Mục lục
Nửa Đời Thanh Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trích dẫn: Trên con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ, chiếc lò trắng trước quầy hàng đang bốc khói nghi ngút, đám trẻ con sôi nổi rộn rã vây xung quanh. Người bán hàng đứng sau bếp lò nở nụ cười hiền hậu dùng muôi vẽ hình gì đó lên bàn, làn khói mờ ảo che khuất khuôn mặt của anh ta. Vân Yên nhìn vô cùng say sưa, cho đến khi bọn họ biến mất trong tầm mắt.
Người bán hàng kia cũng chín chắn hơn rồi.
Vậy còn đứa bé đó thì sao? Năm đó cậu nhóc muốn vẽ bức tranh đường hình Vân Yên, bây giờ cậu nhóc đã cao bao nhiêu rồi? Dáng vẻ ra sao rồi?
Vân Yên phục hồi lại tinh thần, nhận ra ánh mắt của Dận Chân đã từ ngoài cửa sổ quay trở về khuôn mặt nàng, liền cúi thấp đầu.
Càng đến gần ngoại ô phía tây, bầu không khí càng trong lành. Cảnh vật xung quanh thu vào trong tầm mắt hấp dẫn muốn nhìn mãi không thôi.
Khi xuống xe, Dận Chân ôm eo Vân Yên bế khỏi xe ngựa, nhẹ nhàng đặt xuống.
Vân Yên vừa mới đứng vững, tầm mắt bao quát xung quanh, trong lòng xúc động, tinh thần thoải mái thanh thản.
Mảnh đất này, trong con mắt của những người tinh tường quả thật là non nước hữu tình, là mảnh đất vô cùng tốt được ông trời ưu đãi!
Nơi đây là khu đất triều đại trước để lại, giống như một mảnh ngọc chưa mài tuyệt đẹp có giá liên thành, chỉ đợi người có tài năng trác tuyệt đến khai phá sức hấp dẫn khuynh thế của nó!
Dận Chân đứng một lát thì có nô tài tiến đến chào đón thỉnh an. Dận Chân phẩy tay, rồi cất bước đi vào. Vừa mới đi được một bước, chợt quay người lại nhìn Vân Yên vẫn đứng nguyên tại chỗ, khóe môi bất giác cong lên:
- Vân Yên.
Hai người được dẫn vào trong, Dận Chân thuận tay lấy bản vẽ hoa viên từ tay hạ nhân, sau đó đứng nói chuyện với một vài người đàn ông trẻ tuổi. Ngón tay thon dài của chàng thỉnh thoảng chỉ vào một điểm nào đó trên bản vẽ, có khi thì ngẩng đầu lên chỉ về một nơi nào đó non xanh nước biếc phía xa xa. Trên khuôn mặt trầm tĩnh nghiêm túc và chuyên chú đến gợi cảm.
Vân Yên vẫn đứng sau lưng Dận Chân, lặng yên nghe bọn họ bàn bạc về thiết kế xây dựng hoa viên, thưởng thức tài hoa của những nhà thiết kế thời cổ đại, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên khuôn mặt góc cạnh của Dận Chân. Không ai biết rằng, chỉ là một nô tài xoàng xĩnh không đáng để mắt tới như vậy lại có thể nghe hiểu những điều bọn họ nói.
Dận Chân gật đầu, rồi hơi phất tay. Những người đàn ông trẻ tuổi đó lui xuống. Chàng xoay người lại, gió xuân phổi bay tà áo chàng:
- Lại đây.
Vân Yên đi theo Dận Chân vào trong mảnh đất xây hoa viên, càng đi vào sâu tầm mắt càng được mở rộng, lúc này Vân Yên mới nhận ra nơi này lại rộng đến vậy, dù bây giờ mới bắt đầy xây nhưng đã mang đậm khí chất hoàng gia.
Hồ nước lớn được đánh dấu trên bản vẽ xuất hiện trước mắt nàng, nhưng đường cong trên bản vẽ sao có thể tuyệt đẹp như nàng đã hình dung? Dòng nước màu xanh biếc giống như một viên trân châu quý giá, quả thật là dùng ngọc bích để khảm lên một vùng rộng lớn.
Dận Chân kéo Vân Yên đến bên bờ hồ, nàng mới hoàn hồn nhìn chiếc thuyền tinh xảo trước mặt, thân thuyền màu đỏ sẫm, hoa văn được chạm rỗng tinh tế, rọi bóng xuống hồ nước trong ánh nắng ngày xuân, rực rỡ rạng ngời.
Dận Chân vén áo bào bước lên thuyền, sau đó đỡ Vân Yên lên, con thuyền mới chầm chậm rời khỏi bờ, xuôi theo dòng nước đến nơi non xanh nước biếc tĩnh mịch.
Dận Chân lặng yên đứng ở đầu thuyền, cầm bản vẽ trong tay, ánh mắt xa xăm. Bóng lưng chàng đơn độc cứng cỏi. Tà áo bay trong gió, đẹp tựa như trong tranh.
Vân Yên không vào khoang thuyền, cũng không đi lên làm phiền chàng. Bóng dáng gầy gò nhỏ bé của nàng đứng chếch trên mạn thuyền phía sau chàng, quay đầu ngắm nhìn một màu xanh rì ở hai bên bờ, dưới ánh nắng mùa xuân, giữa nước và trời muôn màu muôn vẻ như trong một giấc mộng.
Thuyền đi vào trong núi, xung quanh là những hòn đảo nhỏ nằm rải rác. Những gợn sóng lăn tăn khi con thuyền rẽ sóng cũng khiến nàng nhìn đến chăm chú, tim đập loạn nhịp. Nhưng suy nghĩ không biết đã phiêu dạt đến nơi nào.
Một đôi tay bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, Vân Yên giật mình cơ thể cứng đờ, vành tai đã đỏ ửng, đến cả lông tơ trên người cũng dựng đứng lên, xoay nửa người lại muốn lùi ra.
Nhưng lồng ngực ấm áp vững chãi đã dán lên cơ thể nàng, mang theo sự thân thiết dịu dàng nhưng không được phép chối từ.
Không quá chặt, nhưng cũng không quá hờ hững.
Dận Chân ngầm chấp nhận sự chống cự của Vân Yên, nửa ôm người nàng, cúi đầu đặt cằm lên đỉnh đầu ấy.
- Thích nơi này không?
Giọng nói chàng vẫn trầm thấp đến vậy, trong trẻo như thế.
Vân Yên hơi nghiêng mặt gật đầu, muốn xoay người lại nhưng Dận Chân đã ôm chặt thắt lưng.
- Vậy sau này chúng ta sẽ đưa Tứ Nghi Đường đến đây nhé, xuân nghi hoa, hạ nghi phong, thu nghi nguyệt, đông nghi tuyết, tứ nghi nhân gian (1).
Giọng chàng trầm thấp giống như thi nhân đang ngâm nga một câu thơ về thiên nhiên, tình cảm, du dương, nhẹ nhàng, ấm áp xiết bao.
Hơi thở của chàng thổi qua tai Vân Yên, vô tình nhưng lại giống như cố ý, những nơi hơi thở đi qua đều khẽ khàng run rẩy. Ánh mắt Dận Chân chạm tới làn da mịn màng hơi ửng đỏ phía sau tai, đặt môi mình lên đó, nhẹ nhàng hôn.
Đầu lưỡi chàng lướt qua nơi lõm mềm mại phía sau tai, rồi ngậm hờ vành tai xinh xắn cong cong như vỏ sò. Tư vị thật khó nói, quyến rũ đến kì lạ.
Chàng đột nhiên thân mật như vậy khiến trong người Vân Yên như có một dòng điện mạnh xẹt qua. Vân Yên giật nảy mình, cả cơ thể run rẩy, tiếng nghẹn ngào không ngăn được bật khỏi đôi môi:
- Tứ gia!
Chàng ôm nàng vào lòng, gò má dán chặt vào gáy nàng. Chàng hôn mạnh, đầu lưỡi như mang theo dòng điện, theo bản năng liếm từ vành tai, dần dần đi sâu vào trong tai.
Tiếng nức nở tắc nghẹn nơi cổ họng, trong cơ thể Vân Yên có thứ gì đó căng cứng giống như sợi dây đàn, trong nháy mắt đứt thành từng mảnh, lửa nóng như giống như từng cơn thủy triều đột ngột đánh úp tới
Hành động của người đàn ông trong khung cảnh núi sông tươi đẹp đến dường vậy còn mê người hơn cả hoan ái giữa những người bình thường.
Vân Yên run rẩy đứng không vững, đầu óc choáng váng giống như viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng tạo thành những con sóng lăn tăn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng không dám lớn tiếng gọi chàng, trên đầu thuyền trống vắng không người có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mái chèo khua thành từng nhịp của người lái nơi cuối thuyền.
Nụ hôn của Dận Chân vẫn dai dẳng, thiêu đốt từng nơi đi qua. Rồi đôi môi chàng rời đi, bàn tay xoay người Vân Yên lại. Vân Yên tưởng rằng chàng cuối cùng cũng buông tay, muốn đẩy chàng ra, nhưng hai chân như bị rút hết sức lực, nàng lảo đảo rồi mới phát hiện ra mình sắp ngã về phía sau. Dận Chân tỉnh lại trong cơn mê say, trong nháy mắt nhanh chóng bắt lấy tay nàng. Trên đầu thuyền có hai bóng dáng cùng rơi xuống hồ, “tõm” một tiếng, bọt nước tung bay trong khoảng không ——
Trong phút chốc nước hồ mát lạnh vây xung quanh Vân Yên, một khắc này tất cả những sợ hãi hoảng loạn xâm chiếm tâm trí nàng. Nàng cảm nhận được cơ thể mình đang chìm xuống, nước ở xung quanh đè ép màng nhĩ và suy nghĩ. Một giây đồng hồ này dài tưởng như một thế kỉ.
Nhưng bàn tay người ấy vẫn chưa từng buông khỏi cổ tay nàng, nàng nhận ra cơ thể của mình đang được ôm chặt rồi kéo lên, mở mắt ra là nhìn thấy khuôn mặt của chàng.
Trong làn nước trong trẻo, chỉ là một cái chớp mắt như vậy. Chàng bơi tới, một tay nâng nàng lên, rồi đôi môi áp xuống, truyền không khí vào.
Lửa nóng, lạnh buốt.
Chàng ôm chặt nàng vào lòng, hai người nổi trên mặt nước, thở mạnh từng hơi. Tay chàng đặt bên eo nàng, để hai chân nàng vòng qua lưng mình, rẽ làn nước, bơi đến bên chiếc thuyền.
Dưới ánh mặt trời, những giọt nước chảy xuống từ tóc và gò má hai người, óng ánh lóa mắt.
Con ngươi trong đôi mắt chàng giống như đá vỏ chai (2), vừa sâu thẳm như đại dương vừa tuyệt đẹp đến hoàn hảo. Vân Yên nhẹ nhàng thở ra từng hơi, lúng túng cắn môi. Hai chân vẫn vòng qua bờ eo gầy của chàng, hơi run rẩy.
Các nô tài trên thuyền hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch muốn xuống, nhưng Dận Chân đưa tay ra ngăn cản. Trên khuôn mặt chàng nở nụ cười lạnh lùng, khiến lòng người kinh hãi.
– HẾT CHƯƠNG 86 –
(1) Câu gốc: 春宜花, 夏宜风, 秋宜月, 冬宜雪, 四宜人间. Tạm dịch nghĩa: Mùa xuân hoa nở khắp vườn, mùa hạ với những cơn gió mát, mùa thu trăng sáng vằng vặc, mùa đông tuyết trắng phủ khắp nơi, sống ở đây đây bốn mùa đều khiến lòng người dễ chịu.
Bốn câu thơ đầu xuất phát từ bài thơ “Tứ Nghi Thư Ốc” được Càn Long sáng tác vào năm 1744 (năm Càn Long thứ chín). Tứ Nghi Thư Ốc hay phòng sách Tứ Nghi là một trong mười bốn cảnh đẹp của Viên Minh Viên, gồm 5 tòa nhà, chính điện gọi là An Lan Viên.
(2) Đá vỏ chai: hay còn gọi là Obsidian, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mác ma phun trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK