• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar

Tác giả: Helicopter

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

------

Phiên ngoại – Thẩm Điệt (1)

Kỳ nghỉ quốc khánh trôi qua, thời tiết nóng bức còn chưa hoàn toàn biến mất, cảm giác mát mẻ đầu thu chậm chạp không đến, ngược lại mặt trời ngày hôm sau so với ngày hôm trước càng gay gắt hơn, thiêu đốt toàn bộ thành phố giống như trong hỏa lò địa ngục.

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ đúng vào thứ hai, trong sân trường cấp hai đứng đầy học sinh mặc đồng phục, từng người từng người như quả cà bị phơi nắng đến ủ rũ, xiêu xiêu vẹo vẹo dưới ánh mặt trời.

Thẩm Điệt đứng ở trên bục chủ tịch phía dưới quốc kỳ, mặt không đổi sắc đọc bài giảng.

Trên trán chậm rãi chảy xuống một giọt mồ hôi, trượt tới mi mắt, không quá thoải mái, hắn nhíu mày lại dưới ánh mặt trời chói chang, tăng nhanh tốc độ đọc từng chữ.

Đọc đến đoạn cuối cùng, hắn nâng mắt thoáng nhìn xuống, lại bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ đột ngột đan xen trong đám người màu xanh trắng, đứng ở một góc cuối cùng, đang lén lén lút lút như mèo chui lên phía trước.

Giọng của Thẩm Điệt khó nhận ra dừng lại chốc lát, sau đó liền tiếp tục, đem bài giảng dài dòng đọc cho xong.

Lễ chào cờ buổi sáng theo thường lệ giải tán sau bài phát biểu của thầy chủ nhiệm, học sinh toàn trường thoáng chốc liền tan tác như chim muông, Thẩm Điệt từ trên bục chủ tịch đi xuống, thời điểm về lớp học, lúc đi ngang qua một góc nào đó của sân trường, nghe thấy chủ nhiệm năm nhất cao trung giọng căm tức oang oang: "Hạ Thực! Em đứng lại đó cho tôi! Đồng phục học sinh đâu?"

Bước chân của hắn dừng lại, nhìn sang hướng phát ra thanh âm.

Chủ nhiệm đạp giày cao gót lao tới như bay, tóm chặt cổ áo phía sau của một nam sinh: "Em thử chạy lần nữa coi?"

Nam sinh trưng ra khuôn mặt tươi cười quay đầu lại, lúm đồng tiền trên mặt trái tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, thành khẩn nói: "Lưu lão sư, xin lỗi, em biết sai rồi... Lần sau nhất định sẽ mặc!"

"Tháng này bao nhiêu lần rồi? Không phạt em sẽ không nhớ đúng không?"

"Lão sư, hôm nay mới mùng 6 tháng 10 thôi mà."

"Đừng có trả treo với tôi! Chuyện này tôi nhất định phải báo cho giáo viên chủ nhiệm của em..."

Bóng dáng hai người biến mất ở cuối hành lang, Thẩm Điệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt đọng lại nơi khúc quanh, nhất thời không di chuyển.

... Hạ Thực?

Lần cuối cùng nghe đến cái tên này, hình như là chuyện rất lâu về trước.

Hắn đứng dưới gốc cây chậm rãi hồi tưởng về gương mặt vừa nãy, a, có chút quen mắt.

Thật là khéo.

Sân trường đầu thu, đã sớm phảng phất mùi hoa quế.

Buổi chiều là thời gian hoạt động thể dục, Thẩm Điệt đi ra từ văn phòng hội học sinh, bất tri bất giác đi tới sân bóng rổ bên cạnh, một đám nam sinh tinh lực dồi dào đang chơi bóng khí thế ngất trời, tiếng còi cùng tiếng hô to gọi nhỏ không dứt bên tai, hắn đang muốn tăng nhanh bước chân đi qua, đột nhiên nghe thấy một giọng nói giống như đã từng quen biết.

"Aizz! Chuyền bóng cho tớ cho tớ! Mau mau mau!"

Một giọng nam khác vang lên: "Hạ Thực! Con mẹ nó phải là chú mày truyền cho ông đây chứ!"

Nam sinh mặc áo cầu thủ đỏ rực đối diện với đồng đội kêu to mắt điếc tai ngơ, từ ngoài vạch ba điểm giơ bóng lên ngửa ra sau nhảy lấy đà, vung tay ném bóng.

Trái bóng vẽ ra trên không trung một đường cong đẹp đẽ, "Ầm —— "

Không vào.

"Đệch! Họ Hạ mi là cái đồ cháu chắt! Đồ vua hố!"

Nam sinh ngượng ngùng gãi đầu cười hì hì: "Xin lỗi, lỡ tay lỡ tay."

Trái bóng ngay cả thành rổ cũng không đụng tới, mạnh mẽ nện trên bảng rổ, sau đó liền văng ra, bay thẳng tới chỗ góc sân Thẩm Điệt đang đứng.

Hắn ngẩng đầu lên, tiếp được trái bóng.

"Người anh em, làm phiền quăng trở về! Cảm ơn nha!"

Thẩm Điệt đặt trái bóng trong lòng bàn tay xoay xoay, không động đậy.

Nam sinh tên Hạ Thực thấy hắn không phản ứng, cho là hắn không nghe thấy, liền chạy tới vài bước, cười nói với hắn: "Bạn học, có thể đưa bóng cho mình không?"

Lúm đồng tiền trên mặt trái vì cười mà lún sâu, mang theo ánh mặt trời xán lạn cùng vết tích của mồ hôi, như một loại sinh mệnh nào đó nở rộ rực rỡ không kiêng dè.

Thẩm Điệt giương mắt, ánh mắt trấn định đảo qua khuôn mặt người kia, sau đó đem bóng trả lại.

"Người anh em, cảm ơn nha!"

Người kia vỗ xuống vai hắn, tung bóng chạy ra xa.

Áo sơ mi trắng dính nửa dấu tay ẩm ướt mồ hôi, Thẩm Điệt cau mày nhúc nhích vai một chút, nhìn bóng lưng của đối phương rời đi, đột nhiên cảm thấy khí trời đặc biệt khô nóng, không còn tâm tư tiếp tục ở lại. Khoác túi sách đi ra ngoài, lúc ngang qua hàng cây xanh, dưới chân giống như đụng phải thứ gì đó.

Vừa cúi đầu nhìn, là một cây tỏi trời* hoa nở đỏ rực.

[*tên dân gian của bỉ ngạn hoa.]

Có một số sự vật, một khi đã chú ý, sẽ rất khó dời mắt, tỷ như đóa hoa màu đỏ phân tán khắp nơi trong hoa viên của sân trường, tỷ như nam sinh có lúm đồng tiền gọi là Hạ Thực kia.

Bạn học cùng bàn hồi tiểu học, Thẩm Điệt còn nhớ, nhưng đối phương hiển nhiên đã quên.

Chuyện này rất bình thường, không phải tất cả mọi người đều có tâm nhàn rỗi, đi nhớ kỹ một vài người hoặc một vài chuyện không quá quan trọng.

Thế nhưng trí nhớ của Thẩm Điệt từ trước đến giờ đều rất tốt, rất nhiều thứ hắn vốn cho rằng mình đã quên, tại thời điểm nhìn đến khuôn mặt quen thuộc kia, tất cả liền tuôn trào trở về trong đầu, đồng thời không ngừng cập nhật với tiếp xúc hiện hữu.

Hắn rất nhanh biết được Hạ Thực học ở lớp mười một, thành tích trung bình, buổi sáng thường xuyên đến muộn, đặc biệt là thứ hai; lớn lên không cao nhưng lại thích chơi bóng rổ, chuyền bóng rất chuẩn, ném bóng vào rổ bách phát bách không trúng; thỉnh thoảng sẽ trốn học, tiết tự học buổi tối thường xuyên chuồn êm ra khỏi trường, sau đó leo tường trở về ký túc xá.

Thẩm Điệt cảm thấy bản thân không phải bởi vì người này mà chủ động đi tìm hiểu cái gì, chỉ là mỗi ngày theo lệ kiểm tra sổ sách tác phong và kỷ luật thì chú ý tới một cái tên nào đó thường xuyên xuất hiện, đồng thời thỉnh thoảng vào thời gian hoạt động khóa ngoại đi ngang qua sân bóng rổ mà thôi. (editor: dối lòng ~)

Hoặc là vào thời gian tự học buổi tối nào đó, hắn kết thúc huấn luyện thi đua ngoài ngạch, đi ra khỏi phòng học, sẽ lơ đãng đi vòng qua bức tường phía sau tòa nhà ký túc xá.

Chậm rãi hình thành một loại thói quen tự nhiên.

Có lúc tại nhà ăn hoặc trên hành lang trường học đụng mặt, mắt Thẩm Điệt nhìn thẳng về phía trước mà đi, nghe người kia bô bô cười nói cùng bạn bè bên cạnh, trong lòng sẽ đột ngột sinh ra ý niệm ngứa ngáy, khó giải thích mà nhớ tới chú cún con quá mức hiếu động lúc nhỏ từng nuôi.

Vừa ngốc vừa ồn ào, thế nhưng lông thoạt nhìn vô cùng mềm mại, khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay ra sờ, hoặc là nắm lấy móng vuốt ôm vào trong lòng nhào nặn.

Như vậy sẽ ngoan ngoãn, không kêu ra tiếng.

Lúc mới bắt đầu, hắn cho rằng loại liên tưởng kỳ quái này chẳng qua là kết quả do cuộc sống quá mức tẻ nhạt, mãi đến khi tan học ngày nào đó, hắn đứng ở cổng trường, vô số lần nhìn thấy Hạ Thực và một nữ sinh cùng nhau về nhà.

Cô gái kia ngồi ở yên sau xe đạp, vừa cùng nam sinh phía trước tán gẫu, vừa chọt chọt vào bờ vai cậu ấy, hai người sẽ cùng cười rộ lên vui vẻ, thoạt nhìn rất thân, quan hệ rất tốt.

Là loại quan hệ thân mật như hình với bóng, chứ không phải loại tiếp xúc hời hợt qua vài năm sẽ quên đến không còn một mống.

Không hiểu sao Thẩm Điệt cảm thấy vô cùng lo lắng.

Trong lòng giống như có thứ gì đó đang vội vã hỗn loạn, không biết muốn cái gì, khiến người mất đi năng lực bình tĩnh.

Đến cùng ta đang suy nghĩ cái gì? Hắn hỏi chính mình.

Nam sinh trong ban tác phong và kỷ luật bên cạnh thấy hắn liên tục nhìn chằm chằm vào bóng dáng đôi nam nữ kia không rời, kỳ quái nói: "Làm sao vậy chủ tịch?"

Hắn lắc đầu, đang muốn dời tầm mắt, đột nhiên không nhịn được hỏi: "Người kia là ai?"

"Người nào? Nữ sinh kia hả? À, đó là Trịnh An An ban văn nghệ."

"Cô ấy có bạn trai chưa?"

"Không có, nghe nói có một cậu bạn thân ở lớp mười một." nam sinh nói xong, bát quái mà liếc mắt nhìn hắn, "Không thể nào, chủ tịch lại có lúc quan tâm người khác như vậy, không phải là thích cô ấy đó chứ?"

Thẩm Điệt trước tiên bởi vì hai chữ 'bạn thân' mà khẽ thở ra một hơi, vừa muốn phủ nhận, đột nhiên rũ mắt sững sờ tại chỗ.

Thích...

Trong đầu phút chốc chợt lóe rất nhiều cảnh tượng vụn vặt, nụ cười trên sân bóng rổ, lúm đồng tiền bị mồ hôi thấm đẫm đến toả sáng, dấu tay trên áo sơ mi trắng, cây tỏi trời dưới chân tường ký túc xá vào buổi tối, lúc người kia nói chuyện thường kéo lên âm cuối...

Hắn nghĩ, thì ra... thì ra là mình thích cậu ấy.

-----

Phiên ngoại – Thẩm Điệt (2)

Nhưng thích đến cùng là cái gì chứ?

Từ không nhịn được nhìn kỹ, đến không nhịn được muốn tiếp xúc, rồi tới không nhịn được muốn giữ lấy.

Từ ánh mắt biến thành đại não không kiềm chế nổi.

Là một học sinh gương mẫu đem 80% lực chú ý đặt ở sự nghiệp học tập, Thẩm Điệt không ngờ mình sẽ nảy sinh loại tình cảm vượt khống chế của bản thân đối với người khác.

Mà kẻ cá biệt này lại còn là một nam sinh.

Chuyện như vậy đặt trên người bất luận thiếu niên mười sáu tuổi nào, đều khiến người thất kinh, nhưng cũng may Thẩm Điệt luôn rất bình tĩnh.

Dựa theo tính cách của hắn, đối với tình huống như thế, trước tiên hắn sẽ suy nghĩ rõ ràng, sau đó khoanh vòng toàn bộ mà lên kế hoạch tường tận.

Nếu hắn đã xác định bản thân thích đối phương, như vậy sẽ suy nghĩ có muốn theo đuổi hay không, nếu như muốn theo đuổi, thì phải theo đuổi thế nào.

Nhưng trên hết toàn bộ dự định, còn có một vấn đề. Người hắn thích là nam.

Đại khái còn là nam sinh yêu thích nữ sinh.

Theo sự quan sát thầm lặng của hắn, Hạ Thực lúc nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp có hơi khác so với bình thường, sẽ không tự chủ được mà cười nhiều hơn, lúm đồng tiền thường xuyên lõm sâu một cách đặc biệt.

Thẩm Điệt năm mười sáu tuổi, từ nhỏ đến lớn đối với hết thảy mọi chuyện luôn bình tĩnh tự tin, nhưng lần này, hắn lại không chắc chắn về mục tiêu của mình.

Ngồi ở trong nhà ăn, bên trái đằng trước đưa lưng về phía vị trí của hắn là Hạ Thực đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, đồng phục học sinh thập phần ngỗ nghịch mà vắt ở trên eo, lộ ra vòng eo so với người khác nhỏ gầy hơn rất nhiều, lúc ăn cơm gục xuống bàn nhồm nhoàm như hùm như sói, đầu thấp đến mức muốn vùi vào bên trong thau cơm, lưng hơi cong, đường nét xương vai cách một tầng áo sơ mi đơn bạc nhô ra ngoài, thu hút ánh mắt người ta một cách khó hiểu.

Quan sát một hồi, Thẩm Điệt dời tầm mắt trở về trên đũa, không tự chủ liếm môi một cái, nghĩ thầm, thời gian vẫn còn dài.

Tháng mười một có kỳ thi vật lý vô cùng quan trọng, hắn dự định tạm thời bỏ xuống mớ tâm tư thượng vàng hạ cám này một thời gian, chuyên tâm cho kỳ thi, chờ mọi thứ lắng dịu xuống, sẽ đưa ra quyết định về cái chuyện phiền lòng kia.

Nhưng rất nhanh hắn liền không chờ được.

Cuối tháng, trong nhà đã liên hệ xong trường học ở nước ngoài cho hắn, kỳ nghỉ đông vừa đến liền chuẩn bị rời đi.

Thời điểm cha mẹ dùng giọng điệu thông báo nói xong việc này, Thẩm Điệt lần đầu tiên trong đời nhăn mày, không gật đầu đáp ứng.

Mẹ hắn không hiểu hỏi: "Lúc trước không phải đã nói rồi sao? Tại sao lại không muốn?"

"... Quá sớm."

"Sớm hay muộn thì cũng phải đi, qua sớm để thích ứng hoàn cảnh không tốt sao?"

Thẩm Điệt trầm mặc một hồi, nói: "Để con suy nghĩ thêm."

Buổi tối hôm đó sau khi tham gia thi đấu xong, hắn cũng không về nhà, mà đi đến trường học.

Một cơn mưa nhỏ bất chợt lướt qua, không bao lâu sau khi buổi tự học kết thúc, trong sân trường yên tĩnh trống trải, chỉ có lớp học xa xa còn chưa tắt đèn, ánh sáng bị giam cầm bên trong ô cửa kính, không chiếu vào nổi bóng đêm hôn ám.

Thẩm Điệt không biết mình trở về là muốn làm gì, dọc theo con đường nhỏ u ám um tùm không mục đích mà đi vào trong, bất tri bất giác cách ký túc xá càng lúc càng gần, cuối cùng dừng ở trước một bức tường thấp.

Vôi trên tường bóc ra từng mảng hơn nửa, dây leo xanh lục bò thưa thớt, rất cũ nát cũng rất quen mắt.

Đây là nơi số lần hắn tình cờ gặp Hạ Thực nhiều nhất, một tuần ít nhất ba lần, trước khi lớp tự học buổi tối kết thúc, đối phương sẽ từ bên ngoài bức tường này nhảy vào.

Thẩm Điệt đứng một hồi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian tan học là chín giờ rưỡi, hiện tại đã gần mười giờ.

Lần trở về muộn nhất của Hạ Thực là chín giờ bốn mươi tám phút, chưa từng leo tường sau mười giờ.

Nhưng không biết tại sao, hắn vẫn đứng ở chỗ chân tường cũ đợi 15 phút.

Tại sao muốn chờ, chờ được rồi muốn làm gì, hắn không biết.

Tiếng tắt đèn phá vỡ yên tĩnh vang lên, không gian lại rất nhanh trở nên yên ắng, trong không khí chỉ còn hơi thở của gió đêm cùng cây cỏ ướt át không hề phát ra tiếng động, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống bóng lưng đơn bạc.

Thẩm Điệt đá đá hòn sỏi bên chân, quay đầu nhìn về hướng đầu tường trống rỗng, mi mắt hơi rũ xuống, quay người dẫm lên lớp cỏ ẩm mềm chuẩn bị rời đi.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gạch đá rơi xuống đất, trong đêm đen vang vọng đặc biệt rõ ràng, bước chân của Thẩm Điệt dừng lại, xoay người, còn chưa kịp thấy rõ bóng đen trên đầu tường, liền nghe "Ai ui" một tiếng, bóng đen kia trực tiếp rớt xuống từ trên đỉnh tường.

Hắn tiến lên một bước theo bản năng, liền cảm giác cánh tay chìm xuống, có thứ gì đó rơi vào trong lồng ngực của hắn.

Nơi khuỷu tay truyền đến nhiệt độ cùng trọng lượng làm người ta sợ hãi, hắn nghe thấy tiếng hô hấp của một người khác gần trong gang tấc.

Thẩm Điệt không để ý đến cánh tay đau nhức vì bị lực trùng kích, cúi đầu, nhìn chằm chằm người trong lồng ngực mặt đỏ bừng, thử thăm dò gọi một tiếng: "Hạ Thực?"

Đối phương vặn vẹo, chống đỡ bờ vai của hắn đứng dậy, còn chưa đứng vững, lòng bàn chân đã mềm oặt ngã xuống trên người hắn, hàm hồ oán trách một câu: "Aizz ta đi..."

Thẩm Điệt cật lực xem nhẹ xúc cảm của da dẻ mềm mại bên cổ, ngửi thấy mùi rượu rõ ràng trong không khí, hắn đỡ lấy phía sau Hạ Thực, hỏi: "Cậu uống rượu?"

"Uống... một chén, à không phải, nửa chén... thật mãnh liệt mà..."

Hạ Thực một bên ăn nói linh tinh, một bên ôm lấy cổ của hắn cọ cọ, giống như lo lắng sẽ ngã xuống, hô hấp phun ở bên gáy của hắn vừa ẩm ướt lại vừa nóng, men rượu thoang thoảng khắp nơi như bị bén lửa, thiêu đốt lượng nước trong da thịt.

Thẩm Điệt đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hắn nhắm mắt lại, không nhìn tới đôi con ngươi ngấn nước giống như toả sáng của đối phương, đem cái tay víu ở trên vai hắn kéo xuống, xoay người đỡ Hạ Thực thẳng dậy, mới vừa bước một bước, con ma men bên cạnh liền mềm chân té xuống đất.

Hắn xoa xoa mi tâm, đứng tại chỗ một hồi, rồi ngồi xổm xuống cõng người lên lưng.

Hạ Thực nằm nhoài trên lưng hắn, an tĩnh không bao lâu, lại bắt đầu dán vào lỗ tai của hắn nói chuyện: " Người anh em... Người anh em... Cậu đưa tớ trở về... về ký túc xá đi."

Đèn đã sớm tắt, cửa phòng cũng đã khóa, có thể về đâu.

"Đại... Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, người anh em... cậu là ai...."

Thẩm Điệt nghiêng nghiêng đầu, không thể nhịn được nói: "Câm miệng."

Hạ Thực ngừng một giây, lại bắt đầu rối tinh rối mù ồn ào, nhiệt khí ẩm ướt xuyên vào bên trong lỗ tai của hắn.

"Cậu ở lớp mấy?"

"Tên cậu là gì?"

"Tại sao cậu không nói chuyện?"

"Cậu..."

"Bây giờ mà tôi có nói với cậu..." Thẩm Điệt đột nhiên dừng bước cắt ngang mấy lời lảm nhảm của người kia, "... ngày mai tỉnh dậy cậu cũng sẽ quên mất."

"Không thể nào!" Hạ Thực say thế nhưng vẫn nghe được, đầu lưỡi lớn lối phủ nhận, "Lão tử... trí nhớ của lão tử khá tốt..."

Thẩm Điệt khẽ cười một tiếng, đi tới phía trước một bước, bị thứ gì đó chặn lại mũi chân.

Hắn cúi đầu, dựa vào ánh trăng nhìn thấy rõ cây tỏi trời bên chân, hoa đỏ đến mức vô cùng dễ dàng nhận ra.

Xoay người trở về, mới phát hiện bãi cỏ phía dưới chân tường, vậy mà phủ kín một đám hoa đỏ như lửa, tùy ý nở rộ trong góc khiến hắn chẳng hề chú ý tới.

Bên tai là lời nói mơ hồ linh tinh vụn vặt của Hạ Thực, hắn nhìn đóa hoa dưới chân, trầm mặc ngửi một hồi, thẳng đến khi thanh âm của đối phương dần dần nhỏ xuống, mới cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Nhiệt độ kề sát trên lưng, bốn phía đặc biệt yên tĩnh, hồi lâu, trong gió đêm mới truyền đến một thanh âm mơ hồ: "Ta là Thẩm Điệt lớp một."

"Đừng tiếp tục quên mất."

-----

Phiên ngoại – Thẩm Điệt (3)

Thẩm Điệt cõng Hạ Thực đi tới phòng y tế.

Người phụ trách bộ hậu cần của hội học sinh thay phiên quét tước trực ban tại phòng y tế, vì đề phòng chìa khóa bị mất trên tay ai đó, nên đều nhét vào trong khe hở giữa bảng tên phòng và tường, hắn không mất bao nhiêu khí lực liền móc ra mở cửa.

Phòng y tế cấp hai được cải tạo rất tốt, sau màn có hai cái giường nhỏ, hắn đặt Hạ Thực lên trên cái giường dựa vào cửa sổ.

Công tắc điện của trường học thống nhất, sau giờ tắt đèn, trong phòng y tế liền đen kịt một màu, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ, nhìn người nằm trên giường.

Hạ Thực trên đường tới đây đều nằm nhoài trên lưng hắn ngủ, vừa thay đổi chỗ liền không quá an ổn, cau mày có ý muốn tỉnh lại, trở mình trên chiếc giường nhỏ chật hẹp, mắt thấy sắp sửa rơi xuống.

Thẩm Điệt tiến lên một bước, đúng lúc vươn tay chặn người lại, đẩy trở về giường, người trên giường bất mãn hừ một tiếng, tay quơ quơ giữa không trung, lung tung cào loạn cổ tay của hắn, ngẩng đầu đè lên ngực hắn, dùng sức đập đầu hai cái.

"Ầm ầm" hai tiếng, so với tiếng tim đập còn vang hơn.

Thẩm Điệt không nhúc nhích, rũ mắt xuống nhìn cái đầu xù lông trong lồng ngực của mình, không nhịn được giơ tay khẽ vuốt.

Từ đỉnh đầu đến cuối chân tóc rồi trượt tới sau gáy, ngón tay không an phận mà cọ cọ hai cái trên da thịt của đối phương, đầu ngón tay chậm rãi dời xuống.

Bên cổ tay khác đột nhiên truyền đến một trận đau nhói.

Hạ Thực không nhẹ không nặng mà lôi kéo hắn, móng tay không biết từ lúc nào đâm vào bên trong da thịt nơi cổ tay, thế nhưng hắn vẫn luôn không phát hiện, cơ hồ phá một lớp da mới chậm chạp mà phục hồi tinh thần.

Cuối tháng mười một nhiệt độ khí trời rất thấp, Hạ Thực bởi vì uống rượu nên mặt vẫn còn nóng, nhưng lòng bàn tay lại nguội lạnh, lúc leo tường dính phải bùn nhão trong khe hở. Thẩm Điệt đẩy ra ngón tay của Hạ Thực, từ trong túi móc ra một chiếc khăn mùi soa, thấm nước tại bồn rửa tay bên cạnh, nâng tay của đối phương chậm rãi lau khô, rồi thả trở lại bên mạn giường.

Giường phòng y tế không có chăn, phòng chứa đồ bên cạnh cũng bị khóa, Thẩm Điệt suy nghĩ một chút, cởi ra áo khoác của mình, trùm lên người Hạ Thực.

Người trên giường cũng không thèm cảm kích, trở mình rướn cổ lên, xốc lên thứ đắp trên người, kêu một tiếng: "... Nóng!"

Thẩm Điệt nhặt lên áo khoác đắp trở lại, không tới hai giây lại bị xốc lên, cứ như vậy lập đi lập lại mấy lần, hắn mất kiên nhẫn, trực tiếp đem ống tay áo vòng ra sau lưng đối phương thắt một cái nút, lần này làm thế nào cũng giãy không ra.

Thắt nút xong, tay hắn lại bị Hạ Thực đè ở dưới thân không rút ra được, người trên giường nheo mắt nhìn hắn, một bên cong lên khóe miệng đắc ý cười, một bên hơi di chuyển thân thể hướng lên trên, âm cuối mang theo sự giảo hoạt: "Khà khà... để tớ xem... cậu chạy đàng nào!"

Lúm đồng tiền trên mặt trái theo nụ cười bắt đầu lún xuống, như thể chứa đựng cả một mảnh trăng nhỏ vụn từ cửa sổ tiến vào, tỏa sáng đến khiến tâm trí hắn hoảng loạn.

Trong bóng tối, Thẩm Điệt vẫn duy trì tư thế khom người, không hề chớp mắt mà nhìn người trên giường, thân thể lẫn ánh mắt đều cùng lúc mất đi sự khống chế, giống như gặp quỷ mà chậm rãi cúi người xuống ——

Hôn lên mảnh trăng sáng kia.

Đôi môi áp vào lúm đồng tiền, mềm mại, ướt át, nóng bỏng, hoà tan đi mảnh vỡ lạnh lẽo, biến thành dòng nước ấm ồ ạt, mang theo nhiệt độ bất an chảy vào trong trái tim đang rạo rực của hắn.

Trong bóng tối tất cả giác quan đều bị khuếch đại, tay hắn kề sát ở sau lưng Hạ Thực, cách lớp vải mỏng manh cảm nhận được làn da nhẵn nhụi, cùng với nhiệt độ thiêu đốt của da thịt bên dưới. Người trên giường bất an xoay chuyển trong vòng tay của hắn, trầm thấp mà nỉ non một tiếng, nghiêng đầu muốn tránh mặt đi, thế nhưng ngược lại ngây ngốc mà dâng môi lên.

Tuyệt nhiên bất đồng với cảm xúc nhẹ nhàng lướt qua, động tác của Thẩm Điệt cứng lại, nhìn chằm chằm đôi môi khẽ nhếch của Hạ Thực mà ngẩn người.

Khoảng cách gần trong gang tấc, thậm chí không cần cúi đầu, vẫn có thể dễ như trở bàn tay mà hôn lên.

Trước giờ hắn chưa từng thân mật với ai như vậy, nhất thời có chút do dự.

Tiếp theo liền thấy đôi môi trong tầm mắt hơi mở ra, người trên giường khép hờ đôi mắt lẩm bẩm một tiếng: "An An..."

Cái tên quen thuộc rõ ràng truyền vào tai, ánh mắt Thẩm Điệt trong nháy mắt run rẩy, kích động trong lòng không biết từ đâu xông tới, chưa kịp suy nghĩ liền chặn xuống.

Lời nói mớ của Hạ Thực bị nghẹn lại trong cổ họng, biến thành tiếng hừ mơ hồ không rõ, cậu nhíu mày, bị người nắm lấy cằm không cách nào tránh né, liền lè lưỡi ý đồ đẩy ra trở ngại trên môi. Đầu lưỡi trơn trượt vừa chạm vào môi đối phương, giống như tự mình ném ra mồi lửa, bị người nhanh chóng cuốn lấy liếm mút, không khí nóng hổi luồng lách giữa răng môi, dấy lên một hồi liệt hỏa khô hanh mà thiêu đốt hừng hực.

Hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh giống như giờ phút này, lý trí trong đầu bị đốt sạch sành sanh, chỉ còn lại chấp niệm nguyên thủy nhất đang rít gào, giựt giây hắn thoả thích đòi lấy, môi cùng lưỡi từng trận từng trận dây dưa không dứt, dính vào nhau phảng phất không biết mệt mỏi, trong không gian phòng y tế phát ra tiếng nước dính dấp.

Giường nhỏ phòng y tế đột nhiên vang lên một tiếng "Két", giữa tiếng thở dốc xuất hiện một cách đặc biệt đột ngột. Thẩm Điệt mở mắt ra, thả xuống đùi phải đang quỳ gối trên mạn giường, đôi môi như cũ giằng co không muốn rời đi. Trong lúc hắn buông lỏng sức lực, người dưới thân lại bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Cánh tay tránh thoát từ bên dưới sự kiềm kẹp của hắn, không hề báo trước mà vung lên trên không trung.

Đuôi mắt truyền đến cảm giác sắc bén mát lạnh, Thẩm Điệt nhắm hai mắt không né tránh, tiếp tục dây dưa không tha mà cọ xát trên đôi môi kia một hồi, mới chống đỡ mạn giường ngẩng đầu lên.

Hắn trừng mắt nhìn, có thứ gì đó trượt theo khóe mắt, rơi xuống.

Dưới tầm mắt, người trên giường mê mang giơ tay lên, trên cổ tay là một vòng tay hình dây xích lủng lẳng đầu lâu, ánh lên tia sáng màu bạc bén nhọn.

Hạ Thực mơ màng không biết xảy ra chuyện gì, cảm giác bên môi rơi xuống một giọt gì đó, lè lưỡi liếm liếm, nếm trải mùi vị của máu tanh.

Khóe mắt bị trầy xước dần dần nổi lên đau đớn, ánh mắt Thẩm Điệt bình tĩnh, không quan tâm vết thương trên mặt, chậm rãi vươn tay qua, dùng ngón tay cái lau đi vết máu còn sót lại trên mặt trái đối phương, vờn quanh lúm đồng tiền, không biết là xóa đi, hay là tán rộng thêm.

Hạ Thực khép mắt lại, không chống cự nổi men rượu cùng cơn buồn ngủ, mặt đỏ bừng chậm rãi rơi vào trạng thái ngủ say, nghiêng mặt sang chôn vào bên trong gối, mơ hồ không rõ mà phát ra tiếng nói mớ: "An An... cậu đừng..."

Đôi con ngươi của Thẩm Điệt triệt để tối sầm xuống.

Hắn thu tay về, kinh ngạc mà đứng một hồi bên giường, kéo khóe môi tự giễu nở nụ cười, quay người mở cửa, đón lấy gió đêm lạnh giá, không quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Cánh cửa cạch một tiếng khép lại, cắt đứt bóng người kéo dài, nam sinh trên giường giật giật, theo bản năng đem mặt vùi vào trong áo khoác trên người, tại nơi không ai nghe thấy tiếp tục nói: "Cậu đừng nói chuyện tớ uống rượu cho ba tớ..."

"Tớ không gây họa..."

----

Cách kỳ nghỉ đông còn lại nửa tháng, Thẩm Điệt ra nước ngoài.

Ở nước ngoài bốn năm, việc học tập cơ hồ chiếm cứ toàn bộ sự chú ý của hắn, hắn thi lên đại học sớm một năm, sau đó liền tiêu tốn thời gian ba năm để hoàn thành tất cả các môn học, trong cuộc sống không có gì ngoài ý muốn, một lần nữa quay trở lại quỹ đạo vốn có.

Chuyện phát sinh trong nửa năm cấp ba kia, giống như thành một khoảng nhạc đệm không quan trọng.

Ít nhất ban đầu hắn cho là như thế.

Bầu không khí ở trường nước ngoài so với trong nước cởi mở hơn rất nhiều, năm đó vừa tới Mỹ, hắn gặp được bạn học mới muôn hình muôn vẻ, cũng tao ngộ không ít người theo đuổi càng rõ ràng hơn so với trước kia. Hắn dùng lý do lên đại học không tâm tình yêu đương để cự tuyệt rất nhiều người, sau đó tiến vào trường đại học, số người theo đuổi càng nhiều, giới tính người theo đuổi cũng từ nữ sinh biến thành nam nữ hỗn tạp.

Đôi khi mấy người bạn thân sẽ trêu đùa hỏi hắn: "Không phải là cậu có bạn gái nhỏ ở quê nhà nhớ mãi không quên đó chứ? Hay là bạn trai nhỏ?"

Thẩm Điệt phủ nhận: "Không có."

"Vậy tại sao không tìm ai đó thử xem? Dầu gì cũng là sinh viên đại học, chẳng lẽ cậu muốn sống cùng luận văn đến hết đời?"

"Đúng lúc gần đây có một quán rượu mới mở, cùng đi nhé?"

Thẩm Điệt đồng ý.

Trong quán rượu cũng không có gì đặc biệt lắm, đơn giản chỉ là ánh đèn sặc sỡ cùng những người xa lạ trang phục cá biệt, hắn đến mấy lần, uống vài ly rượu, ở nơi đó quen biết một nam sinh cùng trường, cũng là Hoa kiều. Ngoại hình của đối phương cũng khá, trò chuyện với hắn cũng coi như chuyên nghiệp gần gũi, lần nào đó ngẫu nhiên gặp ở bên ngoài thư viện trường, người kia thổ lộ với hắn, hắn tiếp nhận.

Hắn cảm thấy bản thân cũng không phải là không thể thử.

Nhưng đoạn tình cảm này giằng co không tới hai tháng liền tuyên bố kết thúc. Đối phương đã chủ động gửi tin nhắn đề nghị chia tay, lý do là tình trạng ở chung giữa hai người không như những gì mà đối phương tưởng tượng.

Thẩm Điệt suy nghĩ một chút, đơn giản là nhiều thêm một người cùng tự học, lúc thường quẹt thẻ mua đồ cho đối phương, chỉ là mấy lần tiếp xúc thân mật cũng không tạo nên cảm giác đặc biệt gì, có vẻ tẻ nhạt, vì thế hắn trả lời một câu, sau đó, không có sau đó nữa.

Nói chuyện yêu đương quả nhiên là việc không có ý nghĩa gì.

Cũng có thể là do đối tượng không đúng.

Hắn thỉnh thoảng sẽ giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ quen thuộc, tắm xong đứng ở trước gương, nhìn vết sẹo mờ nhạt nơi khóe mắt của mình, không tự chủ lại nghĩ tới buổi tối trong phòng y tế của trường học ngày hôm đó.

Từng chi tiết nhỏ đều hiện ra rõ ràng trước mắt, giống như hắn chưa bao giờ nỗ lực quên đi.

Bất kể là cái tên Hạ Thực này, hay là lúm đồng tiền một bên mặt sẽ lộ ra khi cười lên.

Nó khắc sâu vào trong trí nhớ một cách kỳ lạ, rồi lại như mang theo niềm yêu thích hoang sơ khó hiểu, có làm thế nào cũng không xóa đi được.

Vào buổi tối sinh nhật năm mười tám tuổi, hắn bị bạn bè thần thần bí bí kéo đến một quán bar trên đường, nói muốn để lại chút kỷ niệm chính thức thành niên, cuối cùng đi đến một cửa tiệm xăm hình ở góc đường.

Thẩm Điệt ngồi một bên, đôi mắt lạnh lẽo quan sát một vòng đủ loại hình xăm đồ án đa dạng trong cửa tiệm, ánh mắt lơ đễnh chạm tới một bộ đồ án hình đóa hoa đỏ rực như lửa liền đột nhiên dừng lại.

"... Đó là gì?" Hắn hỏi.

Thợ xăm hình dùng tiếng Anh nói một từ đơn giản.

Bỉ ngạn hoa.

Tên khoa học là cây tỏi trời.

Hắn cũng không biết mình suy nghĩ thế nào, trong đầu chợt lóe những đoạn hồi ức vụn vặt, chờ đến lúc hồi thần, đã ngồi ở trên ghế xăm hình.

Vì vậy cánh hoa hình ngọn lửa bắt đầu mở ra, từng chút từng chút từ tim thiêu đốt đến cánh tay.

Thời điểm mũi kim dùng để xăm hình chuyển qua cánh tay, thợ xăm hình hỏi hắn: "Vẽ tới chỗ nào mới thôi?"

Hắn cúi đầu nhìn đăm đăm vào dấu răng nhàn nhạt trên cổ tay, chỉ chỉ: "Liền tới đây đi."

----- TOÀN VĂN HOÀN -----

Editor lảm nhảm: cuối cùng cũng hoàn thành rồi *tung hoa* thôi nào <3 <3

Cái phiên ngoại này theo cảm nhận của riêng ta, tác giả viết còn hay hơn cả phần chính văn nữa, có lẽ là do góc nhìn từ phía công, giống như nốt trầm sâu lắng ở cuối bản nhạc vui tươi và nhẹ nhàng vậy đó ^_^

Từ mai ta sẽ bắt đầu làm bộ 'Sau khi ly hôn ta mang thai con của tra công', thể loại hiện đại, sinh tử (ABO), xuyên thư, xuyên không, giới giải trí. Tuy nhiên ta vẫn muốn trong quá trình edit bộnày tìm thêm 1 bộ cổ đại để edit song song nữa, vì ta cảm thấy bản thân hợp vớivăn phong cổ đại hơn ^_^ (bữagiờ tìm quài mà vẫn chưa thấy bộ nào hợp ý, haizz...)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang