Dịch: Kaz (Mốc)
Trích dẫn: Khang Hi dẫn theo Đại A Ca Dận Thì, Thái Tử Dận Nhưng, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Ngũ A Ca và Thập Lục A Ca lên đường tới Giang Nam để tuần sát phía nam lần thứ sáu, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Dận Chân nghỉ ngơi cho tốt, an tâm dưỡng bệnh, hơn nữa còn ban cho Dận Chân mảnh đất rộng lớn cách Sướng Xuân Viên một dặm ở ngoại ô phía tây kinh thành để xây hoa viên
Lần nghỉ bệnh này, sóng gió vụ sổ sách bộ Hộ như thế trên lưng ngựa được giải quyết đúng lúc nên càng nhận được sự tán thành và thương yêu của Khang Hi. Tình thế cũng thay đổi do đợt nghỉ bệnh này, phát triển đến mức không cần tốn quá nhiều công sức mà giải quyết mọi việc dễ dàng, khiến không ít người tràn đầy ý chí bất ngờ trở tay không kịp. Dận Chân là một người thông minh nên tự biết mình phải làm thế nào.
Trong những ngày dưỡng bệnh, Dận Chân hầu như không tiếp khách, nhưng cũng không nhàn rỗi, thư từ cá nhân của chàng ngày càng nhiều hơn. Trải qua cơn phong ba bão táp này, Vân Yên có thể mơ hồ cảm nhận được lại một thứ gì đó đang manh nha trong lòng Dận Chân, nhưng lại không rõ ràng.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Vân Yên, bệnh tình của Dận Chân dần dần tốt lên, cơ thể gầy gò trước đây từ từ khôi phục lại
Vào những buổi sớm nắng đẹp, Dận Chân ngồi trước cửa sổ xem bản đồ địa hình hoa viên ở ngoại ô phía tây, Vân Yên đứng phía sau tết tóc cho chàng.
Dận Chân nói, đưa cả Tứ Nghi Đường vào trong nhé?
Vân Yên vừa tết tóc cho chàng vừa nói, vâng ạ.
Dận Chân nói, mang cả cây ngô đồng và hoa ngọc lan đến đó nữa.
Vân Yên buộc tua vàng lên nói đuôi tóc, nói, vâng.
Ngón tay Dận Chân di chuyển dọc theo tấm bản đồ, thích vị trí vào?
Vân Yên vừa sửa lại tóc mai hơi xoăn cho chàng, vừa ngẩng đầu lên nhìn —— Ở đại học Vân Yên học ngành thiết kế cảnh quan, sau đó bởi vì làm trái nghề nên chuyển việc, ở đời này bưng cơm rót nước cho Dận Chân, vẫn là trái nghề, cho nên mới nói, có cơm để ăn mới là quan trọng nhất.
Vân Yên chưa từng nghĩ bản đồ địa hình ở thời Khang Hi có thể vẽ chi tiết như vậy, cho dù chú thích trên bản đồ khác với hiện đại, nhưng hình vẽ vô cùng sống động, rõ ràng chính xác, khiến nàng không khỏi nhìn chăm chú. Mảnh đất được khoanh bằng mực đỏ có diện tích khoảng hai mươi héc ta, giống như mô hình thu nhỏ, trong đó có một vùng nước rộng, nam bắc trước sau có hai cái hồ, phía tây có núi.
Trong nghệ thuật sân vườn có một câu kinh điển: vườn không có nước không thể sống.
Nếu như dẫn nước xây đảo, xây lầu son gác tía, non nước vây xung quanh, vậy thì hẳn là tiên cảnh chốn nhân gian, giống như đang ở trên thiên đường. Quả thật sân vườn khó xây được nơi đẹp.
Dận Chân ngẩng đầu lên nhìn Vân Yên, vốn muốn giải thích cho nàng, nhưng lại nhìn thấy sự mơ hồ trong ánh mắt nàng.
- Nàng xem hiểu.
Vân Yên giật mình, cổ hơi cúi, lắc đầu, di chuyển ánh mắt:
- Một chút ạ.
Dận Chân hơi nhếch môi, ngón tay thon dài di chuyển đến sông núi trên bản đồ, nói,
- Không sao, đằng nào lúc đi xem đất sẽ đi cùng nhau.
Một ngày, Vân Yên thu dọn bàn làm việc cho chàng, ngoài nhìn thấy một số bản nháp thiết kế mặt bằng xây dựng hoa viên ra, là những bản nháp rất sơ sài, còn nhìn thấy cả thiết kế mang tầm vĩ mô rất đáng ngạc nhiên. Bên dưới cùng còn có hai bản phác họa quần áo phụ nữ bằng bút lông, người mặc bộ đồ này có khuôn mặt thanh thoát, một bím tóc dài. Trang phục đơn giản, tinh xảo, thanh khiết, một cái quần, một cái váy. Nàng không khỏi giật mình sững sỡ, kinh ngạc, trầm mặc.
Sống chung với chàng nhiều năm, nàng phát hiện ra con người này càng lúc càng khó hiểu. Chàng là người đàn ông lý trí và cảm tính hiếm thấy, sở thích phong phú, tài hoa hơn người, năng lực và kiến thức ẩn náu trong con người chàng dường như đã vượt qua thời đại này. Từ những việc lớn như quốc gia dân tộc, đến những việc nhỏ như cành cây ngọn cỏ.
Mấy ngày sau, Tiểu Thuận Tử mang hai bộ quần áo phụ nữ mới tinh đến, Dận Chân tỉ mỉ nhìn, rồi khẽ gật đầu.
Vân Yên đang ở phòng trong khom người trải giường chiếu, bỗng Dận Chân đi vào kéo nàng dậy, đặt mấy bộ quần áo vào tay nàng. Vân Yên cúi đầu nhìn, trang phục giống hệt như trong bản vẽ, ngẩng đầu lên nhìn chàng muốn rút tay về, nhưng Dận Chân đã đè lại tay nàng, không nói gì quay người bước ra ngoài.
Vân Yên cúi thấp đầu, rất lâu sau mới nhẹ nhàng sờ lên bề mặt vải, không mặc ngay mà đi vào gian phòng nhỏ, cất chúng dưới đáy hòm.
Qua tháng, Dận Chân mới bảo Cao Vô Dung đưa thiếp mời tới các hoàng tử đã thăm bệnh tặng quà, mời bọn họ ba ngày sau đến phủ dự tiệc. Đây là lần đầu tiên chàng công khai lộ diện sau khi đổ bệnh, xem như là biểu hiện mình đã lành bệnh.
Trước đó, trong nhà ắt không thể thiếu lời bày tỏ cảm ơn sự quan tâm, Dận Chân bảo Na Lạp thị buổi tối chuẩn bị gia yến ở tiền sảnh.
Vân Yên cẩn thận cạo râu ở hai bên gò má cho Dận Chân, chàng sờ khuôn mặt góc cạnh bóng loáng, nhìn vào gương đồng rồi lại nhìn Vân Yên.
Vân Yên cúi đầu lấy một bộ quần áo màu đen thắt lưng vàng kim cho chàng thay, nhẹ nhàng vuốt cổ áo và tay áo tinh xảo thẳng thớm không một hạt bụi.
Sau đó nàng giúp Dận Chân chỉnh lại bím tóc phía sau, cẩn thận vuốt tua vàng ở đuôi tóc, bím tóc dài đen tuyền gọn gàng rủ xuống vòng eo cân đối và bờ lưng rộng lớn.
Ánh chiều tà còn sót lại chầm chậm chiếu vào căn phòng, rơi trên thân hình chàng, còn chàng ——
Đôi mắt chim ưng giống như hòn đá màu đen tuyền được khảm trên khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, khóe môi không hay mỉm cười. Không có gì thừa thãi, không có gì không sạch sẽ. Chàng mặc chiếc áo màu đen, gấu áo thêu chỉ vàng, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, dây lưng vàng kim thắt ở trên vòng eo gầy, đôi chân dài thẳng tắp dưới lớp áo càng làm tôn thêm thân hình cao lớn của chàng. Giơ tay nhấc chân, thậm chí là phong thái không giận mà uy đều mang theo sự ung dung kiệt xuất.
Sau khi sửa soạn xong, Tiểu Thuận Tử đến gõ cửa xin ý kiến. Dận Chân vuốt chiếc nhẫn ngọc nói, Vân Yên, đi thôi.
Các vị phúc tấn thiếp thất nhìn thấy Dận Chân bước vào tiền sảnh đều đồng loạt thỉnh an. Dận Chân nhìn mọi người xung quanh, hơi nhấc tay lên nói: Đứng lên đi.
Khi nhấc tay, hoa văn màu vàng tinh xảo nổi bật trên ống tay áo màu đen, thanh nhã mà tôn quý.
Trong gia yến, Na Lạp thị dịu dàng giữ lễ, các phúc tấn thiếp thất đều vấn an Dận Chân, kính cẩn thận trọng, Dận Chân không mặn không nhạt đáp lời lại.
Mọi người khó khăn cẩn thận che dấu thái độ của mình, dường như sợ chỉ cần một câu vô ý của mình sẽ khiến chàng không vui.
Đích phúc tấn Na Lạp thị cùng tuổi với Dận Chân, mặc dù nhan sắc được chăm sóc vô cùng kĩ càng nhưng cũng so được sự kiều diễm của những thiếu nữ trẻ trung mới vào, Nhưng nàng ta phóng khoáng lại có khí chất, khéo léo đúng mức, xứng đáng với danh vị phúc tấn. Nàng ta ngồi bên trái Dận Chân, hiền thục ngoan ngoãn, nhìn rất xứng đôi với chàng.
Trắc phúc tấn Lý thị ngồi bên phải Dận Chân, nhan sắc không so được với trước đây, nhưng hầu hạ chàng đã nhiều năm, có mấy con trai con gái, nói cũng ít hơn trước, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía chàng, khi kính rượu nói Hoằng Quân, Hoằng Thì, Tuyết Vận đều rất quan tâm đến bệnh tình của a mã. Dận Chân gật đầu nhàn nhạt nói vậy thì dẫn bọn trẻ tới, đã là gia yến thì không cần phải giữ lễ tiết, vừa hay chàng cũng muốn gặp bọn trẻ. Lý thị nghe xong không nén nổi mừng rỡ, tạ ơn Dận Chân, gọi hạ nhân đưa hai vị a ca và cách cách đến
Thiếp thất Tống thị ngồi bên cạnh Na Lạp thị khuôn mặt yêu kiều đáng thương, nhan sắc không che khuất được vẻ tiều tụy, tháng trước nàng vừa mất con gái nhỏ, thấy Trắc phúc tấn Lý thị vui vẻ như vậy, tâm trạng liệu có thể tốt sao, sao có thể không khát khao đau lòng.
Dận Chân lúc này mới chủ động mở miệng nói chuyện với Tống thị, một câu "Giữ gìn sức khỏe”, nước mắt Tống thị đã trào ra, nàng vội vàng dùng khăn lau, liên tục nói tạ ơn Dận Chân, Na Lạp thị ngồi bên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cử chỉ độ lượng mà dịu dàng.
Thanh xuân quả là thứ tàn khốc nhất.
Hai vị tiểu thiếp ngồi xa nhất là Cảnh thị và Nữu Hỗ Lộc thị dù nhập phủ đã ba năm, nhưng lại ở độ tuổi mười lăm mười sáu trẻ trung xinh đẹp nhất.
Làn da trắng mịn, dung nhan như ngọc tạc, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp. Vô hình trở thành nhan sắc kiều diễm quyến rũ nhất.
Hoa nở vào xuân nên bẻ sớm (1), có thiếu nữ nào không hoài xuân, huống chi là với người đàn ông như vậy. Ánh mắt nhu mì hoảng sợ nhưng vẫn mang theo tình cảm ái mộ.
Đám trẻ đi tới, Hoằng Quân khoẻ mạnh kháu khỉnh, Hoằng Thì mập mạp bụ bẫm, Tuyết Vận đã trổ mã dung nhan thanh tú, rụt rè thỉnh an Dận Chân, Dận Chân hỏi thăm sức khỏe, tiếp theo hỏi đến bài vở, sau đó thì ban thưởng. Một bức tranh gia đình hoàng gia hòa thuận vui vẻ yên bình, nhưng lại không có những giây phút thân mật giữa cha và con giống như khi Hoằng Huy nũng nịu với Dận Chân lúc trước
Vân Yên mới giật mình, Dận Chân tới bây giờ đã ba mươi tuổi.
- CÒN TIẾP -
(1) Một câu thơ trong bài thơ “Kim lũ y” (Áo tơ vàng) của Đỗ Thu Nương.
Hán Việt:
Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyển quân tích thủ thiếu niên thì;
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.
Bản dịch của Hoàng Nguyên Chương:
Xin chàng đừng tiếc áo công danh
Hãy tiếc ai chờ phí tuổi xanh
Hoa nở vào xuân nên bẻ sớm
Đừng đợi tàn hoa mới bẻ cành.
Trích dẫn: Nàng đứng phía sau cúi thấp đầu, giống như một cái bóng không tồn tại. Bao nhiêu năm trôi qua, vẫn tại vị trí này, giống như vô số lần trước đây, tự giác rót rượu, tự giác đưa khăn, nàng vẫn luôn rũ mắt đứng sau lưng người đàn ông này, dõi theo những người phụ nữ trong phủ đệ càng lúc càng nhiều luôn dùng đủ loại ánh mắt dán chặt vào người chàng, dựa vào sủng hạnh dù chỉ một chút để sống qua ngày. Nàng nhìn chàng ngày càng chín chắn trưởng thành, ngày càng uy nghiêm, ban phát ơn trạch, nắm giữ toàn cuộc.
Còn nàng, từ trước đến nay vẫn luôn là người ngoài cuộc, và cũng chỉ muốn làm một người ngoài cuộc.
Dận Chân và nàng giống như hai đường thẳng không cùng một mặt phẳng nhưng lại chéo nhau, rõ ràng nhìn thì tưởng gần trong gang tấc, nhưng lại vĩnh viễn không thể giao nhau.
Cuộc đời tối kỵ nhất là lưu luyến, chứ không phải là “không có được” hay “đã mất đi”. Nàng vốn không có hi vọng gì xa vời, nếu như nói trong lòng mỗi cô gái bình thường ở thế kỉ hai mốt luôn có ước mơ về mái ấm gia đình và những đứa trẻ, vậy thì nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường trong số đó mà thôi, muốn làm một người vợ bình thường, yêu thương thấu hiểu với một người chồng bình thường, không rời xa cũng không buông bỏ, hai người nắm tay nhau đi hết một đời. Có lẽ chỉ là một điều ước nhỏ bé nhưng nàng lại vĩnh viễn không chạm tới. Hai đời làm người, mà cơ hội chưa kịp giành được đã mất đi.
Yến hội quá nửa, Na Lạp thị lau khóe môi buông khăn xuống, trong lúc vô tình nhìn Vân Yên đứng sau lưng Dận Chân, ánh mắt lại chuyển về phía Dận Chân, dịu dàng cười nói:
- Lần trước Vân Yên bị thương nặng có lẽ vẫn chưa khỏe hẳn, không bằng lui xuống trước ăn cơm, gia thấy được không?
Dận Chân vốn cũng có ý định lát nữa cho Vân Yên xuống ăn cơm trước, không biết có nghe rõ hay không, “ừ” một tiếng nhìn về phía Vân Yên.
Vân Yên không nâng mắt lên nhìn, cúi đầu khiêm tốn cung kính tạ ơn Na Lạp thị và Tứ gia, yên lặng xoay người cáo lui.
Màn đêm buông xuống, Vân Yên nghĩ ở Tứ Nghi Đường có lẽ không còn cơm, cho nên chầm chậm rẽ vào nhà ăn ở sảnh bên cạnh, khi trong phủ có yến tiệc ở đây thường sẽ để phần cơm canh cho nô tài hầu hạ ở tiền sảnh, hiện tại trong phòng không một bóng người, tất cả mọi người đều đang ở nơi đó. Vân Yên ăn một cái bánh bao, uống một bát canh suông rồi đứng dậy chậm rãi trở về Tứ Nghi Đường, trên đường vắng tanh không có ai.
Đêm đầu xuân nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, gió xâm nhập vào làn da khiến nàng cảm thấy lạnh như cắt.
Vân Yên ôm chặt hai cánh tay, tựa hồ nghĩ rằng làm như vậy sẽ ngăn cản những cơn gió thổi vào. Nàng đi không nhanh, vết thương cũ trên người bắt đầu âm ỉ đau, vết thương ở ngực là rõ ràng nhất, một lớp quần áo cũng không chống lại được những cơn gió, trong nháy mắt xương cốt trở nên đau đớn. Nhưng nàng đi đường vẫn rất cẩn thận, chú ý bước chân. Một mình đi trong phủ đệ to lớn quen thuộc trong kí ức mà cảm thấy hoảng hốt. Dường như trong cả kiếp trước kiếp này nàng đều sống như vậy.
Đi đến cây cầu cong cong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tứ Nghi Đường yên tĩnh trong đêm tối.
Vân Yên nghĩ yến tiệc ở tiền sảnh chắc hẳn vẫn chưa tan, mà sau khi tiệc tan Dận Chân có thể nghỉ lại ở hậu viện.
Vân Yên đi qua cây cầu, lẳng lặng ngắm nhìn tấm hoành viết ba chữ “Tứ Nghi Đường” dưới ánh trăng, hơi khom người bước vào mảnh sân nhỏ, cành lá cây ngô đồng đu đưa trong gió tạo thành âm thanh xào xạc.
Nàng cúi đầu đẩy cửa bước vào căn phòng tối om, cơ thể vẫn còn run lên vì lạnh.
Vừa đóng cửa định xoay người lại, bỗng nhiên bị ai đó ôm từ phía sau, quả thật làm nàng sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Trong phòng còn có người!
Mùi rượu nhàn nhạt trên cơ thể hòa lẫn với mùi đàn hương thoang thoảng, mùi hương nhẹ nhàng quấn quýt lấy hơi thở của Vân Yên, hơi thở quen thuộc đến vậy, còn có thể là ai? Linh hồn giống như bị dọa sợ bay mất khỏi cơ thể, trái tim không ngừng đập thình thịch điên cuồng, đầu vang lên ong ong. Sau khi giật mình sợ hãi qua đi là cảm giác tủi thân và bất lực ập tới, trong phút chốc bao trùm lên cả cơ thể nàng, không thể nào ngừng lại được.
- Nàng đã đi đâu? Ta đã sai Tiểu Thuận Tử đi tìm nàng!
Dận Chân ôm chặt lấy cơ thể ấy, cúi đầu dán lên gáy nàng, gò má nóng hổi dựa sát vào Vân Yên, phát hiện cơ thể yếu ớt của nàng đang run rẩy, lại gọi tên nàng, mới giật mình nhận ra mình đã làm nàng sợ hãi. Chàng vội vàng bế nàng vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường, rồi đi thắp đèn.
Ánh đèn vàng ấm chậm rãi chiếu sáng căn phòng, Dận Chân ngồi xuống, ôm Vân Yên vào lòng, đau lòng khẽ vuốt gò má nàng, gọi tên nàng hai lần, linh hồn nàng cuối cùng mới quay trở lại.
Linh hồn Vân Yên quay trở lại vị trí cũ, mới nhận ra mình đang bị Dận Chân ôm chặt ngồi ở mép giường, nàng cúi đầu giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng cánh tay vững chắc của Dận Chân đã giam chặt lấy nàng, khóa chặt chiếc eo mảnh khảnh của nàng. Nét mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói tràn đầy yêu thương:
- Đừng cử động.
Ngữ khí này hoàn toàn tương phản với động tác mạnh mẽ của chàng, sự dịu dàng tình cảm trong giọng nói ấm áp ấy quả thật chưa bao giờ thay đổi.
Bóng hình Dận Chân nàng đã khắc sâu, đôi mắt đen như mực tỏa sáng dưới ánh nến. Vân Yên cắn môi, hơi cau mày thở gấp, cơ thế cứng lại.
Dận Chân vừa chầm chậm vỗ nhẹ lưng nàng, vừa nhìn nàng.
- Đã đi đâu?
Vân Yên cụp mắt xuống khẽ nói:
- Nhà ăn.
Dận Chân khẽ nhíu mày,
- Sao lâu vậy?
"..." Vân Yên cúi đầu không nói. Tứ gia nói lâu, ngắn cũng là lâu.
Gò má Dận Chân tiến tới, Vân Yên nghiêng mặt tránh hơi thở của chàng đang đến gần, chàng lại đưa tay nâng gáy nàng lên.
Vân Yên lúng túng, khẽ gọi:
- Tứ gia...
Dận Chân thấy sắc mặt của nàng, nụ hôn chậm rãi rơi xuống ấn đường, hơi nới lỏng cánh tay đang giam nàng ra, nhìn nàng chăm chú.
- Tối nay, khi nàng rời khỏi tiền sảnh mà không nhìn ta. Ta bỗng nhiên hiểu ra rằng, ta không đợi được nữa rồi.
- Những năm gần đây đã xảy ra rất nhiều việc, việc này nối tiếp việc kia, ta đã suy nghĩ rất lâu, về nàng, về chúng ta.
Trong giọng nói của chàng là hơi thở đã lâu không thấy.
Hô hấp Vân Yên chợt ngừng lại, trong lòng cảm thấy vô cùng mờ mịt, đầu đã gục xuống.
- Tứ gia... Xin ngài đừng nói nữa.
Nhưng Dận Chân không để ý, chàng dịu dàng mà mạnh mẽ xoa nhẹ mái tóc của nàng, chầm chậm nói:
- Ta biết, nàng chưa bao giờ quên. Năm đó, ta đã nói với nàng, nàng cả đời đều là nô tài của ta.
Thân hình Vân Yên cứng ngắc, dùng im lặng thay cho câu trả lời. Đúng vậy, nàng vẫn luôn nhớ, cho dù chàng không nói, nàng cũng không bao giờ quên.
- Năm đó, nàng lấy câu nói không xứng đáng để hầu hạ để từ chối ta. Ta nói ra câu này, đã là cho nàng một sự nhượng bộ lớn nhất.
Trong giọng điệu ấy có sự kìm nén, có cả tủi thân, dường như chàng mới là người chịu tổn thương nhất.
- Những năm này phong ba bão táp đi qua, ta đã từng mâu thuẫn, ta muốn mỗi giây mỗi phút nàng đều gần bên ta, tốt nhất là cứ như vậy ở bên cạnh mà hầu hạ ta. Không quan tâm đến việc thân phận nàng khó tiến vào hậu viện, chỉ cần ta ích kỉ không để nàng đi... Chúng ta cùng đi đến chân trời góc biển, sống chết có nhau. Có nhiều việc, nàng trong lòng ta là rõ nhất.
Chàng thong thả nói, khi nói chàng hơi ngừng lại, trong đó lược bỏ rất nhiều gút mắc mà hai người đã tự ngầm hiểu.
Vân Yên cắn môi không nói, suy nghĩ dường như đã bay đi rất xa. Bay tới một thảo nguyên mênh mông bát ngát, bay tới con đê trong dòng nước lũ và mưa to như thác đổ, bay tới một nơi nào đó trong kí ức đã trôi đi.
Năm ngón tay chàng lùa vào những sợi tóc của Vân Yên, nâng đầu nàng lên, đối diện với đôi mắt của chàng.
- Nhưng trong lòng ta, nàng sớm đã là người của ta. Dù nàng mang thân phận gì, cả đời này ta sẽ không bao giờ buông tay.
Giọng nói của chàng trầm thấp nhưng lại bay bổng đanh thép, trong đôi mắt đen như mực đong đầy tình cảm dịu dàng và kiên cường không cách nào suy chuyển.
- Ta sẽ không để nàng phải chịu tủi thân, dù khó đến mấy nhưng ta chắc chắn sẽ cho nàng một danh phận, cho nàng một cuộc sống tốt nhất. Chỉ là nàng có tin ta hay không thôi, tội tịch của nàng, một ngày nào đó chắc chắc ta sẽ xóa bỏ. Chỉ cần nàng gật đầu, tất cả hãy giao cho ta được không?
Tình cảm sâu nặng đong đầy từng câu chữ, giống như một kíp nổ trong nháy mắt phá vỡ quả bom kháng cự trong tim Vân Yên. Trái tim nàng thắt lại, huyệt thái dương bỗng nhiên đập điên cuồng, không có con đường nào để trốn, càng không có cách nào để đáp lại.
Nàng không phải là không động lòng.
Nhưng, kẹo ngọt của người, thuốc độc của ta (2). Khoảng cách thời gian ba trăm năm sao có thể xóa nhòa? Chàng sẽ hiểu thế nào? Không, chàng sẽ không bao giờ hiểu.
Cuộc đời này Dận Chân chưa bao giờ nói những lời như vậy với người phụ nữ khác. Nhưng đêm nay chàng lại vứt bỏ thân phận của mình để cầu xin tình yêu với một nô tỳ tiện tịch.
Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm nhìn Vân Yên trước mặt, tình cảm đong đầy trong ánh mắt giống như sóng biển cuồn cuộn, trong veo sáng ngời.
- Vân Yên, trả lời ta đi.
Nàng không mừng rỡ, không kích động, cũng không có những phản ứng mà chàng mong chờ. Khuôn mặt nàng dần trở nên trắng bệch, dưới ánh nến bập bùng, ngay cả đôi môi nàng cũng đang run lên nhè nhẹ, giống như bị hóc xương cá.
Từ sắc mặt của nàng có thể thấy nàng đang lưỡng lự. Bàn tay chàng càng nắm chặt hơn, hơi thở nam tính tới gần. Nàng theo bản năng bắt đầu giãy dụa.
Đến gần, thì né tránh. Đến gần hơn, tiếp tục né tránh. Hết lần này đến lần khác, cuối cùng chàng bóp nhẹ gò má nàng, mạnh mẽ buộc nàng phải đối diện, nhìn vào đáy mắt.
Ánh mắt của chàng sắc bén mà mãnh liệt, dường như hận không thể nhìn thấu cơ thể nàng. Trong đêm tối, ánh mắt sáng quắc, sâu thẳm như dòng nước xoáy, khiến cơ thể và linh hồn nàng run rẩy, có cảm giác giống như bị ai đó bức đến vách núi, khiến ranh giới sụp đổ.
- Trả lời ta.
Vân Yên nghẹn ngào yếu ớt, tầm mắt trở nên mơ hồ. Vì sao chàng luôn muốn cố gắng vạch trần tất cả, khiến mọi thứ bị xé rách:
- Tứ gia, cả đời Vân Yên cứ hầu hạ ngài thế này không tốt sao?
Ánh mắt Dận Chân dần dần ngưng trên khuôn mặt nàng, dường như thời gian đều dừng lại.
Ánh mắt kinh hãi đau đớn của chàng giống như chiếc răng sắc bén nhất hận không thể nuốt trọn Vân Yên.
- Nói cho cùng, nàng vẫn không bằng lòng đi theo ta, đúng không?
Nước mặt Vân Yên tràn mi, rơi trên bờ môi trắng bệch.
Ngón tay Dận Chân chậm rãi lướt trên gò má nàng, giọng nói lạnh như băng, nhưng cũng nóng như lửa:
- Tám năm, Vân Yên, ta chưa từng động vào nàng dù chỉ một ngón tay. Nếu ta không yêu thương nàng, nàng thật sự cho rằng ta là hòa thượng sao?
- HẾT CHƯƠNG 83 -
(2) Ý câu này là một thứ gì đó, đối với người này là kẹo ngọt, là tốt, nhưng đối với người kia thì lại là thuốc độc, là xấu.