Vân Yên kịp hoàn hồn lại, nhận ra mình suýt nữa thì ngã trên người chàng, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng. Vội vàng quỳ xuống thỉnh tội:
- Tứ gia tha tội!
Dận Chân khép mi nhìn chiếc cổ đang cúi thấp của nàng, đưa tay ra kéo nàng dậy.
- Ở lại đây nghỉ ngơi, hôm nay không cần đến chơi cùng Hoằng Huy.
Vân Yên sửng sốt, tại sao không phải là "quay về phòng nghỉ ngơi"? Chưa kịp tạ ơn, mắt đã thấy chàng ra khỏi phòng.
Vân Yên vẫn thu dọn lại giường chiếu và bưng tất cả đồ súc miệng rửa mặt ra khỏi phòng như trước, thấy Dận Chân đã đi. Tiểu Thuận Tử đang thu dọn bàn.
Tiểu Thuận Tử thấy nàng bưng đồ ra, vội vàng nhận lấy nhỏ giọng nói:
- Gia bị bệnh phải không? Cô đêm hôm qua cho Gia uống canh gừng à, sáng nay gia ăn ít hơn so với bình thường rất nhiều, giọng nói cũng hơi khàn.
Vân Yên mệt mỏi gật đầu nhìn Tiểu Thuận Tử:
- Tứ gia không cho tôi nói ra ngoài, tôi cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Tiểu Thuận Tử gãi đầu cười nói:
- Ta hiểu rồi, ta sẽ giữ bí mật. Gia luôn có suy nghĩ của mình.
Vân Yên nhìn dáng vẻ thật thà chất phác của Tiểu Thuận Tử, thầm nghĩ khó trách người bên cạnh Tứ gia luôn trung thành tận tụy. Y vỗ trán:
- Có phải đêm qua cô không ngủ đúng không?
Vẻ mặt Vân Yên mệt mỏi cười cười chỉ vào cái ghế trước cửa:
- Cũng không hẳn, ta có nằm trên đây được một lát.
- Ai da? Đây không phải là tự làm khổ mình sao? Thật ra bên cạnh phòng chủ tử đều có một gian phòng nhỏ cho nô tài trực đêm, chỉ là trước đây Gia vẫn không cần người trực đêm, nên gian phòng đó vẫn còn trống ——
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt lời nói Tiểu Thuận Tử, hai người vội vàng đi mở cửa. Ngoài cửa là Cao Vô Dung dẫn theo Tiểu Ngụy Tử, trong tay Tiểu Ngụy Tử bưng đồ. Hai người trong phòng vội vàng hành lễ chào hỏi Cao Vô Dung, mời vào bên trong, hỏi ông ta có gì chỉ bảo. Cao Vô Dung điềm đạm cười nói:
- Nha hoàn Vân Yên đi theo ta.
Dứt lời dẫn Yên Vân vào phòng trong, ông ta xoay người về phía tay trái cuộn bức họa dài bên cạnh lại, sai hai người Tiểu Thuận Tử và Tiểu Lộ Tử cẩn thận gỡ xuống, xuất hiện một cánh cửa nhỏ.
Vân Yên kinh ngạc, căn phòng này thật sự có cấu tạo rất phức tạp, không biết chỗ khác còn bao nhiêu căn phòng bí mật nữa đây!
Sắc mặt Cao Vô Dung bình tĩnh đẩy cánh cửa nhỏ ra, bên trong không ngờ có một gian phòng nhỏ —— có một chiếc giường nhỏ và những món đồ được đặt trên cái kệ nhiều ngăn (1) nhỏ, chỉ là hình như có một quãng thời gian không sử dụng nên ở đây phủ một tầng bụi. Ông ta nghiêng đầu phân phó Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử sắp xếp thu dọn gian phòng này, sau đó quay đầu lại nói với Vân Yên:
- Nha hoàn Vân Yên, từ nay về sau ngươi ở đây trực đêm cho Tứ gia. Ta sẽ thay ngươi đến sương phòng thu dọn đồ đạc tùy thân mang đến đây.
Vân Yên sau khi nghe xong câu này cảm thấy bên tai vang lên ong ong, cảm giác có phải do mình một đêm không ngủ nên đầu óc bị ảo giác không nhỉ. Chuyện này —— cho dù là trực đêm cũng đâu cần Cao quản gia đích thân thay mình đại giá xuống sương phòng của hạ nhân để thu dọn đồ đạc cá nhân?!
Vân Yên vô cùng sợ hãi cúi đầu nói với Cao Vô Dung:
- Nô tỳ biết rồi ạ, chuyện thu dọn này, không dám làm phiền quản gia đại nhân. Đồ đạc của nô tỳ thật sự rất ít, chỉ có một bao nhỏ, đi một lúc là xong.
Cao Vô Dung khoát tay nói:
- Nếu đồ đạc ít, lát nữa ta sẽ để tiểu nha hoàn đi lấy. Bên ngoài tuyết đang rơi, Tứ gia bảo ngươi ở trong thư phòng không được đi ra ngoài
Vân Yên lúc này mới hiểu đầu đuôi câu nói “ở lại đây nghỉ ngơi” của Dận Chân trước khi đi, nàng chậm rãi gật đầu cung kính tạ ơn Cao Vô Dung, cũng nói chỗ mình để hành lý.
Cao Vô Dung vuốt cằm mỉm cười nói:
- Nha đầu, là do ngươi an phận chăm sóc chu đáo Tứ gia, là phần thưởng và thể diện chủ tử ban cho ngươi, không cần cám ơn ta. Lát nữa hành lý tới đây ngươi xem đã đủ hay chưa.
Vân Yên vẫn một mực cung kính gật đầu nói tạ ơn.
Cao Vô Dung nhìn tiểu nha hoàn kính cẩn chu toàn trong đối nhân xử thế, cũng không chối từ, mỉm cười ra ngoài làm việc.
Vân Yên quay đầu thấy Tiểu Thuận Tử và Tiều Ngụy Tử đang lau dọn gian phòng liền nhanh chóng tiến đến giúp đỡ, cảm tạ với hai người họ, rồi vội vàng nói để tự mình thu dọn là được rồi. Vân Yên hôm nay đã là nha hoàn bên người của Tứ gia, nhưng thái độ với người ngoài vẫn cung kính như vậy. Hai người Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử là hai người đàn ông vô cùng tốt, nên mới trở thành người bên cạnh Tứ gia. Thái độ với Vân Yên tự nhiên cũng hài hòa thân thiết. Ba người bận rộn một lúc, gã sai vặt bên ngoài gõ cửa nói Cao quản gia đã mang hành lý của nàng tới. Vân Yên nhận lấy bọc đồ, Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử nói để nàng tự thu dọn hành lý của mình, sau đó rời đi
Vân Yên đóng chặt cửa, đi vào trong phòng, nhìn gian phòng nhỏ từ bên ngoài khi không bị ngăn cách bởi bước họa. Đây là “kí túc xá” mới của nàng sao?
Mặc dù nhỏ, nhưng nói cho cùng cũng là một gian bên trong phòng chủ tử. Đồ dùng đã được sắp xếp xong, cũng có địa long giống phòng chủ tử. Chiếc giường nhỏ đã được trải chăn nệm màu trắng mềm mại ấm áp, kệ nhiều ngăn bên cạnh xinh xắn mà tinh xảo. Vân Yên đi vào gian phòng, đóng cửa lại. Mở bọc đồ trong tay ra, ngồi xổm xuống đặt y phục đồ dùng cá nhân ít ỏi vào kệ nhiều ngăn bên cạnh. Vừa mới đứng lên, cơn choáng váng ập tới, nàng vội vàng chống tay vào mặt tường.
Đợi cơn choáng váng đi qua, nàng từ từ ngồi xuống chiếc giường nhỏ. Thật sự rất mệt mỏi, toàn thân rã rời. Người đi phòng trống, mới cảm thấy toàn bộ tinh lực bị vắt kiệt.
Vân Yên cố gắng cởi cúc áo ở cổ, chậm rãi cởi áo khoác ngoài và quần áo mùa đông ra. chỉ mặc trung y (2) rồi nằm lên giường, xốc lên chăn đệm lên quấn chặt quanh mình, cảm giác ấm áp đã lâu không có vây lấy nàng, dường như nàng lập tức chìm sâu vào trong giấc ngủ.
(1) Kệ nhiều ngăn: 多宝格. Hán Việt: Đa Bảo Cách
(2) Trung y: 中衣