Y thong thả ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau trong hoàng hôn
Nàng sững người mấy giây, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh không rõ thật hay ảo trước đây, khiến nàng hơi do dự, chậm rãi chào:
- Niên đại nhân.
Niên Canh Nghiêu lẳng lặng gật đầu, lưng thẳng như cán bút, đôi mắt yên lặng u tối dừng lại vài giây, rồi cụp hàng mi đen dày xuống.
Ánh mắt Vân Yên lướt tới ánh đèn sáng trong phòng, chầm chậm quay người vào phòng.
Gương mặt loé lên trong đêm tối ấy, cái ôm và đôi tay chẳng hề quen thuộc. Nàng không nhớ rõ, nhưng giây phút hai ánh mắt giao nhau, nàng lại càng cảm thấy quen thuộc, là y ư?
Đêm đó trong con ngõ tối tăm, rốt cuộc y cứu nàng để lập công với Dận Chân hay vì vinh sủng Niên gia mà... đưa nàng đi?
Nhưng cuối cùng nàng lại nằm trong tay Dận Tự, là cố ý hay do bị ép, nàng cũng không biết.
Nghĩ không thông, cũng không nhớ rõ, những thứ trong đầu nàng nhớ được, hay quên đi, nàng rốt cuộc cũng không chắc chắn. Nhưng Niên Canh Nghiêu có lẽ quả thật là một nhân vật. Sự thông minh của Đới Đạc, là thông minh hại thông minh. So với Đới Đạc, y còn sắc bén hơn. Nhưng Dận Chân dùng y, e là tình thế bắt buộc.
Vân Yên vào phòng, thấy Dận Chân đang ngồi trên chiếc sập nhỏ ở sảnh ngoài, sắc mặt u ám.
- Hôm nay chàng về sớm vậy, đã ăn cơm chưa?
Dận Chân ừ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, mệt mỏi đưa một tay ra. Vân Yên đi tới, chàng vòng tay qua eo dựa vào người nàng.
- Chuẩn bị để y quỳ mấy ngày mấy đêm ư?
Cuối cùng Dận Chân cũng nở nụ cười, lườm nàng qua khoé mắt, năm ngón tay nhéo eo nàng một cái.
- Thấy rồi à?
Vân Yên đáp ừm, đứng dậy bóp vai cho chàng, nhẹ nhàng cười nói:
- Thuộc hạ của Ung Vương gia lấy vũ lực lẫn ơn huệ để uy hiếp, phạt hay thưởng đều là ban ơn, đấy không phải là phục tùng.
Dận Chân ừm mấy tiếng đầy dễ chịu, nhéo tay nàng:
- Y về kinh báo cáo công việc, tròn bốn canh giờ sau khi ra khỏi cung mới đến phủ thỉnh an.
Vân Yên cười nói:
- Hiện giờ y là đại quan có quyền thế rất lớn, vào kinh mà không biết bao nhiêu người muốn lôi kéo, y lại sắp thăng chức rồi phải không?
Dận Chân kéo nàng ngồi xuống, chậm rãi đáp:
- Quan tổng đốc Tứ Xuyên, chịu trách nhiệm toàn bộ quân dân và quản lý hậu cần, cung cấp lương thực cho ba trăm nghìn đại quân xuất chinh Tây Tạng.
Đây là một trong những đại thần tổng đốc có cấp bậc cao nhất trong chín chức vụ, giữ vai trò hết sức quan trọng. Vân Yên bỗng nhiên nhớ tới Thục Hán thời Tam Quốc, không phải là mảnh đất Tứ Xuyên bây giờ sao? Nơi đây là kho của nhà trời, màu mỡ và giàu có.
Vân Yên nâng tay chàng lên trước mắt mình, chăm chú nhìn đường chỉ tay, đường cong gợi cảm rõ ràng thô ráp như chạc cây đã định trước tất cả phụ nữ đã đi qua cuộc đời chàng ư, còn nàng liệu có phải là đường chính này không.
- Chàng đã nghĩ kĩ chưa?
Dận Chân gật đầu, giọng nói trầm nhưng quả quyết:
- Rồi.
Vân Yên gật đầu, ánh mắt lướt qua cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
- Chàng phải để y biết, chàng mới là chủ tử của y, tất cả những gì y có đều do chàng cho, thậm chí có thể lấy lại bất cứ lúc nào.
Ngón tay Dận Chân vuốt ve hàng mi Vân Yên, cầm một tờ giấy mỏng từ trong sách ra, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu sa, nhẹ giọng nói:
- Nếu nàng là đàn ông, chắc chắn sẽ trở thành tâm phúc quan trọng nhất của ta.
Vân Yên bật cười, đẩy chàng ra, đứng lên chớp mắt:
- Nếu thiếp là đàn ông, chàng sẽ rất sầu đấy...
Dận Chân nhanh chóng hiểu ý Vân Yên, đưa tay ra định bắt lấy nàng, nhưng nàng chạy nhanh, tựa người vào cửa phòng trong, cười nói:
- Tối nay thiếp không rửa chân cho chàng nữa đâu, lát nữa kêu Tiểu Bảo Tử bưng nước vào, để quan lớn tổng đốc rửa chân cho chàng.
Dận Chân vừa tức vừa buồn cười, giả bộ giận dỗi:
- Lát nữa về phòng xem ta dạy dỗ nàng thế nào.
Tối hôm ấy, quan tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu vừa mới nhậm chức không chỉ hầu hạ rửa chân cho Ung Thân vương Dận Chân, còn xúc động rơi lệ thể hiện sự trung thành, chủ tớ hai người nói chuyện công vụ đến tận đêm khuya, bàn bạc việc lớn.
Khi Dận Chân choàng áo, khẽ khàng chui vào giường Bạt Bộ, đã thấy bóng lưng nhỏ bé đắp tấm chăn mỏng trong màn trướng màu xanh, hơi thở đều đặn đi vào giấc ngủ say.
Ấm áp và chân thực, đây mới là tình cảm gia đình.
Bàn tay lớn luồn vào ngực nàng, nàng mơ màng lẩm bẩm một câu:
- Rửa chân xong rồi à?
Chàng cười trầm:
- Rửa xong rồi, đến dạy dỗ nàng.
Vân Yên còn chưa kịp nói gì, đã bị chàng đè xuống, xấu xa bắt nạt.
Tháng tám nhuận năm Khang Hi thứ năm mươi bảy, Thập Tứ A Ca Dận Trinh được bổ nhiệm làm "Phủ Viễn Đại Tướng Quân", đồng thời được phong vương tước "Cố Sơn Bối Tử", "Dụng Chính Hoàng kì chi đạo, chiếu y vương đạo thức dạng" (1), danh hiệu "Đại Tướng Quân Vương."
Thập Tứ A Ca Dận Trinh như ngôi sao sáng chói của trữ quân tương lai lọt vào trong tầm mắt của triều đình, năm nay Thập Tứ A Ca Dận Trinh đi theo Bát A Ca Dận Tự từ năm mười ba tuổi cuối cùng cũng chính thức bước lên vũ đài chính trị, tất cả mọi người đều phỏng đoán nếu hắn chiến thắng trở về chắc chắn sẽ nắm chắc ngôi vị trữ quân. Bát A Ca Dận Tự và Cửu A Ca Dận Đường tuy không ngờ tới, nhưng vẫn nhanh chóng giữ mối quan hệ khăng khít với hắn.
Đồng thời, tuần phủ Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu được thăng chức thành "Tổng đốc Tứ Xuyên", kiêm quản lý chuyện tuần phủ, thống lĩnh quân đội và dân sự, bảo đảm cung cấp hậu cần cho quân đội tiền tuyến, trở thành sự ủng hộ mạnh mẽ cho ba trăm nghìn đại quân.
Tháng mười hai, Đại Tướng Quân Vương Thập Tứ A Ca Dận Trinh chỉ huy đại quân lên đường xuất chinh Tây Tạng, Khang Hi tổ chức nghi thức đưa tiễn long trọng.
Vương gia, Bối Tử, Hoàng tử tham gia xuất chinh đều mặc áo giáp, tập trung trước điện Thái Hoà. Thậm chí Vương gia, Bối lặc, Bối tử, Hoàng tử, đại thần nhị phẩm trở lên không phải xuất chinh cũng mặc áo mãng bào, tập trung ngoài Ngọ Môn.
Đại Tướng Quân Thập Tứ A Ca Dận Trinh quỳ nhận ấn sắc chỉ, hành lễ tạ ơn xong, hắn cầm ấn sắc chỉ ra khỏi Ngọ Môn, ngồi lên ngựa xuất phát, đi về phía Đức Thắng Môn (2). Chư vương, Bối lặc, Bối tử, Hoàng tử và các đại thần nhị phẩm trở lên tiễn đoàn quân ra đến tận bên ngoài. Đại Tướng Quân Thập Tứ A Ca dập đầu hành lễ, dẫn đại quân đi.
Dận Chân mặc mãng bào long trọng tiễn đại quân xuất chinh về, bóng dáng bước trên mặt tuyết vừa nặng nề lại nghiêm túc, trong lòng chất chứa tâm sự.
Vân Yên đến đón chàng, dựa người vào cửa nhìn chàng mà cười, chàng bước tới nắm lấy tay nàng, vừa đi vào nhà vừa nói:
- Mặc thế này, mà không sợ tay cóng.
Vân Yên đáp:
- Vậy chàng ủ ấm cho thiếp đi.
Dận Chân liếc nàng một cái, để cả hai tay nàng vào lòng bàn tay mình, khoé môi bất giác cong lên thành nụ cười nhạt nhoà. Gần như cùng lúc, nếp nhăn xuất hiện trên khoé mắt đuôi mày chàng, quả thật rất có phong thái của người đàn ông trung niên.
Năm tháng vội vã, không ai ngăn cản được.
Thỉnh thoảng Vân Yên nhìn vào gương đồng, mới nhớ mình là linh hồn ở thời đại khác, dường như thời gian rất khoan dung với nàng, trái tim không còn trẻ trung như gương mặt nữa rồi.
Bề ngoài giữa chàng và nàng càng ngày có sự khác biệt rất lớn. Nàng không biết chàng có cảm thấy kì lạ hay không, nhưng từ trước tới nay, chàng chưa từng nói gì, đối với chàng, nàng luôn đẹp nhất.
Tết năm nay, Vân Yên và Dận Chân ở trong Tứ Nghi Đường mấy ngày, rồi đến Viên Minh Viên nghỉ ngơi.
Tết không có việc gì bận rộn, Vân Yên rảnh rỗi thích thiết kế váy áo, dần dần phác thảo ra mẫu áo lót hiện đại, hồi bé rất nhiều lúc nàng thích làm những bộ quần áo như vậy.
Khi Dận Chân bận bịu ở sảnh ngoài, nàng không có gì làm bèn ngồi trong phòng tìm vải, vừa cắt theo mẫu mình đã vẽ, vừa khâu may thủ công.
Một chiếc áo trong màu vàng nhạt có dây buộc qua cổ, xúc cảm trên bề mặt tơ lụa mỏng manh mềm mại. Một chiếc khác bằng vải bông màu hồng nhạt, mỏng và nhẹ hơn chiếc kia, thoạt nhìn thôi mà gương mặt đã nóng ran.
Cơn nghiện may quần áo của Vân Yên qua đi, nhưng không dám cầm chiếc áo đã may ra ngoài, nàng suy nghĩ rồi cất dưới đáy tủ.
Sau tết Dận Chân bắt đầu bận rộn trở lại, trong lòng Vân Yên cũng hiểu rõ.
Tháng ba năm Khang Hi thứ năm mươi tám, Đại Tướng Quân Vương Thập Tứ A Ca Dận Trinh đến Tây Ninh thuộc tỉnh Thanh Hải, bắt đầu chỉ huy tác chiến. Hắn thống lĩnh toàn bộ quân đội Bát Kỳ, lục doanh (3) đóng ở các tỉnh Tân Cương, Cam Điền và Thanh Hải, trên danh nghĩa là hơn ba mươi vạn.
Đồng thời, để nâng cao uy danh của Dận Trinh trong quân Tây Bắc, Vua Khang Hi đặc biệt hạ chỉ cho vương công Mông Cổ Thanh Hải cũng là thủ lĩnh Ách Lỗ Đặc La Bốc Đặc Đan Tân:
"Đại Tướng Quân Vương là hoàng tử của ta, là một tướng giỏi, lãnh đạo đại quân, am hiểu tài dẫn binh, nắm giữ trọng trách sinh sát. Những người các ngươi, quân vụ và những việc lớn nhỏ đều phải cẩn trọng nghe theo chỉ thị của Đại Tướng Quân Vương, nếu thành tâm ra sức, thì không khác làm việc trước mặt ta. Các ngươi phải hoà thuận đoàn kết, thể lực tinh thần như một, gắng sức nỗ lực."
Bản thân Thập Tứ A Ca Dận Trinh quả thật là người văn võ song toàn, rất chú ý đến việc làm tăng sức đoàn kết giữa thủ lĩnh các bộ tộc Thanh Hải, hơn nữa cùng ăn cùng sống với binh sĩ, trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt công minh, nên rất được lòng người, uy danh dần dần vang xa.
Tất cả mọi chuyện đều khiến các hoàng tử ở kinh thành đứng ngồi không yên, trong triều ngầm cuộn sóng. Bát Bối Lặc Dận Tự và Cửu A Ca Dận Đường có mối quan hệ rất thân thiết với Dận Trinh, thường xuyên bí mật thư từ qua lại, chưa từng gián đoạn.
Dận Chân từng mua lại một trong những bức thư bí mật Dận Trinh gửi Dận Đường, nội dung đa phần là hỏi thăm tình hình sức khỏe Khang Hi và chiều hướng của các hoàng tử trong kinh thành. Chàng dán phong thư lại như ban đầu rồi cho người gửi đi, càng ẩn nhẫn bất động hơn trước.
Niên Canh Nghiêu và Dận Chân cũng lén thư từ qua lại ngày càng dày đặc, tình hình quân đội tiền tuyến, tình hình chiến sự, y đều rõ như lòng bàn tay, vì ngày đêm luồn cúi dựa dẫm.
Vì Niên Canh Nghiêu làm việc đắc lực, nên cả nhà Niên gia càng được Dận Chân coi trọng, Niên gia càng thêm vinh sủng. Trắc phúc tấn Niên thị mỗi lần lễ tết đều được ban thưởng phong phú, Đích phúc tấn Na Lạp thị đối xử với nàng ta cũng thân thiết hơn, ngay cả vị trí ngồi trong gia yến cũng được Na Lạp thị sắp xếp cạnh Dận Chân, hạ nhân trong phủ đều thông minh nhìn ra.
Nhưng Trắc phúc tấn Niên thị vẫn luôn cung kính cẩn thận hầu hạ, không dám thể hiện sự đắc thế của mình, vô cùng dịu hiền khôn ngoan, cũng để làm vừa lòng Dận Chân.
Ngày xuân Vân Yên thèm ngủ, thời tiết dần chuyển hạ, nàng mắt nhắm mắt mở rất ít khi quan tâm đến chuyện hậu viện hoặc gia yến.
Dận Chân dùng xong bữa trưa ở phòng Trắc phúc tấn Niên thị thì về Tứ Nghi Đường, trong phòng yên tĩnh, Vân Yên đang tựa người trong màn ngủ trưa, cửa sổ mở một nửa, được che bởi mành trúc, gió mát hiu hiu, vô cùng tĩnh mịch.
Dận Chân vén màn vào, nằm xuống phía sau nàng, khẽ vuốt những lọn tóc đen mượt mà xoã trên gối, kề gò má mình lên khuôn mặt nàng, cảm thấy mềm mại và mát mẻ hơn bao giờ hết.
Vân Yên đang ngủ bỗng hừ một tiếng, vô thức dịch người vào trong. Vừa nãy còn dễ chịu, vậy mà bây giờ vùng lưng nóng bừng, nàng lại dịch vào trong tiếp. Mấy lần như vậy, cuối cùng tức giận, tỉnh giấc xoay người lại.
Dận Chân cười ha ha, ôm trọn nàng vào lòng, nhìn nàng chau mày dẩu môi, cảm thấy rất đáng yêu.
Vân Yên mơ màng nhăn mày, giận dỗi:
- Hoá ra là chàng, người ta ngủ trưa, chàng còn quấy rối, nóng chết đi được.
Dận Chân cong ngón tay chọc chọc gương mặt ửng đỏ ngái ngủ của nàng, yêu thương nói:
- Nàng nóng thì mặc ít quần áo là được, ngủ trong phòng mà còn mặc đủ áo trong quần trong để làm gì, hơn nữa mấy cái áo tơ tằm lần trước ta làm cho nàng đâu, mặc cái đó có dễ chịu không?
Vân Yên cọ đầu, buồn ngủ ngáp một cái, lười biếng đáp:
- Không nhớ nữa, chàng từng làm cho thiếp cái gì sao, chẳng lẽ giấu thiếp tặng cho tiểu mỹ nhân nào khác rồi?
Dận Chân nghe vậy, bèn tiến sát đến gần thuỳ tai trắng mềm của nàng, buồn bực nói:
- Được, được, chờ ta tìm trong hòm, rồi chúng ta tính tiếp.
Vân Yên mặc chàng muốn làm gì thì làm, Chu Công (*ngủ) là lớn nhất, chỉ lúng búng ừm một tiếng, buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi.
Dận Chân vén màn xỏ giầy xuống giường, nén bực bội mở hai cái hòm gỗ màu đỏ trong góc phòng ra tìm, nếu tìm thấy thì chuẩn bị "tính rõ nợ nần" với nàng.
Lật qua từng tầng quần áo, rất nhiều thiết kế đều do chàng tự tay vẽ, tìm thợ may, hầu như năm nào cũng có, nàng đều giữ gìn rất cẩn thận, nhìn vẫn y như lúc mới.
Quần áo phụ nữ rất phức tạp, tìm chưa xong một hòm, mồ hôi sau lưng Dận Chân đã chảy đầm đìa. Chàng dần phát hiện mình tìm không đúng hòm, bởi vì không nhìn thấy mấy thứ như áo trong, áo yếm. Vì vậy chàng mở một hòm khác ra, quả nhiên là thế.
Trong hòm đều là vật dụng tuỳ thân, thậm chí là áo yếm, đỏ đỏ hồng hồng, tơ lụa tung bay, chàng cảm thấy rất thú vị. Chàng tìm từ trên xuống dưới, cuối cùng tìm thấy bộ quần áo mặc trong bằng tơ tằm thiên nhiên.
Nhưng khi rút ra, một mảnh vải nhỏ mỏng tanh rơi ra cùng, chàng nghi hoặc dùng hai đầu ngón tay nhặt lên, đột nhiên ánh mắt chàng tối sầm lại, cổ họng trượt một cái.
Khớp ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ vừa mới chạm vào đã run rẩy. Chàng nhìn món đồ mình chưa từng thấy mà sững sờ một lúc lâu, tuy không biết đó là cái gì, nhưng bản năng đàn ông hiển nhiên làm tim chàng đập thình thịch như sấm, yết hầu căng chặt.
Chàng lại tìm tiếp ở vị trí vừa rồi, lôi ra được một mảnh vải màu vàng nhạt, tuy kiểu dáng không giống cái trước, nhưng cấu tạo thì tương đương.
Giống như, giống như...
Một giây sau, chàng bèn hiểu ra.
Cô gái nhỏ đang ngủ say trong màn, vẫn chìm trong giấc mơ đẹp, hoàn toàn không biết gì.
Trong vô thức, Vân Yên bị đánh thức bởi nụ hôn say đắm trên môi, nàng lơ mơ không biết đang xảy ra chuyện gì.
Chờ đến khi nàng tỉnh táo, bèn cố gắng muốn mở miệng, hờn dỗi đấm nhẹ vào vai chàng.
"Ưm... chàng... giữa ban ngày... ưm... làm gì thế...
Tay Dận Chân đã nhẹ nhàng cởi dây áo trong của nàng, rõ ràng cực kì xấu xa.
Vân Yên thở hổn hển, hít thở luồng không khí mới, luống cuống kéo vạt áo lại, hai gò má đỏ bừng, cắn môi lườm chàng.
Trên gương mặt khắc sâu sự năm tháng của Dận Chân, ánh sáng tạo thành bóng tối hắt lên ấy, chàng càng trầm mặc nàng càng cảm thấy khó chống cự lại.
Chàng chậm rãi dùng ngón tay cầm mảnh vải màu hồng mỏng tanh lên, giọng nói cực kì trầm khàn:
- Nàng khai thật ra, đây là cái gì?
- HẾT CHƯƠNG 179 -
(1) Dụng Chính Hoàng kì chi đạo, chiếu y vương đạo thức dạng: Thay Khang Hi xuất chinh, nhưng không được dùng cờ hoàng đế, mà dùng cờ kỳ Chính Hoàng.
(2) Đức Thắng Môn: Cửa thành chính nam của Bắc Kinh, Trung Quốc.
(3) Lục doanh: Các lực lượng vũ trang do người Hán tập hợp lại, lấy cờ xanh làm hiệu ở các địa phương dưới thời Thanh, Trung Quốc