Có một ngày Dận Chân nửa đùa nửa thật kéo Vân Yên đến, nói cặn kẽ tỉ mỉ toàn bộ gia sản của mình trong Tứ Nghi Đường, còn nói thật ra tất cả chìa khóa nằm trong tay nàng từ lâu rồi, nàng đã nắm giữ cả cái nhà này nhiều năm nay mà không hay biết.
Nhiều năm lận đận đau thương, đặc biệt sau khi trải qua chuyện của Dận Tự và thành thân động phòng, tinh thần Vân Yên càng không giống trước đây, luôn mệt mỏi dửng dưng, thời gian ngủ ngày càng nhiều, giơ tay nhấc chân đều mơ hồ mang theo khí chất nền nã dịu dàng.
Thỉnh thoảng nàng hay một mình ngồi ôm gối trên chiếc sập nhỏ, trầm lặng nhìn khung cảnh sau cửa sổ, Dận Chân phát hiện ra liền đi đến vén tóc nàng ra sau vai, ôm nàng vào lòng thật chặt, hỏi nàng đang nghĩ gì.
Trong những ngày nàng nghỉ ngơi, dù ban đêm khó kiềm chế, nhưng Dận Chân chưa từng để Vân Yên phân giường ngủ một mình.
Đêm đêm đầu gối tay ấp, trằn trọc say mê.
Không nhớ nửa đêm ngày thứ bao nhiêu, Vân Yên từ từ hổn hển tỉnh lại trong nụ hôn và vuốt ve của Dận Chân, không nhìn rõ khuôn mặt chàng, chỉ đành nương theo ánh trăng rọi vào nhìn thấy lửa tình đang bốc cháy trong đôi mắt và bờ lưng rộng lớn rắn chắc của Dận Chân.
Chàng thô lỗ quấn đầu lưỡi nàng, nói trong tiếng thở gấp:
- Ta chạm vào chỗ đau sao?
Vân Yên khép hờ con ngươi nhỏ, kêu lên ngắt quãng:
- Dận Chân...
Hơi thở Dận Chân nặng nề đầy nguy hiểm, bàn tay lớn nóng rẫy từ eo chầm chậm đẩy vạt áo trong nàng lên, gặp phải chiếc yếm ngăn cản liền trực tiếp kéo nó ra, trong phút chốc toàn bộ áo trên người nàng đều được đẩy đến cổ, đầu chàng vùi vào...
Trong bóng đêm Vân Yên ngửa cổ lên không kìm được những tiếng rên rỉ mềm mại, nhưng lại nhanh chóng cắn môi nén lại, tiếng rên rỉ vỡ vụn bật ra giống như sóng xô.
Dận Chân há miệng ngậm đỉnh nụ hoa, nơi nhạy cảm nhất của Vân Yên, càn rỡ mút liếm cắn như muốn nuốt chửng nàng, hai tay vân vê xoa nắn bộ ngực ngọc ngà mềm mại mà không muốn ngừng lại.
Vân Yên yếu ớt đẩy cổ chàng ra, nhưng lại giống như ôm vào. Xúc cảm trong đêm tối nhạy bén lạ thường, sóng tình cuộn trào mãnh liệt ập tới, cả người nàng vừa nóng vừa run. Nàng đã không thể nào ngăn cản được động tác của Dận Chân, đành để chàng mơn trớn nhiều hơn cắn sâu hơn, cơ thể mảnh mai giống như một nụ hoa yếu ớt sắp nở trong ban đêm được chàng khai phá.
Dưới ánh trăng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nàng lờ mờ nhìn thấy từng giọt mồ hôi gợi cảm trên khuôn mặt lạnh lùng trượt xuống, rơi lên lồng ngực nàng. Hơi thở nóng hổi đầy nam tính mạnh mẽ hơn bất cứ mùi hương nào.
Trên ý nghĩa nào đó, lần thứ hai động phòng thậm chí còn khiến nàng căng thẳng và sợ hãi hơn so với lần đầu tiên.
Đau và yêu có lẽ luôn đi cùng với nhau, càng đau càng yêu, càng yêu càng đau, đó gọi là thương yêu. (1)
Bình thường hai người sống cùng nhau, thân mật khăng khít, săn sóc chu đáo, nhưng khi say tình trên giường, Dận Chân dù đã vô cùng kiềm chế nhưng vẫn khiến Vân Yên phải bật khóc.
Cho đến khi trời sắp sáng, tiếng khóc Vân Yên đứt quãng, trên khuôn mặt không biết là mồ hôi hay nước mắt, nhắm mắt vào tưởng chừng có thể ngất lịm đi. Khi nàng tỉnh lại, mái tóc dài xõa tung trên gối, ánh nắng ngoài cửa sổ đã chiếu vào, có thể nghe thấy tiếng chim hót véo von.
Khuôn mặt Dận Chân đổ đầy mồ hôi, trên người chỉ mặc áo trong từ ngoài phòng vén rèm bước vào, trong tay cầm một thanh kiếm, thần sắc trên khuôn mặt cương nghị sáng láng. Chàng cảm thấy Vân Yên trên giường hình như tỉnh rồi, bèn đặt kiếm xuống vén màn đi vào.
Vân Yên nửa tỉnh nửa mê được chàng ôm eo bế dậy, khi thùy tai được hôn lên thì rốt cuộc tỉnh hoàn toàn, nàng hơi xấu hổ đẩy lồng ngực chàng ra.
Dận Chân vừa cầm ngón tay nàng lên hôn vừa nói:
- Phu nhân ngủ ngon không, có cần ngủ thêm một lát nữa không?
Vân Yên đỏ mặt nói không cần, đẩy chàng xuống giường, chân lại vừa đau vừa khó chịu, nhưng đỡ hơn so với lần động phòng trước.
Tân hôn đương độ thắm nồng, đường tình hẵng vẫn còn dài.
Cơ thể Dận Chân cường tráng, lại trong độ tuổi ba mươi sung sức nhất của đàn ông, sau khi thành thân động phòng với Vân Yên mới chính thức được nếm sự tuyệt vời, ăn đến nỗi nghiện trong chuyện giường chiếu hòa hợp. Dù không tham gia triều chính cũng không đến hậu viện lâm hạnh, nhưng tinh lực rõ ràng dồi dào hơn Vân Yên.
Vân Yên vốn chỉ là một cô gái vô cùng bình thường, tính cách lạnh nhạt, con người lại nhu nhược yếu ớt, khó trách nàng không chấp nhận. Nhưng sau khi thành thân tính cách nàng vẫn như trước đây, cố chấp kiên trì không bao ngừng nghỉ. Thỉnh thoảng lại có những dáng vẻ mà Dận Chân chưa bao giờ thấy, hấp dẫn chàng giống như đọc một quyển sách mà không muốn buông xuống.
Vào sáng sớm, Vân Yên thường giúp Dận Chân mặc quần áo, Dận Chân sẽ giúp Vân Yên chải đầu.
Khi đọc sách trong phòng, Dận Chân ngồi trên sập có thói quen để nàng dựa vào ngực mình, Vân Yên ngồi trong lòng chàng hoặc nghỉ ngơi, hoặc nói về Phật pháp hay một câu chuyện nào đó trong sách.
Tuy là đóng cửa sửa sai, nhưng không tránh được có chuyện tìm tới cửa. Tam A Ca Dận Chỉ còn đặc biệt tới tận cửa Tứ Nghi Đường tìm Dận Chân nói chuyện, chỉ là trong lời nói như có như không nhắc tới những chuyện ma quỷ kì quái, Dận Chân không trả lời lại, mỉm cười nói về Phật pháp thơ từ. Dận Chỉ ngồi một lúc rồi cáo từ. Sau khi Dận Chỉ đi, một mình Dận Chân ngồi trong phòng hồi lâu, trong lòng có một dự cảm mơ hồ.
Hiện giờ khi Dận Chân bí mật gặp khách, Vân Yên thích nghỉ ngơi ở Phật đường trong mật thất, bởi vì đó là nơi họ thành thân, hơn nữa nàng cũng thấy vô cùng yên tĩnh. Nghe thấy tiếng cửa mở, mắt nàng vẫn không mở ra, cho đến khi một nụ hôn rơi xuống mí mắt.
Không đến hai ngày, khi Dận Chân nhận được thư tín bí mật, Vân Yên đang dựa vào lòng chàng. Đúng như dự đoán của Dận Chân, trong triều mấy ngày nay xảy ra chuyện lớn.
“Vụ án Trương Minh Đức đã được thẩm tra, lời khai của Thuận Thừa Quận Vương Bố Mục Ba là: “Trương Minh Đức nói Phổ Kỳ cho rằng Hoàng Thái Tử là kẻ cực ác, có ý định cùng Trương Minh Đức hành thích Thái Tử, mời thần gia nhập nhóm của bọn y. Thần từ chối, sau đó báo lại chuyện này với Trực Quận Vương Dận Thì.
Lúc đó Trực Quận Vương Đại A Ca Dận Thì nói: ‘Ngài đừng vạch trần chuyện này vội, chờ ta đi bẩm báo với Hoàng thượng trước, ngài hãy tìm bọn họ, đưa đến phủ ta.’ Bởi vậy thần đưa Trương Minh Đức tới phủ Trực Quận Vương.”
Cửu A Ca Dận Đường, Thập Tứ A Ca Dận Trinh khai: “Bát A Ca từng nói với chúng thần: ‘Có một người xem tướng họ Trương nói, Hoàng Thái Tử làm việc vô cùng tàn nhẫn, chỗ ông ta có một người đàn ông có thể hành thích được Thái Tử.’ Bát A Ca nói với ông ta, chuyện này vô cùng lớn, ngươi coi mình là ai mà dám mở miệng nói những lời này, ngươi điên rồi sao? Suy nghĩ này của ngươi, hiện tại chưa phải là lúc. Sau đó đuổi ông ta đi.”
Bát A Ca Dận Tự khai: “Thần quả thật đã từng nói vậy với các hai a ca kia.”. Cuối cùng hỏi Trương Minh Đức, khẩu cung của ông ta không có gì khác.
Vì Dận Tự nghe những lời ngông cuồng của Trương Minh Đức mà không bẩm báo lại, Thánh thượng tước bỏ tước hiệu Bối Lặc, trở thành một người không có thực quyền. Thuận Thừa Quận Vương Bố Mục Ba, Công (2) Phổ Kỳ, Công Lại Sỹ, Trưởng Sử A Lộc... đều liên quan đến vụ án. Phổ Kỳ và Dận Tự đều bị tước bỏ tước hiệu, Bố Mục Ba, A Lôc, Lại Sĩ được thả ra. Nhưng tội của Trương Minh Đức vô cùng nghiêm trọng, phải lăng trì xử tử, lệnh cho tất cả những người liên quan đến chuyện này đều phải đến xem hành quyết.
Gần chạng vạng, Tam A Ca Dận Chỉ bỗng nhiên tấu Đại A Ca Dận Thì dùng thầy tu (Lạt – ma) để nguyền rủa Thái Tử, đồng thời tìm được vật trấn hồn, Thánh thượng nổi giận, lệnh lập tức bắt giữ Hoàng Trưởng Tử Dận Thì, phế bỏ tước hiệu, giam cầm trong phủ.”
Xem xong bức thư đầy biến động, Dận Chân trầm ngâm trong giây lát, Vân Yên cũng lờ mờ nhìn ra, mười ngón tay không hẹn mà cùng đan vào nhau.
Đại A Ca Dận Thì và Bát A Ca Dận Tự từ lúc được trọng dụng cho đến những ngày ngắn ngủi như hôm nay, cuối cùng lại bị phế tước! Nhưng Đại A Ca Dận Thì bị phế tước và giam giữ vì liên quan tới bùa chú, có lẽ vĩnh viễn không có ngày trở mình.
Con sóng cuộn trào này trong hoàng gia lên đến đỉnh điểm khi có ba vị Hoàng tử: một vị Thái Tử, một vị Quận Vương, và một vị Bối Lặc bị phế.
Thật ra, từ khi Dận Chân đưa nàng từ thư phòng của Dận Tự về thành thân, hai người đều không kiêng kị gì khi nhắc đến Dận Tự, nhưng thời gian hai người bên nhau còn không có, cũng không cần thiết nhắc tới một người như hắn.
Triều đình trên cao, thay đổi bất ngờ.
Đây là cuộc chiến giữa những người đàn ông. Trong biến động này, Dận Chân không hề nhúng tay, Vân Yên không muốn hiểu, cũng không cho rằng mình có thể tham gia.
Nàng hiểu rất rõ, người đàn ông mà nàng đồng ý lấy trong Tứ Nghi Đường là Ái Tân Giác La Dận Chân, là chồng của nàng. Nhưng Ái Tân Giác La Dận Chân đứng trong thiên hạ vẫn là Tứ A Ca, Tứ Bối Lặc, con trai của Hoàng đế Khang Hi, chủ nhân của Tứ phủ, và là gia của rất nhiều cách cách phúc tấn trong phủ.
Nàng cũng hiểu rất rõ, ẩn náu trong phủ chẳng qua chỉ là thủ đoạn chính trị tạm thời của chàng, tuy chàng chưa từng nói nhiều, nhưng nàng có thể nhận ra lần bị giam này của chàng và Thập Tam đã làm chàng chấn động, dường như chàng đã hiểu rốt cuộc bản thân mình muốn gì. Ấn giấu dưới lớp da thịt lạnh lùng là trái tim đập vững vàng, trong dòng máu bình tĩnh là sức sống hừng hực, nhưng chàng giấu nghề ở ẩn, không dùng thủ đoạn trong khu viện nhỏ yên tĩnh.
Tâm chàng ở triều đình, nhưng chí đặt khắp thiên hạ. Những việc nên làm, những việc phải làm, chàng rõ ràng hơn bất cứ ai, làm việc quyết đoán mà lạnh lùng. Gian khổ sau này, nhiều không kể xiết.
Trong những ngày mưa gió cuộn trào, gió táp mưa sa đều không chạm tới Tứ Nghi Đường. Là một người đàn ông, những gì Dận Chân làm cho Vân Yên, cho bản thân, cho trên dưới Tứ phủ có lẽ đã hết sức mình.
Lúc này việc lập trữ càng khó phán đoán, Khang Hi vẫn còn quan tâm nhiều đến Phế Thái tử Dận Nhưng, thường xuyên triệu kiến quan lại quần thần, trong lời lẽ thỉnh thoảng còn bộc lộ ý ngầm. Còn Dận Chân khi hơi nôn nóng suốt ruột sẽ vào Phật đường ngồi thiền, Vân Yên yên tĩnh dựa vào chàng, nắm tay cùng đi qua khoảng thời gian xáo động này.
Hơn nửa tháng trôi qua, một ngày Dận Chân phát hiện sau cơm tối Vân Yên mệt mỏi cuộn tròn người trên sập, hai tay đặt lên bụng, chàng liền lên sập ôm nàng từ phía sau, thân mật hỏi có phải trong người không khỏe không, bế nàng về phòng nghỉ ngơi nhé. Khuôn mặt Vân Yên trong phút chốc đỏ bừng, đẩy chàng ra nói không cần. Một lúc lâu sau mới úp úp mở mở nói thân thể không tiện. Dận Chân ngẩn người rồi bật cười, nhéo chóp mũi nàng nói đồ ngốc, rồi bế nàng vào phòng.
Vì kinh nguyệt đến, điều kiện thời này lại không tiện lợi như ở hiện đại, Vân Yên rửa mặt súc miệng xong liền suy nghĩ đến việc ngủ một mình trên chiếc giường ở gian phòng nhỏ hoặc trong mật thất, Dận Chân dựa người vào cửa dùng ánh mắt để nói, Vân Yên đành thôi.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh khiến bụng Vân Yên lâm râm đau, tinh thần không quá tốt. Dận Chân nhận ra bèn lên giường nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng xoa bụng nàng, hỏi có đau không. Vành tai Vân Yên hơi đỏ lên, nàng lắc đầu không nói gì. Dận Chân vuốt nhẹ tóc nàng, ôm nàng vào lòng nói ngủ thôi. Những câu nói ít ỏi đều trở thành nguồn ấm áp trong lòng bàn tay chàng, trong vòng ôm của chàng, trái tim càng cận kề bên nhau hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Dận Chân lặng lẽ quan tâm Vân Yên từ ăn uống đến đi lại, mỗi đêm đều săn sóc ôm nàng, dịu dàng dỗ nàng đi vào giấc ngủ. Được thân mật sau một khoảng thời gian kiềm chế, Dận Chân khó tránh khỏi những lúc dục vọng bùng lên, Vân Yên cũng khéo léo chiều theo.
Trong lúc này, cuối cùng cũng xảy ra một việc giúp tấm màn sương mù được vén lên để nhìn rõ thánh ý.
Ngày hai mươi ba, Khang Hi thấy trong người không khỏe, bèn từ Nam Uyển (3) quay trở về cung, bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây, đau lòng thương nhớ, vì vậy triệu kiến Bát A Ca Dận Tự, sau đó triệu kiến cả Phế Thái tử Dận Nhưng, đàm đạo thâu đêm. Ngày hôm sau nội thị truyền lại khẩu dụ: “Từ giờ trở đi, không được phép nhắc lại chuyện cũ.”
Không ai biết khi Khang Hi gặp Dận Tự, Dận Nhưng đã nói những gì, Dận Chân đương nhiên cũng không biết. Nhưng có thể đoán tình cảm cha con vẫn còn, trong lúc thổn thức ít nhiều sẽ hóa giải những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian bất ổn trước đây. Tiếp theo, chỉ có thể chong mắt chờ đợi.
Vân Yên rất ít khi hỏi Dận Chân những chuyện khác, chỉ cách hai ngày lại hỏi một lần tình hình Dận Tường bị giam. Nàng biết thật ra Dận Chân luôn chôn chuyện đó trong lòng, ngày đêm lo lắng.
Một ngày khi Dận Chân đang ngồi trước bàn viết chữ, nàng ở bên cạnh một lúc, rồi vào phòng thu dọn quần áo chăn chiếu mùa đông, nhìn thấy bao đầu gối bằng da cáo màu đỏ và mảnh da cáo còn thừa lại từ nhiều năm trước, hốc mắt bỗng nhiên cay xè. Mơ hồ nhớ lại cậu thiếu niên có đôi mắt sáng ngời màu hổ phách nở nụ cười rạng rỡ: “Tứ ca, hôm nay đệ săn được một con hồ ly đỏ cực hiếm, đệ để lại cho huynh, bảo Vân Yên làm cho huynh một cái khăn quàng cổ.”; “Tứ ca... cái này muốn để lại cho Tứ ca mà.”
Cậu thiếu niên trong sáng thúc ngựa phi năm ấy vẫn luôn khắc sâu trong kí ức nàng, nhưng hiện giờ bị tường cao ngăn cách, một ngày trôi qua như một năm. Vân Yên chỉ mơ hồ biết vì chuyện Thái tử bị phế nên liên lụy rất lớn, tranh đấu trong hoàng gia là cuộc chiến vô cùng đáng sợ. Còn nàng, không có khả năng cũng chẳng có sức lực.
Dận Chân thấy nàng trong phòng một lúc lâu mà chưa ra, viết xong một bức liền đứng dậy. Thấy nàng đang yên lặng ngồi trước cửa sổ khâu vá mảnh da cáo đỏ như lửa, nét mặt chăm chú mà xa xăm. Ký ức quen thuộc giống như thủy triều lùa về, Dận Chân nhìn nàng một hồi lâu, lặng lẽ đến ngồi xuống bên nàng.
Vân Yên hơi ngước đầu lên nhìn chàng, bình thản nói:
- Thiếp không có gì có thể cho Thập Tam, cũng không biết cậu ấy thiếu thứ gì. Trời bắt đầu trở lạnh rồi, mấy ngày nay nếu chàng mang đồ vào cho cậu ấy, vậy thì hãy mang theo cả tấm da cáo đỏ năm ấy cậu ấy săn được, thấy đồ như thấy người, suy nghĩ cũng vui vẻ hơn.
Dận Chân chậm rãi gật đầu nói:
- Được.
Không đến hai ngày sau, bao đầu gối còn chưa làm xong, Dận Chân đã nhận được tin chân Dận Tường bị lạnh cóng, tình hình không tốt. Vân Yên nghe được tin không nói gì, quay trở về phòng tiếp tục làm bao đầu gối, nhưng hốc mắt đã ửng đỏ. Vì muốn nhanh chóng làm xong, Vân Yên ngồi trong màn đến đêm muộn vẫn không ngủ, Dận Chân yên lặng nằm bên cạnh cùng nàng.
Làm đến nửa đêm, Vân Yên mới khâu xong. Dận Chân kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng cùng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau hai người đều tỉnh lại từ rất sớm, ngồi dậy bắt đầu rửa mặt súc miệng thay quần áo. Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, hai người nhìn nhau một cái, Vân Yên nhẹ nhàng mở cửa ra.
Tiểu Thuận Tử đứng bên ngoài cửa nói nhỏ:
- Phu nhân... Hoan Sênh trong phủ Thập Tam gia cải trang thành gã sai vặt đến đây, đang bị ngăn lại ngoài cửa lớn, cô ấy nói muốn tìm ngài.
Vân Yên nghe xong, hơi ngẩn ra rồi nói được. Dận Chân vừa cài cổ áo vừa bước ra từ trong phòng, đứng sau nàng nói thêm một câu với Tiểu Thuận Tử:
- Dẫn cô ấy vào bằng cửa phụ, đưa đến đây.
(1) Trong tiếng Trung, đau là 疼, yêu là 爱, thương yêu là 疼爱.
(2) Công: tức tước hiệu quận công.
(3) Nam Uyển: cách phía nam Bắc Kinh 10 km, là nơi du lịch săn bắn của hoàng đế ba triều đại Nguyên, Minh, Thanh.