Dận Chân bỗng nhiên áp tay vào má Vân Yên khiến nàng sợ hãi, theo bản năng hơi nghiêng đầu, cúi đầu xoay người lại vén rèm cho chàng, trong lòng cảm thấy mù mịt. Vào ban đêm, dường như hơi thở mỗi người càng thêm yếu ớt.
Trong chiếc kiệu tối đen như mực, Dận Chân nắm chặt năm ngón tay lạnh như băng của Vân Yên, cả đường không nói gì.
* * * * *
Vân Yên cố gắng căng mắt không ngủ gục, thỉnh thoảng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Bất kì ai cũng cảm nhận được bầu không khí trong đêm đang ngưng lại, sau canh bốn Dận Chân vẫn đúng giờ lên triều, không có bất cứ sai sót nào.
Con người không phải là cỏ cây, không ai có thể vô tình. Giữa chú cháu, giống như Dận Tự và Dụ Thân Vương, Dận Tường và Hoằng Huy, Dận Chân và Dụ Thân Vương, mức độ có thể không giống nhau, nhưng luôn có tình cảm thật sự. Ánh mắt ấy của Dận Tự, giống như mũi kim nhọn hoắt đâm vào trái tim người khác, tạo thành nỗi đau âm ỉ. Nỗi đau như cắt khi phải mở to mắt nhìn người thân từ từ rời xa mình, Vân Yên sao có thể không hiểu?
Vân Yên nhìn sắc trời, nhẹ nhàng đi tới chái phòng, pha một tách trà đặc bưng trở lại. Thấy Dận Chân một mình ngồi trong phòng, yên tĩnh không nhìn thấy sắc mặt.
Vân Yên chầm chậm bước tới vén rèm lên, nhẹ nhàng giúp chàng thay quần áo, đi giày, lau mặt, bưng trà đặc tới cho chàng uống.
Chàng vừa trầm mặc vừa yên tĩnh. Giờ khắc này, dáng vẻ chàng rất giống với Dận Tự.
Vài ngày sau, Khang Hi hạ lệnh khép tội thúc công của Thái tử Dận Nhưng là Sách Ngạch Đồ tội chia bè kéo phái mưu lợi riêng, giam giữ tại Tôn Nhân Phủ, Sách Ngạch Đồ từ người được thế tập (1) tước “Nhất Đẳng Công” trở thành kẻ mang danh “Đệ nhất tội nhân Đại Thanh”. Không tới vài ngày, vị thúc phụ của Hách Xá Lý Hoàng hậu, quyền thần bậc nhất của Đại Thanh, nhân vật nòng cốt trong đảng Thái tử lại không thoát khỏi tội chết!
Phong vân biến động chính trị như vậy, dường như đến cả người dân bình thường cũng phát hiện ra hơi thở bất ổn, càng không nói đến các hoàng thân quốc thích và quan cao hiển hách trong vòng xoáy.
Tháng sáu vừa đến, Khang Hi như thường lệ bận rộn tuần du biên cương, mang theo Đại A Ca Dận Thì, Thái Tử Dận Nhưng, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Tứ A Ca Dận Trinh và Thập Ngũ A Ca Dận Vu, Thập Lục A Ca Dận Lộc đi cùng.
Những vị A Ca lớn tuổi hơn đều không đi cùng, Tam A Ca Thành Quận Vương Dận Thì, Tứ Bối Lặc Dận Chân và Bát Bối Lặc Dận Tự đều phải ở lại xử lý công việc, thân mang trọng trách.
Hậu viện Tứ phủ lại truyền đến tin vui, bên trắc phúc tấn Lý thị chẩn ra hỉ mạch hơn hai tháng. Dận Chân đến thăm, ban thưởng phong phú, dặn dò đích phúc tấn Na Lạp thị quan tâm chăm sóc. Rồi quay trở lại thư phòng tiếp tục xử lý công việc, nét mặt cau chặt, thức khuya dậy sớm. Vân Yên vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh mài mực quạt mát, ngày đêm không nghỉ.
Thời tiết tháng sáu bước vào mùa hè nóng bức. Trong một đêm mưa to gió lớn, Cao Vô Dung một lần nữa gõ cửa Tứ Nghi Đường ——
- Tứ gia, mới nhận được tin tức, Dụ Thân Vương, e rằng không qua khỏi, Bát Bối Lặc đã phái người gấp rút tới biên cương báo cho Hoàng thượng rồi ạ.
Vân Yên cùng Dận Chân nhanh chóng tới phủ Dụ Thân Vương trong đêm mưa, nàng kiễng chân che dù cho Dận Chân vào phủ, nửa người gần như ướt nhẹp. Dận Chân vào trong phòng, Vân Yên đứng ngoài cửa chờ, cả người nhếch nhác, mái tóc ướt sũng nước dính vào hai gò má, từng giọt nước nhỏ xuống.
Sau đó không lâu, cửa phòng mở ra, Dận Chân và Dận Tự sắc mặt đều nặng nề sóng vai đi ra, phía sau là vài vị đứng đầu trong thái y viện, sắc mặt đều cung kính mà bất lực. Vân Yên vội vàng thu người bên cánh cửa, khụyu gối hành lễ không dám ngẩng đầu. Tiễn thái y rời khỏi, Tam A Ca Dận Thì, Ngũ A Ca Dận Kỳ, Cửu A Ca Dận Đường vội vã chạy tới, mọi người đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Vân Yên cúi đầu đứng nguyên chỗ cũ dưới mái hiên, không đi đâu, chỉ cố đứng đấy.
Màn đêm đen như mực, mưa vẫn to như trút nước, trên bầu trời thỉnh thoảng có sấm chớp, vang rần cả một vùng trời.
Bên tai nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Vân Yên ngẩng đầu, thấy Tiểu Nữu Tử chạy đến, đưa tay nhét một cái khăn vào tay nàng, nở nụ cười rồi quay người chạy đi. Vân Yên hơi sửng sốt, muốn gọi y lại nhưng không dám lớn tiếng, bóng hình y nhanh chóng biến mất nơi chỗ quẹo ——
Vân Yên cúi đầu nhìn chiếc khăn trên tay, không động đậy, chầm chậm nâng tay áo đã ướt một nửa lau nước mưa bên má.
* * * * *
Không đến hai ngày, các hoàng tử cùng đi tuần du biên cương theo lệnh của Khang Hi lên đường quay trở về, đi cả ngày lẫn đêm, đêm ngày hôm sau Khang Hi cũng về đến nơi.
Dụ Thân Vương Phúc Toàn qua đời.
Đại táng. Khang Hi đau buồn. Sau lễ truy điệu, ông chuyển vào Cảnh Nhân cung không màng tới chính sự. Các hoàng tử quần thần thay phiên nhau khuyên nhủ an ủi, gần một tháng mới từ từ bình phục.
Trong những ngày này, Thập Tam A Ca Dận Tường trẻ tuổi lần đầu tiên được làm a mã. Trắc phúc tấn Qua Nhĩ Giai thị sinh một tiểu cách cách. Một sinh mệnh mới ra đời dường như đã mang đến một chút không khí vui mừng cho hoàng gia.
Vân Yên đi theo Dận Chân và Na Lạp thị tới thăm, thấy Hoan Sênh đang ôm tiểu cách cách. Đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh cực kì giống Dận Tường đang đứng bên cạnh, nhỏ xíu như cục bông, vô cùng dễ thương.
Bát Bối Lặc Dận Tự cũng đến phủ Thập Tam A Ca chúc mừng, dù hắn đứng chỗ nào thì vẫn nho nhã xuất chúng, tay áo bay bay. Chỉ là, gầy hơn rõ ràng, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp lạ thường.
Chưa đến một thời gian, Thập Tứ A Ca Dận Trinh cũng theo sau Thập Tam A Ca Dận Tường làm a mã, trắc phúc tấn Thư Thư Giác La thị của cậu ta cũng sinh được một tiểu a ca, đã vui lại càng thêm vui.
Khang Hi nhìn cháu trai cháu gái, cuối cùng cũng vui vẻ, tinh thần cũng dần dần trở nên tốt hơn.
Đôi tôn tử mới sinh này của hoàng gia cũng giảm bớt được phần nào không khí nặng nề của triều đình sau khi Sách Ngạch Đồ bị xử tử và Dụ Thân Vương tạ thế, mang đến sự vui vẻ cho nhà Ái Tân Giác La.
Không lâu sau đó, Khang Hi dẫn Thái tử Dận Nhưng, Tam A Ca Thành Quận Vương Dận Thì, Thập Tam A Ca Dận Tường cùng đi tây tuần, phân nửa là để giải sầu, một đường đi tới Tây An.
Một đêm trong mơ, Vân Yên dường như có thể ngửi thấy mùi hương hoa quế đang nở, quen thuộc đến vậy, ngọt ngào mà đau thương. Ngẩn ngơ nhớ lại, bóng lưng màu xanh thẫm năm ấy thong dong ngồi xổm trong sân. Năm này qua năm khác, hoa quế trong Tứ Nghi Đường lại nở rộ.
Chạng vạng một ngày, Dận Chân buông bút bỗng nhiên lên tiếng:
- Rượu hoa quế của chúng ta, hôm nay lấy ra ngoài thôi.
Vân Yên sững sờ, chợt nhớ lại năm ngoái cùng nhau ủ rượu hoa quế rồi cất trong chỗ tối nhà chái, vội vàng vâng lời đi lấy.
Khi chiếc bình bịt kín được mở ra, như hương thơm đắm say lòng người lan tỏa khắp Tứ Nghi Đường, ngay cả trong không khí cũng triền miên không dứt.
Dận Chân ngồi dưới tán cây hoa quế, Vân Yên đứng bên cạnh rót đầy rượu hoa quế cho chàng.
Ánh sáng còn sót lại khi mặt trời lặn xuyên qua tán lá rọi xuống, hắt lên người chàng, ngày thu yên tĩnh nhất chính là giờ phút này.
Dận Chân khép hờ đôi mắt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm vào cổ họng, rượu vào phế tạng, ngấm vào trong lòng.
Xa xa thấp thoáng tiếng sáo trong gió, du dương mà trầm bổng.
Dận Chân chầm chậm mở mắt, hơi nghiêng đầu nói:
- Ngươi muốn biết rượu mình ủ có mùi vị thế nào không?
Vân Yên sững sờ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Khóe miệng Dận Chân lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Vậy cùng uống một chén đi.
Vân Yên không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa được nếm mùi vị của rượu, quay trở về ba trăm năm trước ngồi trong mảnh sân này, uống chén rượu hoa quế này sao?
Cuộc đời, so với những kịch bản hồi hộp gay cấn nhất vốn luôn li kì không cách nào giải thích được.
Khi nàng yên lặng nhấp một ngụm rượu hoa quế, mới biết rằng trong khung cảnh này, rượu ngấm trong lòng, hóa ra là có mùi vị như vậy.
– HẾT CHƯƠNG 64 –
(1) Thế tập: đời đời nối nhau được phong tước.