dù ta có cong, cong thành kẹp giấy, cũng tuyệt đối không hòa cùng một gay như vậy!

Mới vừa hùng dũng oai vệ mà hạ quyết tâm, điện thoại di động liền vang lên.

Là học tỷ gọi tới, hội nghị hôm nay kết thúc sớm, gọi ta quay về hỗ trợ.

Ngoài cửa sổ mưa còn đang ào ào tuôn đổ, so với lúc bắt đầu còn lớn hơn, ta lục tung phòng cả nửa ngày cũng không tìm ra được nửa cây dù, mắt thấy sắp sửa không kịp rồi, đành phải chạy xuống lầu, cuối cùng ở trên giá để dù tìm được một cây dù rách nửa bên, đành phải mượn dùng tạm.

Chạy từ tòa nhà ký túc xá đến khu dạy học đại khái khoảng mười phút, ta quả thật đã đánh giá cao năng lực che chắn của cây dù này, thời điểm chạy được một nửa, nước mưa liền thuận theo mảnh vải nilông rách nát chảy xuống, khiến cả người ta ướt đẫm, chưa đến nơi mà đã chật vật không chịu nổi.

Thời gian vẫn còn sớm, thế nhưng sắc trời đặc biệt tối, ta đạp dép lê giơ cây dù rách vòng tới vòng lui tìm nửa ngày giữa màn mưa như trút nước, cũng không tìm thấy bóng dáng Thẩm Điệt trong đám người chờ ở cửa.

Chết tiệt, người này sẽ không đi về trước rồi đi.

Đang định gọi điện thoại chất vấn, sau cổ liền truyền đến xúc cảm kim loại ấm áp, ta vừa quay đầu lại, phát hiện người này đã đứng ở phía sau ta.

Hắn che một cây dù đen, âu phục giày da trên người sạch sành sanh, một chút cũng không bị ướt, không nói một lời đã nhét vào trong tay ta một lon cà phê nóng.

Ta vội vã thu dù chui vào dù của hắn, không để ý tới khách khí, mở ra lon cà phê uống một ngụm, bị đắng đến nhăn mặt lại, ngay cả lạnh cũng quên mất.

Hắn trầm mặt nhìn ta, tựa hồ tâm tình không được tốt: "Tại sao ướt thành thế này?"

Vị đắng trong miệng còn chưa đi qua, ta nhấp đầu lưỡi trả lời: "Dù rách."

Hắn liếc nhìn cán dù tróc nước sơn trong tay ta: "Em gọi cái này là dù?"

Ta bĩu môi nói sang chuyện khác: "Được rồi được rồi, đi nhanh đi, lão tử sắp lạnh chết rồi."

Lúc đi ra chỉ mặc một cái áo thun, ướt sũng dính bết vào người, nước mưa thuận theo cổ áo chảy xuống tới chân, gió vừa thổi liền lạnh đến run rẩy, phỏng chừng tối về còn phải tắm lại lần nữa, thật là xui xẻo.

Người trước mặt vừa đánh giá ta vừa nhíu mày, đột nhiên nhét dù vào trong cái tay còn lại của ta, cởi áo khoác ném lên đầu ta.

Trong khoảnh khắc hơi thở quen thuộc phả vào mặt ta, đợi đến khi hắn cầm qua đồ trong tay ta, ta mới chui đầu ra chần chờ hỏi: "Anh không mặc à?"

"Không lạnh." ngữ khí của hắn không chút gợn sóng, sau khi sờ sờ túi không có kết quả, liền lấy tay áo sơ mi xoa xoa nước mưa trên mặt của ta.

Ta có chút thụ sủng nhược kinh, lại nghĩ tới giấc mơ ban chiều, không hiểu tại sao không dám nhìn thẳng mặt hắn, vùi đầu đi tới bãi đậu xe, xoay người lại thì nhìn thấy hắn đang ngửa đầu uống sạch lon cà phê kia, không khỏi quýnh lên: "Không phải anh cho tôi sao?"

Kết quả tự mình uống hết!

Hắn đem cái lon chuẩn xác mà quăng vào thùng rác cách đó hai mét, quay đầu lại nói: "Không phải em không thích sao?"

"Tôi... mà thôi."

Ta không thèm quan tâm tới hắn nữa, đạp đôi dép lê cọt kẹt cọt kẹt tiếng nước muốn bước vào trong, hắn lại đứng tại chỗ kéo lấy cánh tay của ta, cầm lấy cây dù rách trong tay ta.

"Tôi tự đi về, em quay về ký túc xá tắm rửa đi."

Trong tay ta còn cầm cây dù của hắn, sững sờ hỏi: "Vậy anh lấy gì che mưa?"

Hắn giơ giơ thứ vừa cầm tới trong tay: "Tôi dùng cái này."

Là ai năm phút trước còn cười nhạo đây không phải là dù?

Ta có chút không vui, luôn cảm thấy đã chiếm tiện nghi của hắn: "Không sao đâu, tôi với anh cùng trở về thôi, chút này không là gì."

Hắn nhướng mày, ánh mắt lóe lên một nụ cười: "Về khách sạn tắm rửa sao? Cũng được."

"Không phải! Tôi tôi tôi muốn nói..."

Hắn đột nhiên vươn tay vuốt ve khóe môi của ta, khiến ta phút chốc cứng đờ.

Mưa vẫn đang rơi, rơi xuống trên mặt dù phát ra tiếng vang trầm nặng, hoàng hôn ám trầm, hắn đưa lưng về phía màn mưa đứng ở đầu gió, góc cạnh ngũ quan có chút mơ hồ không rõ, tầm mắt buông xuống lại thẳng tắp hướng về phía ta.

Ta chần chờ há miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng, đã bị người cúi xuống ngăn chặn.

Tiếng mưa rơi trong nháy mắt giống như đột nhiên ngừng lại, ta nắm chặt ngón tay, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Hắn đứng ở dưới tán dù hôn ta, không chút kiêng dè, ta phát ra tiếng hô khẽ khẩn trương cùng kháng nghị mơ hồ, đều bị hắn nuốt trọn, ta đành phải hạ thấp xuống cây dù trong tay, nỗ lực hết sức mà che chắn một chút.

Hắn dựa thế cúi người xuống mà hôn, tay vòng qua thắt lưng của ta, hôn càng thâm sâu, mang theo dư vị đắng chát của cà phê.

Trong không gian thu hẹp bên dưới tán dù chỉ còn lại hai người triền miên thở dốc, vừa mơ hồ lại vừa ướt át. Chân của ta dần dần nhũn ra, dù cũng không còn sức để nắm, rốt cuộc bị buông rơi xuống mặt đất.

Hắn vươn tay che kín lại áo khoác trên người ta, cúi đầu hôn một cái lên lúm đồng tiền bên má trái của ta, giọng khàn khàn nói: "Được rồi, trở về đi."

Ta ngơ ngác mà gật đầu, bị hắn đẩy vai hướng ra ngoài đi được hai bước, mưa rơi nhỏ dần, lúc ta về tới phòng, mới đột nhiên tỉnh táo đầu óc lại.

Khốn thật, có phải ta lại bị người này dắt mũi?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK