Vân Yên đương nhiên không quên hoàng đế Càn Long tiếng tăm lừng lẫy, nhưng lịch sử không có sai sót, Hoằng Lịch sẽ không xảy ra chuyện gì, Hoằng Trú nàng không rõ lắm. Nàng chỉ an ủi ngài, bọn trẻ chắc chắn sẽ không sao.
Thăm xong Hoằng Lịch Hoằng Trú, trên đường từ cung a ca về, hai người không ngồi xe, mượn ánh trăng dạo bước trên con đường tĩnh mịch, cung nhân đi phía sau cách một đoạn xa, dài dằng dặc không nhìn thấy đuôi.
Ung Chính vẫn luôn chắp tay sau lưng lặng lẽ bước đi, Vân Yên đi đằng sau cách ngài một bước.
Ánh trăng chợt sáng chợt tối hắt lên người, xung quanh là một vài đám mây đang phiêu đãng. Mưa đã tạnh, gió mang theo hơi lạnh, thổi bay vạt dưới long bào và tua vàng trên bím tóc sau lưng ngài.
Bước chân của người phía trước chầm chậm dừng lại, ngài quay người, giơ một bàn tay ra, bàn tay còn lại đeo nhẫn ngọc vẫn chắp sau lưng.
Vân Yên đặt tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn của ngài. Ung Chính nắm chặt bàn tay hơi lạnh của nàng lại, tiếp tục bước về phía trước.
Họ đi tới bức tường cung cấm cao lớn mênh mông trong Tử Cấm Thành, ngài dắt nàng đi như một người cha dắt con gái.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng sượt nhẹ vào lòng bàn tay ngài, ngài nghiêng đầu nhìn nàng.
Vân Yên mỉm cười tựa nửa người vào lan can bằng cẩm thạch trắng, gió lướt qua thổi bay tóc mai nàng, ánh trăng chiếu rọi qua hàng mi, càng làm nàng thêm mông lung mảnh mai.
- Chàng biết không, chàng càng già quyến rũ, cứ thế này không được.
Đôi mắt sâu xa của Ung Chính thấp thoáng ý cười còn sáng hơn cả ánh trăng, ngài thong thả đáp:
- Ta tưởng nàng nhìn chán rồi cơ.
Năm Ung Chính thứ mười, ngài đã năm mươi lăm tuổi rồi.
Dưới gối chỉ có hai con trai, thậm chí còn ít hoàng tử hơn Thế Tổ hoàng đế Thuận Trị chỉ độc sủng Đổng Ngạc phi, băng hà khi mới hai mươi tư tuổi.
Con trai Hoằng Tích của phế thái tử Doãn Nhưng kế thừa tước vị Lý thân vương, từng là hoàng thái tôn được Khang Hi yêu thương, nên bên cạnh y luôn có một thế lực âm thầm, không thể coi thường được. Con sóng lớn ấy vẫn luôn ngủ đông vào ngày thường, cuối cùng mượn thời cơ này để xuất đầu lộ diện… ngoài những người con ít ỏi của Ung Chính hiện giờ, nếu nhìn trong hàng a ca, Hoằng Tích là người đầu tiên có tư cách kế thừa ngôi vị.
Mọi người đều biết, hoàng đế Ung Chính nhận được rất nhiều đề nghị thêm con trai để ổn định đại cục và lòng dân.
Nhưng Ung Chính luôn giữ kín tính toán của mình, không hề có bất cứ phản ứng nào. Quá trình luyện đan học đạo của ngài dường như không chịu ảnh hưởng gì. Ngọn lửa trong lò luyện đan ở Viên Minh Viên chưa bao giờ bị dập tắt.
Bỗng nhiên ngài muốn tìm bát tự ngày sinh của nàng, Vân Yên sửng sốt lúc lâu mà không biết trả lời thế nào.
Phải trả lời ra sao đây?
Một người không thuộc về thời đại này thì làm gì có bát tự ngày sinh.
Nàng đành phải lắc đầu nói không nhớ.
Bàn tay đeo nhẫn ngọc gõ nhẹ lên trán mình, nhớ lại:
- Khi nàng vào phủ là mười hai tuổi… hơn nữa cùng sinh nhật với ta, thời giờ cụ thể…
Nàng lặng lẽ nhớ lại, chỉ biết mình ở thế kỉ hai mốt sinh vào khoảng tám giờ sáng, còn ở thời đại này, nàng không biết, đành giả bộ ngập ngừng:
- Thiếp không nhớ rõ lắm, hình như là… giờ thìn.
Ung Chính thả tay xuống:
- Giờ thìn ư, chắc chứ?
Vân Yên quay người đi, rầu rĩ đáp:
- Không chắc lắm.
Từ phía sau ngài ôm nàng vào lòng, như có điều gì suy tư:
- Chắc chắn sẽ có cách thôi.
Gió xuân đến mang theo hơi ấm về, nơi lửa luyện đan không bao giờ tắt trong căn phòng xung quanh điện Dưỡng Tâm càng ấm áp hơn.
Ung Chính chắp tay sau lưng ra khỏi căn phòng bí mật sau phòng luyện đan, Tô Bồi Thịnh vội vàng khom người cẩn thận đỡ lấy khuỷu tay ngài.
- Vạn Tuế Gia.
Ung Chính đứng lại, hơi nheo mắt ngước đầu nhìn ánh nắng xuyên qua ngói lưu ly trên định điện Dưỡng Tâm.
- Phu nhân đã về chưa?
Tô Bồi Thịnh đã chuẩn bị xong câu trả lời:
- Bẩm chủ tử, phu nhân đang ở Tây Nhị Sở thăm hai a ca, vẫn chưa về ạ.
Ung Chính ừm một tiếng, đôi giày rồng dưới long bào khẽ xê dịch, chầm chậm nâng bước chân lên, góc mặt có phần mệt mỏi:
- Bãi giá cung Càn Thanh thôi, trẫm còn mấy tấu chương quan trọng.
Tô Bồi Thịnh đáp vâng, vừa dìu ngài đi, vừa hạ thấp giọng:
- Long thể Vạn Tuế Gia có mệt không... có cần...
Ung Chính xua tay tỏ ý không sao, cũng không có ý định ngồi xe, Tô Bồi Thịnh không nói gì thêm, cúi đầu khom người cùng ngài về cung Càn Thanh.
Đang phê tấu chương trong cung Càn Thanh, Ung Chính cảm thấy mắt hơi sưng lên, sau khi phê xong bản cuối cùng, ngài bưng tách sứ tráng men mạ vàng trên ngự án uống một ngụm trà nóng rồi lại đặt xuống, tháo mắt kính ra nhắm mắt lại tựa vào ghế, cảm thấy hình như thời tiết nóng lên rồi.
Ngài khẽ ho một tiếng, Tô Bồi Thịnh đứng bên ngoài lập tức khom người nhanh chóng bước vào, thấy ngài đang khép mắt tựa vào ghế, y dè dặt hỏi thăm:
- Vạn Tuế Gia... có phải long thể không thoải mái không ạ?
Ung Chính vẫn nhắm mắt, ừ một tiếng thật dài, giọng trầm xuống:
- Hơi mệt.
Tô Bồi Thịnh nhanh miệng đáp:
- Vậy nô tài hầu hạ Vạn Tuế Gia đến noãn các phía đông bên cạnh nghỉ một lát nhé.
Ung Chính gật đầu, từ từ mở mắt ra vịn tay ghế đứng dậy.
Tô Bồi Thịnh lên giọng kêu: “Bãi giá về Đông noãn các” rồi đỡ lấy khuỷu tay Ung Chính, dìu ngài xuống bậc thang đến noãn các phía đông.
Từ khi đăng cơ, Ung Chính chưa bao giờ qua đêm trong điện Càn Thanh, hai mươi bảy chiếc giường ở noãn các phía tây ngài cũng chưa từng dùng một lần, noãn các phía đông cũng chỉ nghỉ ngơi một lát. Thái giám và cung nữ đều run rẩy xếp hàng trước noãn các phía đông chờ vua đến, Ung Chính đi vào, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Long sàng lớn trong noãn các đã được thu dọn gọn gàng, Ung Chính ngồi một bên giường, cảm thấy nóng bèn cởi cúc áo dưới cổ ra, Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn quỳ xuống cởi giầy cho ngài, rồi nhẹ nhàng giúp ngài cởi cúc áo, và dây lưng long bào.
Sau khi cởi long bào xong, Ung Chính chỉ mặc chiếc áo trong màu vàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngài nghiêng đầu nằm xuống gối. Tô Bồi Thịnh khẽ kéo chăn lên cho ngài, buông tấm màn màu vàng xuống rồi mới lui ra. Đám cung nữ trẻ tuổi nín thở buông tấm mành lụa trước nguyệt môn, sau đó lui ra ngoài sảnh chờ.
Gió hiu hiu thổi, noãn các phía đông cung Càn Thanh sau buổi trưa phủ đầy màn trướng như giấc mơ phù hoa diễm lệ. Ánh nắng bị song cửa sổ chắn lại, tạo thành những ô vuông nho nhỏ hắt lên rồng vàng năm móng khắc xung quanh điện.
Ung Chính nằm trên giường ngủ một lát, nửa tỉnh nửa mê, hình như còn nghe thấy tiếng sáo trúc bên tai, lồng ngực bí bách, đầu óc đau buốt. Ngài vô thức trở người đá chăn ra, tay cũng tháo cúc áo trên cổ. Sau khi cảm thấy dễ chịu hơn, ngài lại lật người ngủ thiếp đi.
