• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 19

Hắn hắn hắn... Hắn vừa mới, vừa mới nói cái gì?

Ta đem câu hắn vừa mới nói kia lập lại ở trong lòng, bẻ nát từng chữ từng chữ mà lý giải, cuối cùng chắp vá ra một kết luận dọa người: Hắn đây là đang thổ lộ sao?

Ý tứ chính là thích ta sao?

Hắn nói hắn không điên, nhưng ta cảm thấy chính mình có thể đã điên rồi, lắp ba lắp bắp nửa ngày, ngoại trừ ngây ngốc nhìn hắn, nửa chữ cũng không thốt ra được.

Lão tử lần đầu tiên được người ta thổ lộ nên không có kinh nghiệm a, thời điểm thế này cần phải trả lời thế nào nhỉ?

Cám ơn anh? Huynh đệ có lòng?

Hay là... Tôi cũng thích anh?

Hắn nói xong câu đó thì dừng lại một hồi, giống như đang thưởng thức biểu tình muôn màu muôn vẻ trên mặt ta, một lúc sau mơ hồ nở nụ cười, đột ngột hỏi một câu cùng câu trước không liên quan chút nào: "Ba mẹ em có ở nhà không?"

"Không có... ra ngoài du lịch rồi."

"Vậy thì tốt." Hắn nói.

Tốt... Tốt cái gì?

Ta còn chưa kịp hiểu lời này của hắn là có ý gì, một giây sau liền thấy trời đất quay cuồng, một lần nữa quay trở về trên người hắn.

Đầu đập vào trước ngực hắn, đụng đến mắt nổ đom đóm, ta lôi kéo cổ tay hắn miễn cưỡng đứng dậy, vừa định tức giận mà mở miệng chất vấn, lúc ngẩng đầu lên trái tim lại run rẩy một nhịp, lời ra khỏi miệng liền ít đi ba phần kiên cường: "Anh... Anh làm gì?"

Trong nhà không có mở máy điều hòa không khí, nhưng bởi vì rèm cửa sổ được kéo lại nên cũng coi như râm mát, một tia nắng xuyên qua khe hở, vừa vặn chiếu xuống mặt hắn, đôi mắt hắn rực rỡ lấp lánh, đẹp đến không chân thật.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta: "Em nói xem?"

Ta vừa nhìn tư thế của hắn liền biết không có ý tốt, chưa nói được ba câu đứng đắn liền muốn chiếm tiện nghi của ta, thế nhưng quỷ thần xui khiến ta lại không tránh né, để hắn tùy đè thấp cổ của ta, ngửa đầu hôn lên môi của ta.

Lúc hắn hôn không có nhắm mắt, trên lông mi như có ánh sáng đang nhảy nhót, ta không khỏi ngơ ngẩn cả người, mãi đến khi hắn vói đầu lưỡi vào, mới tuyệt vọng nghĩ, xong đời, lại bị sắc đẹp mê hoặc.

Khả năng là cả đời này của ta cũng không rút được kinh nghiệm.

Hắn hôn ta trước nay chưa từng ôn nhu, đầu lưỡi chạm vào nhau giống như có điện xẹt qua, ta cảm giác trái tim có chút tê dại, bàn tay chống đỡ ghế sô pha dần dần không còn khí lực, trượt tới vai của hắn.

Chờ đến lúc hắn buông ta ra, ta chỉ có thể ngồi phịch ở trước ngực hắn thở hổn hển, thập phần không cam lòng mà nghĩ, đều là nam nhân, dựa vào cái gì dung tích phổi của người này lại lớn như vậy?

Ta nghiêng đầu, tầm mắt thẳng tắp xuyên qua khe hở cổ áo sơ mi của hắn, thấy được một góc hình xăm trước ngực.

Hắn rũ mắt nhìn ta, đột nhiên vươn tay tháo mở nút cổ áo, lộ ra hình xăm một bên lồng ngực, tiếp theo nhấc tay của ta lên nhẹ nhàng che phủ nó.

Lòng bàn tay rơi xuống vị trí ngay tim, cũng là điểm bắt đầu nơi nhụy hoa cùng hỏa diễm quấn quýt giao triền, nhịp tim mạnh mẽ hữu lực, bắt đầu tăng nhanh theo nhiệt độ.

Lòng bàn tay càng lúc càng nóng, ta không biết mình bị choáng váng hay là điên rồ, chẳng những không rút tay về, mà còn ló đầu qua, dùng môi khẽ hôn lên đóa hoa ẩm ướt diễm lệ kia.

Hô hấp trên đỉnh đầu phút chốc loạn nhịp, nửa giây cứng ngắc qua đi, hắn đột nhiên vươn tay đỡ lấy bắp đùi của ta, nhấc cả người ta hướng lên trên, cắn một cái ở trên hầu kết của ta. Ta vặn vẹo cơ thể trong hoảng loạn, nhưng không cách nào tránh thoát được. Ta cảm thấy có thứ gì đó rất nhanh liền cứng lên ở bên dưới, vô cùng nguy hiểm mà đâm vào đùi ta.

Trong nháy mắt, ta cảm thấy cả người đều không ổn.

Lão tử đốt lửa tự thiêu mình rồi!!

Trong lúc ta còn đang đờ đẫn, tay hắn đã di chuyển xuống phía dưới, thuận theo ống quần luồng vào bên trong, xoa bóp bắp đùi của ta, lực đạo không nặng nhưng lại vô cùng năng nổ.

Tại sao ta lại mặc quần ngắn cơ chứ?

Chuyện tối hôm qua, ngay cả khi thần trí ta không tỉnh táo, nhưng cảm giác mông vẫn rất đau. Nếu bây giờ lại tới, thì ta thật sự sẽ mất nửa cái mạng!

Để cứu lấy chính mình, ta bắt đầu liều mạng giãy giụa, ai ngờ cái tên xấu xa này lại xé mở áo sơ mi của ta, cúi đầu gặm cắn xuống ngực của ta, toàn thân ta không nhịn được run rẩy, cổ họng thoát ra tiếng rên rỉ, không thể động đậy.

"Đừng..." ta thốt lên, "Mẹ nó, tôi vẫn còn đau..."

Hắn chạm vào lưng ta xoa dịu, "Không đi vào." Sau đó ôm ta lên lật người lại, đè ta xuống ghế sô pha.

Ta quay lưng về phía hắn, mơ hồ nghe thấy tiếng thắt lưng được cởi ra. Ta đột nhiên hoảng loạn vặn vẹo hai cái, lại bị hắn đánh vào mông: "Đừng động đậy, ngoan một chút."

Chết tiệt! Tên khốn này......

Nửa từ mắng chửi còn chưa thốt ra, miệng đã bị hắn chặn lại. Hắn một bên cuốn lấy đầu lưỡi của ta, một bên vói xuống vật hơi cứng lên bên dưới của ta, khéo léo vuốt ve chơi đùa nó.

Ta thoải mái đến rên rỉ thành tiếng, hồn đã bay ra khỏi thân thể, ta không biết từ lúc nào quần đã bị kéo xuống tận đầu gối, cho đến khi một thứ cứng rắn nóng hổi luồn vào giữa hai đùi ta, ta mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Tay hắn giữ lấy eo ta, cắn xuống vành tai của ta nói: "Kẹp chặt."

Mệnh căn bị hắn nắm trong tay, ta đành phải khuất phục mà làm theo lời hắn. Hắn nắm lấy cằm ta, hôn lên mặt và môi của ta, thứ bên dưới bắt đầu cọ xát vào giữa hai đùi ta, nóng đến muốn phỏng da.

Ta mơ màng nằm sấp trên lưng ghế sô pha, khắp người đều bị bao phủ bởi mùi vị của hắn, mồ hôi dính dáp không phân biệt được là của ai, chỉ có thứ đang hoành hành giữa hai đùi là mang đến cảm giác tê dại lẫn đau xót rõ ràng.

Hắn ấn giữ lấy ta không biết chơi đùa qua bao lâu, có cầu xin hắn cũng không dừng lại, ta thở dài hai tiếng, rất nhanh ngay cả khí lực để tức giận cũng không còn, cơ thể nằm úp sấp lắc lư dao động, tuyệt vọng mà nghĩ:

Rõ ràng là một con hồ ly tinh, làm thế nào mà nghiêng lệch thành đầu lừa rồi...

Thời điểm hắn xong việc, trời đã tối đen, ta không thèm động đậy mà co quắp ở trên ghế sô pha, vươn tay chỉ chỉ hướng buồng tắm, được hắn ôm đi vào.

Bắp đùi bị mài đỏ một mảng, gần như sắp tróc da, trên người đều là mồ hôi, ngay cả chút khí lực ta đều không có, đành bỏ mặc không thèm để ý lúc hắn tắm rửa cho ta, cũng may người này miễn cưỡng còn chút lương tâm, ngoại trừ táy máy tay chân bên ngoài, cũng không tiếp tục đè ta ra làm ở trong phòng tắm.

Hắn tìm trong tủ quần áo của ta một bộ quần áo cho ta thay đổi, áo sơ mi và quần tây ướt của chính mình thì ngược lại không quan tâm. Ta nhìn bộ dạng cau mày của hắn phỏng chừng cũng không thoải mái, suy nghĩ một hồi vẫn lòng dạ từ bi mà tìm cho hắn một bộ quần áo.

Đồ của ta hắn mặc không vừa, vì vậy ta đưa cho hắn đồ của lão ba nhà ta.

Thu dọn xong tất cả, ta mệt đến nằm lăn quay trên thảm trải sàn động cũng không muốn động, bụng phát ra tiếng vang kháng nghị.

Hắn ngồi chồm hỗm xuống nựng nựng mặt của ta: "Đói bụng hả? Đi ăn cơm."

"Không muốn." ta nói, "Kêu thức ăn bên ngoài đi."

Hắn nhíu nhíu mày, thoạt nhìn không tán thành cho lắm, "Tôi mời em, ăn cái gì đều được."

"Anh nhìn bộ dạng tôi giống như đi được à?"

Hắn liếc mắt quan sát chân của ta, sau đó cúi người xuống ra vẻ muốn ôm ta.

"Aizz đừng đừng đừng!" Ta lập tức bò dậy, bất đắc dĩ kéo kéo tóc tai, "Tôi đi là được chứ gì!"

Nếu để cho mấy bác gái trong tiểu khu nhìn thấy ta được một nam nhân ôm ra ngoài, vậy đời này của Hạ Thực ta cũng đừng hòng bước vào nhà nữa.

Vốn dĩ đây coi như là cơ hội hiếm thấy để chặt chém người này một trận, không ăn một bữa lớn thì thật lãng phí, nhưng đáng tiếc xung quanh khu nhà cũ kỹ này căn bản không có quán cơm xa hoa nào, tiệm ăn khuya thì không ít, ta nghĩ nghĩ, cuối cùng dẫn hắn đến quán ăn lâu đời mà lúc nhỏ ta thường hay ăn.

Hoàn cảnh phố xá thật không ra gì, loang lổ lồi lõm không nói, đi hai bước thì gặp một cái cống, vị thiếu gia bên cạnh dù mặc quần áo cũ của lão ba nhà ta nhưng vẫn toát ra khí thế rõ ràng không quá phù hợp, tuy nhiên biểu tình lại không tệ, nhìn ra tâm tình còn rất tốt.

Chân ta có chút tê, bước đi không nhanh, hắn lại là người cao chân dài, chẳng mấy chốc đã bỏ ta lại phía sau, thỉnh thoảng phải dừng bước chờ ta, ta không tin hắn không thể bước chậm lại, dứt khoát kéo lấy cổ tay của hắn.

Hắn sững người, bắp thịt nơi cổ tay thoáng căng thẳng, cúi đầu liếc nhìn ta thật sâu một cái.

Ta vốn không có ý gì khác, bị ánh mắt này của hắn quét qua, cảm giác trong lòng cũng không hiểu sao đột nhiên ngứa ngáy, nhớ tới lời 'thổ lộ' của hắn lúc ban chiều.

Lòng bàn tay toát ra chút mồ hôi, thế nhưng ta không muốn buông ra.

Hắn thả chậm bước chân bên cạnh ta, sóng vai chậm rì rì đi một hồi, đột nhiên nhẹ nhàng rút cổ tay ra, trở tay nắm lấy bàn tay của ta.

Tiếp theo bất động thanh sắc luồn năm ngón tay vào những ngón tay của ta rồi siết chặt.

Ta cảm giác lỗ tai mình bắt đầu toả nhiệt, xúc cảm khi ngón tay thân mật ma sát khiến ta đột nhiên có một loại kích động kỳ quái.

Lý trí nói với ta cần phải suy nghĩ thêm, nhưng thời điểm ta quay đầu nhìn thấy gò má của hắn, đột nhiên cảm giác một phút cũng không kéo dài nổi nữa rồi.

Ta nhìn bóng lưng hắn mở miệng hỏi: "Câu nói 'muốn theo đuổi tôi' lúc trước của anh... còn giá trị không?"

Bước chân hắn dừng lại, đưa lưng về phía ta mà gật đầu.

"Vậy hiện tại tôi đồng ý... vẫn còn kịp chứ?"

Lực đạo trên ngón tay đột nhiên căng thẳng, hắn xoay người lại nhìn chằm chằm ta, biểu tình thập phần khắc chế, trong mắt lại không tự chủ được lộ ra ý cười khó đè nén.

"Không còn kịp rồi." Hắn nói.

Cái gì?

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, một cơn tức giận đột nhiên vọt tới, vừa muốn quăng tay hắn ra, liền nghe thấy hắn cười tiếp tục nói: "Tối hôm qua em đã đồng ý rồi, bạn trai nhỏ à."

Ta vừa nhìn thấy đôi mắt không có ý tốt của hắn, liền biết mình lại bị đùa giỡn, tức giận đến nỗi đạp hắn một cước ngay bên đường.

Hắn không trốn, đứng tại chỗ mặc ta xả giận, vừa nhìn thấy ta dừng lại động tác, liền đột nhiên cúi người xuống, hôn một cái lên trán của ta.

Ta sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đây là đang ở trên phố lớn! Bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy thì biết làm sao!

Quay đầu ngó quanh bốn phương tám hướng, cũng may người trên đường không nhiều, động tác đánh lén vừa rồi của hắn lại nhanh, không có rước lấy quá nhiều chú ý.

"Anh..." Ta không biết nên nói hắn thế nào nữa, "Anh không thể trở về rồi hẳn hôn sao?"

Lẽ nào tên này không thể nhịn được ngay cả một giây đồng hồ?

Hắn hỏi: "Về chỗ nào?"

Ta: "Đương nhiên là về... nhà của tôi..." Tại sao có cảm giác không đúng lắm nhỉ.

Người này cong lên khóe môi giống như thực hiện được âm mưu: "Được, về nhà em."

... Lại bị gài bẫy.

Tại sao cuối cùng lại biến thành ta đồng ý cho tên này ở trong nhà ta?

Thôi, ta nghĩ, không tính toán với hắn.

Tốt xấu gì hắn cũng là... e hèm... bạn trai của ta.

Bạn trai... ừm... của ta.

Ta nhấm nuốt mấy chữ này trong miệng nhiều lần, rồi nhìn bóng lưng người phía trước, rốt cuộc nhịn không được bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK