Ung thân vương Dận Chân sững sỡ trong thoáng chốc. Bị nàng đẩy nên lùi về sau một bước, sắc mặt cũng thay đổi, đôi mắt như chim ưng trừng trừng nhìn nàng.
Sắc mặt Bạch Ca nháy mắt trở nên trắng bệch, dường như cuối cùng đã ý thức được mình làm gì, lập tức cúi đầu quỳ rạp dưới chân chàng, thân hình mảnh khảnh hơi run rẩy.
- Xin Vương gia thứ tội, nhưng nô tỳ thật sự không phải là người Vương gia muốn tìm.
Gương mặt Ung thân vương Dận Chân lập tức biến sắc, trong nháy mắt biến hóa thành vô số cảm xúc, khiếp sợ, phẫn nộ, đau lòng… Sau đó, chàng bỗng bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp khẽ khàng vang vọng trong hòn non bộ khiến người khác cảm thấy sởn tóc gáy, chàng nhẹ nhàng nói:
- Nàng quỳ gối với ta.
Một giây sau, chàng đỡ nàng đứng dậy, rồi bất thình lình bế bổng nàng lên… dễ dàng như xách một con chó con mèo nhỏ,
Bạch Ca bị dọa đến ngơ ngác, nhìn mặt chàng, tay chân mềm nhũn mất sức, vô lực lắc đầu, không nói được gì, nhìn khuôn mặt xa lạ, nét mặt đáng sợ của chàng, cả người không kiềm được run lên, mơ hồ nghe được xa xa có âm thanh đang tìm người, cũng không dám kêu to. Nàng cắn môi, cố gắng bình tĩnh giải thích:
- Vương gia, nô tỳ tên Bạch Ca, Vương gia thật sự nhận lầm người rồi.
Tay của Ung thân vương Dận Chân giữ cố định bả vai nàng, ngực kịch liệt thở gấp, giọng nói khàn khàn có cả sự mềm mỏng khép nép không phù hợp với thân phận chàng.
- Vân Yên… dù thế nào… theo ta về nhà…
Bạch Ca cảm thấy tóc của mình như muốn dựng hết lên, nàng cố gắng kiềm chế mình, cố gắng muốn để chàng nghe hiểu ý của mình, nhưng có vẻ đàn gảy tai trâu.
- Vương gia… nô tỳ không phải…
Ung thân vương Dận Chân mở miệng cắt ngang nàng, đôi mắt chậm rãi híp lại, ánh sáng ngoài hang động chiếu vào ngũ quan anh tuấn, tạo thành cái bóng tối mờ, giọng nói trầm thấp như đánh vào lòng người.
- Nàng là thê tử của ta, sao ta có thể nhận lầm?
Bạch Ca lại một lần nữa sợ ngây người, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn chàng, trong đầu vang vọng lại nhiều lần câu nói này…
Diện mạo của chàng chắc chắn rất anh tuấn, toát ra nét quyến rũ của đàn ông trưởng thành, hơn nữa từ lúc sinh ra đã mang dòng máu cao quý, vận trên người hành bào (1) thân vương ung dung uy nghiêm, tất cả đều khiến người ta cảm thấy xa cách không cách nào tới gần.
Nhưng lời nói của chàng lại hoang đường giống như người ở trên trời, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, nghe xong câu nói này của thân vương khiến Bạch Ca cảm thấy kinh hoảng trong lòng, sợ hãi đến mức sắp giảm thọ.
Không biết câu nói này có được xem là hoang đường nhất từ trước đến giờ hay không, phúc tấn của Ung thân vương không phải đang sống sờ sờ trong Ung vương phủ đó sao?
Khắp toàn thân nàng bệnh tật như vậy, trên trán vẫn còn vết tích, dung mạo thì bình thường, nào có thể là cành vàng lá ngọc như phúc tấn của thân vương. Ung thân vương này nếu không phải là điên, thì chính là muốn bắt nạt một nô tài thấp kém như nàng làm thú vui.
Trên gương mặt Bạch Ca lộ ra vẻ lúng túng, co rúm lại, mang theo một chút cứng nhắc, cung kính mỉm cười e dè mở miệng, cung kính nói:
- Vương gia, thê tử của ngài là Ung thân vương phúc tấn… Nô tỳ chỉ là nô tài…
Ung thân vương Dận Chân như bị đâm một dao vào nơi yếu ớt nhất mà không kịp phòng bị trước, sững sờ không nói gì, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào nàng.
Bạch Ca nhìn nét mặt chàng thay đổi trong nháy mắt, sợ hãi cảm thấy có lẽ mình đã nói sai, thế nhưng nàng lại không biết mình nói sai chỗ nào, mỗi lỗ chân lông phía sau lưng đều run rẩy, chàng bóp bả vai nàng rất đau, dường như sau đó cái đau lan tỏa toàn thân, đôi mắt bắt đầu cay xè, kinh hãi cúi xuống, chân tay đều bủn rủn.
- Xin Vương gia khai ân… đây thật sự là lần đầu tiên nô tỳ gặp Vương gia… không tin ngài cứ đi hỏi…
Ung thân vương Dận Chân bỗng bế nàng đi ra ngoài:
- Theo ta về nhà.
Bạch Ca hoàn toàn bị làm cho sợ hãi, không để ý tới thân phận, dùng sức giãy dụa… Ung thân vương này… đúng là điên rồi.
- Buông nàng ra.
Một bóng người chậm rãi đến gần cây đại thụ gần cửa động, vịn một tay lên cành cây, trên vai khoác một chiếc áo mỏng.
Mặt trời lặng lẽ khuất sau đám mây, trong vườn hoa vắng vẻ chẳng biết từ lúc nào không có một ai, chỉ có Bát gia Dận Tự đứng dưới cây lớn, gương mặt trắng xanh, nhưng không hề có vẻ ốm yếu, hắn đứng ngược sáng, khuôn mặt đẹp như tạc mang theo âm trầm và tức giận mà Bạch Ca chưa từng thấy.
Bạch Ca nhìn thấy hắn giống như gặp được cứu tinh, theo bản năng muốn chạy đi:
- Bát gia!
Bàn tay Ung thân vương Dận Chân nắm chặt lại, kéo Bạch Ca về bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn tái xanh, trừng mắt nhìn Bát gia Dận Tự, cả người đang giận điên lên, trong ánh mắt hận không thể nhào tới cắn chết hắn.
- Rốt cuộc huynh muốn làm gì nàng ấy vậy?
Người tới chính là chủ nhân của Hòa Xuân Viên, Bát Bối Lặc Dận Tự.
Dận Tự đi ra từ tán cây đại thụ, tuy rằng chỉ mặc bộ quần áo mỏng, trên bả vai khoác áo ngoài, nhưng hắn lại tạo cho người khác cảm giác thong dong tao nhã như đang mặc cát phục (2) long quái (3). Giọng nói của hắn ôn hòa mang theo chút khàn khàn, và cả sự tàn nhẫn không hề che giấu
- Nàng ấy là Bạch Ca của Ái Tân Giác La Dận Tự ta, không phải Vân Yên của Ái Tân Giác La Dận Chân huynh!
Cả người Ung thân vương Dận Chân đã hoàn toàn tỉnh táo lạnh lùng trở lại, Bạch Ca cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của chàng, có thể nhận thấy chàng đang kiềm chế sự tức giận kinh người trong cơ thể.
Chàng chậm rãi nói với Dận Tự:
- Không giả bộ nữa sao?
Bát gia Dận Tự lắc đầu một cái, nở nụ cười.
- Tứ ca, huynh nên trở về Nhiệt Hà đi!
Ung thân vương Dận Chân nhanh chóng ôm chặt Bạch Ca đang luống cuống đứng bên cạnh vào lòng, đôi mắt chim ưng kiêu ngạo nhìn về phía hắn.
- Đương nhiên chúng ta phải đi rồi!
Sắc mặt của Bát Bối Lặc Dận Tự biến đổi, bắt đầu ho dữ dội hơn. Bạch Ca vốn đang giãy dụa, nhìn thấy hắn như vậy lại càng căng thẳng.
- Vương gia, nô tỳ đúng là Bạch Ca, thị nữ trong thư phòng của Bát gia!
Ung thân vương Dận Chân tái mặt không nói lời nào, đốt ngón tay ôm nàng đều đã trắng xanh, hơi buông ra, sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm thương đến nàng.
Bạch Ca cảm thấy đầu óc tối tăm, không nghĩ được gì nhiều, không biết dũng khí từ đâu đến, ăn gan hùm mật gấu tách mình ra khỏi bàn tay to lớn của chàng, dùng hết sức mình vùng ra khỏi những đốt ngón tay thon dài mạnh mẽ ấy, cơ thể cũng gần như không chống đỡ nổi quỳ xuống, viền mắt đỏ lên.
- Vương gia… Nô tỳ van cầu ngài, Bát gia chúng tôi vẫn còn mang bệnh…
Ung thân vương Dận Chân giận run người:
- Câm miệng!
Bát gia chúng tôi…
Chỉ bốn chữ này, trong nháy mắt lòng như bị xé nát, đau rát, lan ra toàn thân. Chàng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nắm tay thật chặt, đột nhiên đánh vào sau gáy nàng một cái.
Bạch Ca cảm thấy cần cổ đau nhói, trước mắt chỉ một màn đen, toàn thân mềm oặt ngã xuống được chàng bế lên.
Ung thân vương Dận Chân căng thẳng nhìn Bạch Ca, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, cứ vuốt ve, quyến luyến không muốn rời tay.
Bát gia Dận Tự từ từ dừng ho khan, thấy chàng nhẫn tâm xuống tay đánh ngất Bạch Ca, thì nắm chặt nhẫn ngọc Dương Chi trên ngón tay cái của mình, con ngươi sâu thẳm nói:
- Huynh đã từng nói với ta, không cần ta nhắc lại chứ… Đến tai Hoàng A Mã sẽ gây ra hậu quả gì?
Nàng đã bất tỉnh ngủ thiếp đi, hai người đàn ông cũng không tiếp tục che giấu. Trong lời nói, câu nào câu nấy đều muốn đưa người vào chỗ chết.
Bàn tay đang vuốt nhẹ khuôn mặt Bạch Ca của Ung thân vương Dận Chân rõ ràng cứng đờ, chàng đột nhiên nhướn mi mắt lên nhìn về phía Bát gia Dận Tự, cắn chặt răng, khóe môi tạo thành một đường cong lạnh lẽo ở đó, xuất hiện sự tàn bạo của động vật giống đực nguyên thủy.
Bát gia Dận Tự kéo kéo áo khoác ngoài trên bả vai, khóe môi hơi cong lên, thốt ra từng chữ sắc bén:
- Nhiều năm trước, người huynh dẫn đi là Vân Yên của huynh, nhưng hôm nay người huynh muốn đưa đi là Bạch Ca của ta.
Khóe môi hắn của hắn từ từ cứng lại,
- Nàng sẽ không đi cùng huynh, ta quyết không cho phép!
Ung thân vương Dận Chân lạnh lùng cười nhạo một tiếng, cúi đầu vỗ về người con gái đang bình yên vô sự ngủ như một đứa trẻ con trong lồng ngực, lại ngẩng đầu lên, dần khôi phục lại bình tĩnh và lí trí như trước đây.
- Lừa mình dối người! Từ đầu đến cuối nàng đều là Vân Yên, e rằng ngươi đã làm Vu thuật bẩn thỉu nào đó khiến nàng không nhớ được chuyện trước đây…
Mấy chữ cuối cùng, cơ hồ được rít ra từ kẽ răng.
Bàn tay sau lưng của Bát gia Dận Tự chậm rãi nắm lại, vẻ mặt lạnh lùng bật cười, như đang nói về một câu chuyện từ rất lâu rồi:
- Từ khi nàng suýt chết ở cái ngõ tối lạnh lẽo đó của Ung vương, nàng đã không còn là Vân Yên nữa rồi.
Đôi mắt chim ưng của Ung Thân Vương mở to, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cái gì, nói rõ ràng xem!
Bát gia Dận Tự chậm rãi từng bước từng bước đi đến, khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối không vui cũng không đau khổ.
- Tứ ca cho rằng ta đang nói gì? Vào cái đêm hai mươi tháng chín năm năm mươi… trong Ung vương phủ mở tiệc cưới đèn đuốc rực rỡ, ai quan tâm đến bên ngoài bức tường của ngõ hẻm, có một nô tài tiện tích hèn mọn đang lẳng lặng chết đi?
Ung thân vương Dận Chân nặng nề lảo đảo lùi về phía sau một bước, như bị đánh một gậy, đau đớn như moi tim móc phổi.
Chàng hoàn toàn giật mình, tròng mắt như muốn vỡ ra, con ngươi sâu thẳm co rút lại.
Tay của Bát gia Dận Tự không biết từ lúc nào đã giơ lên, muốn đoạt lại Bạch Ca. Đang lúc tay của Ung thân vương Dận Chân khựng lại, chàng chợt tỉnh táo nhìn hắn chằm chằm, bàn tay ôm chặt thân thể nàng, hai người giằng co không thôi.
Khi hai người còn đang tranh cướp, cô gái trong lòng bỗng ưm một tiếng, hơi cau mày từ từ mở mắt ra. Lúc đó Ung thân vương Dận Chân sợ làm nàng bị thương nên dùng sức rất nhẹ, hơn nữa hiện giờ cơ thể nàng đã tốt hơn trước rất nhiều, nàng chỉ tạm thời ngất đi một lát đã tỉnh lại.
Bạch Ca cố gắng mở mắt ra, cảm thấy sau gáy đau nhói, phút chốc có chút không nắm rõ tình hình, chờ đến khi thích ứng được với ánh sáng thì ngẩng đầu mở to mắt, phát hiện dưới bả vai và đầu gối có bốn cánh tay, dĩ nhiên nàng đang được bế trên không trung, kẹp ở giữa Ung thân vương Dận Chân và Bát gia Dận Tự!
Trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Bạch Ca theo bản năng nắm lấy vạt áo của Bát gia Dận Tự, muốn thoát khỏi tình trạng chân không chạm đất. Nhưng không hề hay biết này đã đả kích chàng đến cỡ nào.
Bát gia Dận Tự lập tức nắm thật chặt tay, muốn kéo nàng rời khỏi lòng Ung thân vương Dận Chân, nhưng vẫn bị chàng gắt gao ôm chặt không buông.
Đôi mắt ưng của Ung thân vương Dận Chân đã đỏ lừ đáng sợ, màu đỏ như máu, chàng chỉ nhìn nàng, giọng nói bi thảm.
- Vân Yên… theo ta về nhà…
Bạch Ca cảm thấy trái tim co thắt nhanh từng đợt, ngực không thở nổi, nàng cắn chặt môi.
- Vương gia, nô tỳ không phải là…
Ung thân vương Dận Chân đột nhiên phun mạnh ra một ngụm máu!
Vết máu nóng hổi văng lên người Bạch Ca, sắc mặt nàng sợ hãi trắng bệch, tim bỗng nhiên giống như bị nổ tung, đau đớn vô cùng, Bát Bối Lặc Dận Tự thuận thế đoạt Bạch Ca rời khỏi lòng chàng.
Trước mắt Bạch Ca lúc sáng lúc tối, nàng đẩy lồng ngực của Bát gia Dận Tự ra, trượt xuống cánh tay hắn, chống đỡ đôi chân mềm oặt, hai mắt vẫn ngơ ngác nhìn Ung thân vương Dận Chân, chàng hơi cúi đầu đỡ ngực, đôi mắt đỏ lừ vẫn nhìn chằm chằm nàng, vết máu thấm đẫm con rồng thêu màu vàng trước ngược chàng, nhìn mà giật mình.
Đây không phải là lần đầu tiên, cái đêm thiêu rụi Tứ Nghi Đường đó, lòng chàng cũng đã bị đốt cháy rồi.
Nàng nhìn khẩu hình chàng, giống như đang mơ hồ gọi liên tục hai chữ, nhưng nàng không nghe thấy gì, nàng vô thức muốn bước gần tới, nhưng bị ai đó kéo mạnh lại, cơn đau đầu kéo ập tới đầu nàng, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, hai mắt cũng dần dần tối lại, dần mất đi hình ảnh của chàng…
- HẾT
(1) Hành bào: Là áo bào mặc khi đi xa, vạt bên cắt ngắn một xích để tiện cho việc cưỡi ngựa, nên còn gọi là “khuyết khâm bào.”
(2) Cát phục: Quần áo tốt lành, tức quần áo thường ngày, được mặc khi hết tang (theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng). Ở cổ đại, cát phục có thể là lễ phục, long bào, cổn phục...
(3) Long quái: trang phục cung đình triều Thanh, cổ tròn, vạt đối xứng, trái phải mở rộng, chỉ được dùng trong hoàng gia.