Sắc xuân thong thả, khí nóng khi có khi không làm ngài lấy lại chút ý thức trong giấc mộng, ngài nặng nề ừm một tiếng, vang vọng khắp căn phòng, khàn khàn và trầm thấp.
Đôi tay trắng ngần dè dặt vén màn lên.
Ung Chính thoáng nghe thấy tiếng gọi bên tai, yết hầu nam tính khẽ động, đôi mắt đang khép và khóe miệng cũng hơi nhếch lên, đưa tay ôm eo người bên giường kéo vào màn, đặt xuống thân mình.
* * * * *
Vân Yên mặc chiếc váy dài màu xanh và áo khoác màu hồng cánh sen, trên chiếc váy thêu họa tiết mây tinh xảo, tóc được búi kiểu đơn giản, cũng không cài thêm trang sức gì, thoạt nhìn rất thoải mái. Nàng đến cung Càn Thanh, phía sau là Lan Hà và Phúc công công. Tổng quản cung Càn Thanh Vương Triều Khanh tiến lên thỉnh an, bẩm rằng hoàng thượng đã bãi giá đến noãn các phía đông nghỉ ngơi.
Vân Yên gật đầu, cho y lui xuống, rồi tới noãn các phía đông. Vừa tới trước cửa, cung nữ thái giám đều im lặng hành lễ thỉnh an, đúng lúc Tô Bồi Thịnh từ trong đi ra, y vội vàng bẩm báo rằng long thể Vạn Tuế Gia hơi mệt, đang chợp mắt bên trong.
Vân Yên nghe xong, hàng mày thanh tú hơi cau lại, nhẹ giọng hỏi:
- Buổi sáng vẫn còn khỏe mà... khi tôi không ở đây, sao lại thế?
Tô Bồi Thịnh trầm tư lắc đầu, hạ thấp giọng:
- Lúc ra khỏi phòng luyện đan bí mật ngài có hỏi phu nhân đã về chưa, sau đó đến cung Càn Thanh phê duyệt tấu chương, chỉ dùng một tách trà thôi ạ.
Vân Yên nhíu mày khẽ gật đầu, rồi ngẩng đầu yên lặng vào trong. Đích thân Tô Bồi Thịnh giúp nàng mở cửa.
Một mình Vân Yên đi vào noãn các phía đông, bước trên tấm thảm nên không tạo ra tiếng động nào. Nàng nhẹ tay vén bức rèm ở nguyệt môn lên, vừa mới bước được một bước, bất chợt nhìn thấy khung cảnh nửa kín nửa mở sau tấm màn long sàng.
Không có ngoại lệ, năm tháng vẫn để lại dấu vết trên cơ thể của người đàn ông, nhưng nó lại bất công, vì dấu vết ấy không hề làm giảm sức quyến rũ của ngài. Tóc mai đã ngả bạc, nếp nhăn ở khóe mắt, đường nét chiếc cằm của ngài, tấm lưng dày rộng để trần một nửa và cơ bắp cánh tay ấy, giọt mồ hôi trên yết hầu chậm rãi chảy xuống lồng ngực, sự gợi cảm và lạnh lùng vương trên hàng mi dày nửa khép, tất cả nét gợi cảm trầm ổn chỉ có ở tuổi trung niên còn vượt xa khi ngài còn trẻ, thêm khí chất uy nghiêm của đế vương mà không ai sánh được, hương vị đàn ông và sức quyến rũ bao trùm cả thiên hạ sẽ khiến bất cứ ai cũng phải nín thở.
Đã rất lâu rồi nàng chưa thấy ngài ôm ấp một người phụ nữ khác.
Tiếng thở nặng nề của vị đế vương hòa lẫn với tiếng ngân yêu kiều của cô gái, bên giường là trang phục cung nữ ngổn ngang, chăm gấm, màn chướng màu vàng lộn xộn, thêm cả chiếc áo được mở một nửa trên người vị vua ấy, cùng chiếc váy được vén lên ngang eo, gò bồng đào nõn nà, cặp đùi trắng ngần lấp ló dưới sống lưng rộng lớn và cánh tay chắc nịch...
Cảnh tượng quá kích thích huyết mạch.
Lịch sử luôn chuẩn xác đáng sợ.
Nàng đứng đó nhìn, ngài vẫn là hoàng đế Ung Chính bằng xương bằng thịt, nhưng không phải là người chồng như những đôi vợ chồng bình thường.
Một tiếng kêu giật mình không kìm chế được bất ngờ vang lên, cô cung nữ trẻ tuổi dưới người Ung Chính dường như đã nhìn thấy bóng hình đứng không xa, nàng ta vội vàng che người mình, Ung Chính cũng ngẩng đầu lên, cơn tức giận của đế vương trong thoáng chốc bị thổi bùng, từ cổ họng quát một câu “cút” đầy giận dữ.
Cả người cung nữ trẻ tuổi run lên sợ hãi vì lửa giận của Ung Chính, Ung Chính nhấc người lên, nàng ta có thể nhìn rõ người đang đứng, gương mặt đang đỏ bừng thoắt cái trở thành trắng bệch!
Ung Chính nheo mắt quay đầu lại, nhìn rõ người phụ nữ đang đứng bên tấm rèm ở nguyệt môn...
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Sắc mặt tái xanh của Ung Chính hoàn toàn đông cứng lại, cung nữ trẻ tuổi hoảng loạn che ngực bò xuống long sàng, vô cùng nhếch nhác, nhưng dung mạo quả thật rất khá.
Nàng ta là cung nữ trực ở noãn các phía đông cung Càn Thanh, không thể không biết người đang đứng đó.
Vân Yên không nói gì, tay buông khỏi bức rèm, tấm rèm lụa nhẹ nhàng tung bay, bóng hình nhỏ bé gầy gò quay đi.
Vân Yên đi tới cửa, Tô Bồi Thịnh căng thẳng đứng đó sẵn, thận trọng quan sát sắc mặt nàng, có vẻ đã nghe thấy tiếng động bên trong, cũng đã nhận ra được điều gì, nên không dám vào. Lan Tịch và Phúc công công đương nhiên đều hiểu. Tử Cấm Thành nơi đây không thiếu những nô tài tạo ra sóng to gió lớn. Nhưng họ đều lo lắng gọi:
- Phu nhân...
Ánh mắt Vân Yên lướt một vòng, bước chân không dừng lại, không nói gì mà đi luôn. Lan Hà và Phúc công công cũng nhanh chóng rời khỏi.
Tô Bồi Thịnh đứng như trời trồng, há miệng rồi lại khép miệng, gương mặt cũng không giấu nổi nóng ruột vì xảy ra việc xấu.
Lúc này, cung nữ trẻ tuổi quần áo lôi thôi cảnh xuân hé mở bò khỏi phòng, không phải ai khác, nàng ta chính là Linh Nhi trực ở noãn các phía đông hôm nay.
Vân Yên luôn bước về phía trước, đi thẳng về điện Dưỡng Tâm. Lan Tịch tiến lên đón, thấy sắc mặt nàng thì ngẩn người, nét mặt Lan Tịch và Phúc công công phía sau như muốn cắt cổ giết người.
Vân Yên nhanh chóng đi qua tiền sảnh vào trong phòng ngủ, Lan Hà và Lan Tịch lanh lẹ đuổi theo, dùng khẩu hình để nói chuyện. Đôi mắt tròn xoe của Lan Tịch mở to, mày cũng nhăn lại.
Vân Yên vào phòng ngủ phía tây, ngồi xuống sập, co hai chân lên, thu cả người vào trong, không nói một lời nào.
Hai người trao đổi ánh mắt, Lan Hà quỳ xuống, dè mặt mở miệng:
- Phu nhân...
Vân Yên đặt khuỷu tay lên gối tựa, nhắm mắt lặng lẽ nói:
- Lui xuống hết đi, đừng ai vào đây.
Lan Hà mở miệng, giọng nhỏ xíu:
- Vậy Vạn Tuế Gia...
Vân Yên mở mắt nhìn nàng ta, rồi lại nhắm mắt vào.
Lan Hà và Lan Tịch đều ngậm miệng, cùng lui ra ngoài. Phúc công công và Bảo công công đứng trước cửa đều ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng khó coi.
Không đến một lát, tiếng bước chân dồn dập và tiếng thái giám cung nữ thỉnh an vang lên ngoài điện:
- Cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng cát tường!
Sắc mặt Ung Chính u ám đáng sợ, ánh mắt như muốn giết người, bước chân nhanh đến mức vạt long bào cũng tung bay theo. Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn đi theo sau, kỳ lân trên áo như đang chạy.
Tất cả mọi người trong điện Dưỡng Tâm đều không dám thở mạnh.
Ung Chính sải bước lớn vào tiền sảnh, tới trước cánh cửa đóng chặt của phòng ngủ phía tây, ai nấy đều quỳ xuống. Ngài đưa tay muốn đẩy cửa ra, nhưng một người không sợ chết chắn trước cửa, tất cả thái giám đều hít vào một hơi khí lạnh...
Lan Tịch gọi:
- Hoàng thượng!
Lan Hà cúi đầu, hạ giọng:
- Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, phu nhân... đang nghỉ ngơi ạ.
- HẾT CHƯƠNG 202 -