• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Chương 18

Ngày hôm sau, ta tỉnh lại từ trong cơn đau nhức toàn thân.

Đầu đau, cổ đau, thắt lưng đau, chân đau, cảm giác khắp người từ trên xuống dưới không chỗ nào là hoàn hảo, chỉ chống đỡ cơ thể dậy từ trên giường thôi mà giống như cả người muốn tan vỡ.

Đậu xanh rau má, tối hôm qua không phải lão tử bị người ta đánh một trận đó chứ?

Như bị chém cả ngàn đao... Ôi mẹ ơi, quần áo của ta đâu?

Phát hiện thân thể dưới chăn trống trơn, phút chốc ta bị dọa đến thanh tỉnh.

Đây là... chuyện gì?

Giường nhìn rất quen mắt, đồng hồ treo tường đối diện giường nhìn rất quen mắt, rèm cửa sổ bên cạnh đồng hồ treo tường nhìn rất quen mắt, trên tủ đầu giường kẹp một tờ giấy, chữ viết trên đó... cũng nhìn rất quen mắt.

... Tại sao ta lại ở trong khách sạn của Thẩm Điệt?

Tâm tình ta vào giờ phút này như gặp phải sét đánh, trong não giống như có cây búa đang binh binh binh mà gõ, đem ký ức vụn vặt đập cho nát bét.

Tối hôm qua ta đang chơi game, không hiểu sao tự nhiên chạy đến cổng trường học, sau đó lại không hiểu sao đi đến gay bar, mơ mơ hồ hồ uống một ly rượu, sau đó... ta nhìn thấy Thẩm Điệt.

Một vài hình ảnh vụn vặt lướt ngang qua đầu, ta không cần tiếp tục tưởng tưởng cũng có thể đoán được đại khái chuyện gì xảy ra sau đó.

Ta và tên họ Thẩm lên giường.

Ta run rẩy một cái, không nhịn được co rúc vào trong chăn, mùi vị trong chăn ấm áp quen thuộc, nhàn nhạt hương vị nam nhân, giống như một ngòi nổ, trong nháy mắt liền nổ tung đoạn ký ức hỗn loạn rời rạc.

Ta mơ hồ nhớ lại, hình như... là ta chủ động trước.

Đệch! Tại sao không chịu nổi chút mê hoặc đó chứ!

Thượng một lần cũng coi như xong, tên khốn này còn... còn...

Ta nghĩ tới lần đầu tiên gặp nhau tại gay bar, người này đã son sắt thề rằng: Em nằm là được.

Đậu móa nằm là được! Lão tử ngày hôm qua nằm quỳ đứng sấp ngửa đều trải nghiệm đủ cả! Hồ ly tinh ma quỷ này quả nhiên một câu cũng không thể tin!

Tức giận vén chăn xuống giường, ta ôm cái eo nhe răng trợn mắt mà mặc quần áo, trong lòng mạnh mẽ mắng tên kia một vạn lần, sau đó vừa nghiêng đầu liền thấy được tờ giấy bên giường.

Hai hàng chữ vô cùng đơn giản: Tôi đến trường học trước, xin nghỉ cho em, nghỉ ngơi thật tốt.

Họ Thẩm không có ở đây.

Cũng đúng, sáng nay là buổi thuyết trình cuối cùng, buổi chiều có nghi thức kết thúc, hắn bận rộn như vậy, đương nhiên sẽ không thể ở đây.

Trong lòng ta đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền thấy trống trải lạnh lẽo.

Nên làm gì bây giờ?

Qua ngày hôm nay, hắn rời khỏi thành phố này, có thể là về nước ngoài, cũng có thể là đi công tác, nói chung hắn và ta sẽ không còn giao nhau nữa.

Ta và hắn chỉ mới quen biết hơn một tuần, mơ mơ hồ hồ mà trộn lẫn cùng một chỗ, ta thủy chung không rõ mục đích của hắn, cũng không biết hắn nói muốn theo đuổi ta rốt cuộc là có nghiêm túc hay không, nếu hiện tại đã lăn giường, vậy có phải món nợ này đã tính xong?

Tối hôm qua ở trên giường hình như hắn có nói gì đó, nhưng ta nhớ không rõ, phỏng chừng là chút lời ngon tiếng ngọt nửa thật nửa giả.

Quên mất cũng tốt, bằng không ta lại phải xoắn xuýt.

Không cần biết người này nói những lời gì, hữu tình hay vô tình, dường như đều có thể dễ dàng khiến ta dao động, thực sự là nguy hiểm.

Ta gìn giữ hơn mười năm, chưa tình nói qua chuyện yêu đương một lần, đây coi như là một hồi trải nghiệm đi, thậm chí ngay cả việc này có tính là nói chuyện yêu đương hay không, ta cũng không muốn làm rõ, mãi đến thời khắc cuối cùng, cũng không có đủ can đảm để xác minh.

Ta ngồi ở bên giường, bất tri bất giác nắm chặt tờ giấy trong tay nhìn rất lâu, thẳng đến khi điện thoại di động vang lên một tiếng nhắc nhở có tin nhắn mới, ta mới phục hồi tinh thần.

Nhìn lướt qua, là quảng cáo của ngân hàng.

Thế nhưng nó lại nhắc ta nhớ tới vé xe lửa xế chiều hôm nay, một giờ rưỡi xuất phát.

Ta nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ.

Vé đặt rồi cũng không thể lãng phí, phải nắm chặt thời gian.

Ta tận lực không để cho bản thân suy nghĩ những chuyện khác, vội vã đi ra khỏi khách sạn, đón xe trở về trường học lấy đồ.

Hành lý hai ngày trước đã gửi vận chuyển về nhà, chỉ còn túi laptop cùng một ít thứ vụn vặt, đơn giản thu dọn xong, ta liền nhanh chóng rời khỏi phòng.

Khu ký túc xá cách cổng trước của trường học rất gần, ta bước đi loạng choạng, quỷ thần xui khiến thế nào lại hướng về phía cổng trước mà đi.

Lúc đi ngang qua tòa nhà quen thuộc kia, ta lập tức hối hận, trong lòng tự mắng mình một tiếng rãnh rỗi đi rước lấy chuyện, tăng nhanh bước chân rời đi.

Lúc gần đến cổng trường, sau lưng cách đó không xa truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Ồ? Kia hình như là Tiểu Hạ?"

Đệch! Là học tỷ!

Không hiểu vì sao, ta đột nhiên có tật giật mình, căn bản không dám quay người lại, trực tiếp cắm đầu chạy ra khỏi trường, một đường chạy tới trạm xe buýt, phát hiện phía sau không có ai đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm dừng lại.

Mịa nó, ta đang hãi sợ cái gì? Lão tử không phải là quay về nhà sao?

Điện thoại di động tối hôm qua không có sạc pin, sau khi lên xe buýt nhìn lại mới thấy, chỉ còn một nấc, không bao lâu nữa sẽ ngỏm, ta đang muốn tắt máy kéo dài tuổi thọ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Trên màn hình là một dãy số vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong nháy mắt nhìn thấy ta liền sợ đến mức ném điện thoại di động xuống dưới ghế.

Tiếng chuông giống như gọi hồn liên tục vang lên, thứ đồ chết tiệt này cố tình không chết mà nằm trong góc, lòng ta không biết là kinh hoảng hay là vội vàng, luống cuống tay chân lượm nửa ngày, đầu đầy mồ hôi, thật vất vả cầm đến trong tay, thì tiếng chuông đã ngừng.

Ta ấn xuống một cái, không phản ứng, điện thoại hết pin.

Đệch, ta đột nhiên rất muốn chửi thô tục.

Trong lúc chờ xe lửa ở nhà ga, ta nỗ lực cưỡng ép khởi động điện thoại mười mấy lần, nhưng nó vẫn như cũ bất động đen thui, cố nén ý nghĩ muốn đập nát nó, ta nhét nó vào dưới đáy túi sách, nhắm mắt làm ngơ.

Mấy tiếng dài đằng đẵng trên xe lửa, không có công cụ giải trí liền đặc biệt gian nan, trong lòng ta vừa phiền vừa loạn, một phút cũng không yên ổn, lục tung toàn bộ cặp sách, cuối cùng mò được một cái thẻ cưng cứng bên trong túi, vừa móc ra nhìn, là thẻ hội viên cửa hàng kem.

Hồng phấn còn in hình trái tim.

Ta nghĩ, thế mà quên trả cho hắn.

Lại nghĩ, trả cái rắm, hắn cũng không thèm chút tiền cỏn con này, coi như tình một đêm, cho người thượng cũng không tính là mất mát gì.

Rõ ràng kiếm được tiền, nhưng tâm tình ta hiện giờ không dễ chịu chút nào, mũi lại có chút chua sót.

Ta lại nghĩ, tại sao lão tử giống như đang thất tình thế này, vừa đau hận vì không mở được điện thoại di động, trong lòng vừa đan xen bi phẫn, ta từ từ thiếp đi.

Không biết có phải là do cảnh tượng tối hôm qua khiến thân thể ta lưu lại ấn tượng quá mức sâu sắc hay không, trong mơ cư nhiên trở về cái giường trong khách sạn.

Chăn tung hỗn loạn, trước mắt mơ hồ một mảng không rõ ràng, chỉ cảm thấy nam nhân nằm ở trên người ta, ôm chặt lấy ngón tay của ta, thanh âm bên tai đứt quãng không rõ, nhưng giống như mang theo trọng lượng vạn cân: "Cho dù ngày mai em thức dậy liền quên mất... cũng không sao..."

Quên mất... Quên mất cái gì?

Ta đột nhiên mở mắt ra, còn chưa hiểu được câu nói không đầu không đuôi trong mơ kia, đã phát hiện mặt mình thế nhưng ướt.

Ngồi bên cạnh là một bác gái trung niên, mặt mày thân thiết nhìn ta, ta cảm thấy mất mặt muốn chết, vội vã xoay người xoa loạn một trận, sau khi lau khô nước mắt quay trở về, liền thấy bác gái đột nhiên dựa sát tới, hỏi: "Nhóc con lên đại học được nghỉ hè à?"

"... Dạ."

"À." Bác gái lộ ra thần sắc hiểu rõ, "Buồn vì chia tay với bạn gái?"

Ta: "... A?"

Bác gái không thèm quan tâm thần sắc sững sờ của ta, tự cho là mình đã đoán đúng: "Muốn nói nhớ cô ấy, gọi điện thoại không phải tốt hơn sao, cũng không mất mặt."

"Cháu không... điện thoại di động của cháu hết pin." Lòng ta mệt đến không muốn giải thích, bị bác gái hỏi chuyện lại có chút thương cảm khó giải thích, liền dứt khoát thuận theo mà trả lời.

"Vậy thì về nhà rồi gọi, không thì mời cô ấy đến nhà chơi, kỳ nghỉ hè cũng dài mà."

Ta nở nụ cười, không trả lời.

Đùa à, người kia làm sao có khả năng đến đây, nói không chừng sau này sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.

Cùng bác gái lúng túng nói chuyện nửa giờ, xe lửa đến trạm, ta giúp bác gái khiêng rương hành lý xuống, sau khi nói lời từ biệt liền đeo túi sách bước xuống sân ga.

Trở về vội vàng, ta chưa kịp liên hệ với cô bạn thân, người trong nhà mấy ngày trước đã đi du lịch, không ai tới đón ta, ta đành lẻ loi mà quay về.

Cửa ra vào người đến người đi phi thường chen chúc, ta cúi thấp đầu ở giữa đám đông khó khăn di chuyển ra bên ngoài, trên đường không biết bị ai đạp chân vài cái, dây giày rơi ra cũng không cách nào ngồi xuống cột lại, kết quả vừa đi ra ngoài không tới hai bước, liền giẫm phải dây giày, ta lập tức mất cân bằng, cơ thể chúi ngã, đụng phải lồng ngực người phía trước.

Ta vừa muốn mở miệng xin lỗi, đầu còn đang hạ thấp, đột nhiên cả người cứng ngắc.

Một mùi thuốc lá nồng nặc xông vào chóp mũi, trong đó xen lẫn một tia mùi hương thoang thoảng cơ hồ không đáng kể, nhưng lại khiến ta phút chốc bị ngưng động.

Một bàn tay dùng sức nắm lấy cằm của ta, ta bị ép ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt không cảm xúc.

Dòng người ồ ạt như thác lũ, hắn lại đứng yên trước mặt ta.

Giờ phút này lòng ta không biết vì sao vừa chấn động vừa sợ hãi, đại não bị đóng băng, theo bản năng kêu lên: "Thẩm... Thẩm Điệt..."

Bàn tay đặt trên lưng ta đột nhiên căng thẳng, dùng mười phần sức lực, bóp lấy cái eo vốn vừa trải qua cực hình không thể gập lại của ta, ta lập tức hét lên: "Đau đau đau!"

Lực đạo trên tay hắn liền thả lỏng, nhưng thanh âm vẫn như cũ lạnh lẽo băng giá: "Biết đau, còn chạy?"

Ta không dám lên tiếng, nhưng nghe được hắn nói chuyện, tâm tình lại kỳ quái mà tốt lên, khiến ta cơ hồ hoài nghi chính mình là một tên M.

Mãi đến khi hắn lôi ta ra khỏi đám đông, đến một đại sảnh trống trải, ta mới cảm giác được chỗ không đúng: "Anh... Anh tại sao đến còn sớm hơn cả tôi?"

Rõ ràng lúc ta rời đi, sự kiện trong trường học còn chưa kết thúc mà?

Hắn trầm mặt như cũ, nói: "Tôi đi máy bay tới."

Sân bay nằm ở một đầu khác của thành phố, cách trạm xe lửa mười vạn tám ngàn dặm, chạy tới ít nhất phải nửa giờ, nói như vậy, đại khái là hắn vừa xuống máy bay liền chạy tới đây.

Nỗi lòng của ta lập tức trở nên phức tạp, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, cuối cùng chỉ hỏi: "Hành lý của anh đâu?"

"Không mang."

"Vậy đặt khách sạn chưa?"

"Chưa đặt."

Ta: "..."

Cái này gọi là gì nhỉ? Là lữ hành sao?

Hai người chúng ta đứng ở ven đường chờ bắt taxi, hắn vẫn luôn lôi kéo tay của ta không chịu buông ra. Ta không thoát được, chỉ đành theo hắn, cúi đầu thả hồn trôi lơ lửng một hồi, đột nhiên hỏi: "Tôi muốn về nhà trước, anh đi cùng không?"

Hắn không trả lời, vẫy tay bắt một chiếc taxi, mở cửa xe để ta vào trước, sau đó cũng theo vào, quay sang phía ta hất hất cằm: "Địa chỉ."

Người này sao cứ làm như thể chuyện đương nhiên vậy cà?

Thấy tâm tình hắn không tốt, ta không dám lắm miệng, báo địa chỉ cho tài xế, tiếp theo liền yên lặng mà núp vào cửa xe.

Hắn ngồi cách ta rất gần, vai kề vai, mùi vị trên người liền truyền tới, lần đầu tiên ta ngửi thấy mùi thuốc lá nồng như vậy trên người hắn.

Ta không nhịn được lén lút đánh giá gò má của hắn, trắng đến cơ hồ trong suốt, vết sẹo màu hồng phía dưới đuôi mắt kia hiện ra càng thêm rõ ràng, sắc môi cũng rất nhạt, thoạt nhìn có chút khô khốc, trên cằm không có râu ria lổm chổm, gương mặt đẹp đẽ băng lãnh lại mang theo mệt mỏi.

Lòng bàn tay đột nhiên bị người nhéo mạnh một cái, "Nhìn cái gì?" Hắn hạ thấp giọng xuống, "Muốn tôi đè em ra làm tại chỗ này sao?"

Đậu móa, tên này... lão tử không nhìn nữa, sợ ngươi rồi.

Về đến nhà, ta dẫn hắn lên lầu, khu nhà kiểu cũ không có thang máy, còn dán đầy quảng cáo, người này âu phục giày da đứng ở giữa hành lang âm u hoàn toàn không thích hợp, không hiểu sao ta có chút khẩn trương mở cửa, khom lưng cầm ra một đôi dép lê từ trong tủ giày cho hắn.

Trong nhà không có ai, hắn đứng ở phòng khách ngắm nhìn xung quanh một vòng rồi ngồi xuống ghế sô pha, hướng về phía ta ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."

Ta đi tới, bị hắn trực tiếp kéo ngồi lên trên đùi.

Hắn một câu cũng chưa nói liền ấn giữ sau gáy của ta hôn xuống, hôn đặc biệt hung ác, giống như muốn phát tiết, không lưu lại cho ta một chút khoảng trống để thở dốc, đầu lưỡi càn quấy, nóng đến muốn phỏng cả lưỡi.

Ta cảm giác đôi môi bị cắn phá, không kịp nuốt xuống, chất lỏng đã thuận khóe miệng chảy ra. Tiếng nghẹn ngào đứt quãng bị người chặn lấy nuốt vào, không biết qua bao lâu, ta hơi nhắm mắt mềm oặt ngã vào người hắn, dùng sức vỗ vỗ lồng ngực của hắn, mới được buông ra.

Ánh mắt của hắn sâu không thấy đáy, thoạt nhìn so với trạm xe lửa lúc nãy nhìn còn nguy hiểm hơn, bàn tay ấn giữ sau gáy ta không tự chủ mà dùng sức, chóp mũi cọ vào mặt của ta, hỏi: "Tại sao muốn chạy?"

Ta thở hổn hển, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào, lại nghe thấy hắn nói: "Sớm biết vậy, nên trói em ở trên giường."

Ta nhịn không được run rẩy, cảm giác hắn thật sự không phải đang nói đùa, nhỏ giọng cãi lại: "Tôi đã sớm mua vé tàu... Không muốn lãng phí..."

Khóe miệng hắn trào phúng cong lên: "Ai tin em, tên nhóc lừa đảo."

Ta có chút oan ức: "Tôi không có lừa anh!"

"Đúng không? Hay nên gọi em là não cá vàng? Mới nói đó đảo mắt liền quên ngay."

Ta... Ta nói cái gì?

Nhìn dáng vẻ của hắn, sẽ không phải là ta uống say rồi ký giấy bán thân đó chứ?

"Không nhớ hả?" Hắn nói, nửa người dưới không có ý tốt mà thúc lên, "Có muốn tôi giúp em khôi phục ký ức một chút hay không?"

Ta bị lửa đốt mông hoảng hốt lăn xuống từ trên người hắn: "Anh anh anh làm gì! Lại muốn lợi dụng lúc người ta nguy khốn? Tôi nhắc nhở anh chớ có làm loạn!"

"Lợi dụng lúc người ta nguy khốn? Tối hôm qua là ai quấn lấy tôi đòi lên giường? Phóng đãng muốn chết, hiện tại biết sợ rồi?"

Đầu ta không ngẩng lên được, cảm giác mặt sắp sửa bị thiêu chín, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "... Tại sao anh đến tìm tôi? Cũng không phải thích tôi..."

Hắn đầu tiên là trầm mặc hai giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Hạ Thực, em bị ngu hả?"

Ta sững sờ, còn không kịp cãi lại, đã nghe hắn nói tiếp: "Em cho là tôi điên rồi sao, vì một người không thích mình mà ngàn dặm xa xôi đuổi tới nhà người ấy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK