Vân Yên lại đổ bệnh, bị phong hàn, sốt cao không giảm. Người ngày ấy gọi nàng ở phía sau chính là Dận Chân.
Khi đó Cảnh thị bưng bụng lớn vào thỉnh an, trong lòng Dận Chân trầm xuống, ngẩng đầu không thấy Vân Yên đâu, liền dặn dò lại Na Lạp thị hai câu rồi vội vã rời đi. Sải bước ra ngoài viện, nhận ra bóng lưng cô độc yếu ớt của nàng trong gió hoàng hôn phía xa xa hóa ra lại nhỏ bé đến vậy, thoắt ẩn thoắt hiện như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Nếu như không gọi nàng, dường như sẽ không nhìn thấy nàng nữa. Nhưng khi chàng mở miệng, nàng lại làm như không nghe thấy, cho đến tiếng thứ ba, bóng hình nàng mới hơi quay lại, nhưng chỉ được một nửa, ống tay áo nàng được gió vẽ thành một đường cong nhẹ nhàng, bóng người ngã xuống.
Khi chàng đưa Vân Yên về Tứ Nghi Đường, nàng đã chìm vào hôn mê, trên người lấm tấm nước và máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tay cũng lạnh ngắt như băng.
Vì chàng, nàng đưa sinh mệnh bé nhỏ mang dòng máu của chàng tới, còn mình như mất đi sức sống. Vì chàng mà yên tĩnh giống như mạng sống bị kiệt quệ.
Khi bị bệnh Vân Yên chưa từng nhắc tới chuyện của Nữu Hỗ Lộc thị và Cảnh thị, Dận Chân ngày đêm chăm sóc cho nàng, ôm chặt nàng giống như đứa bé gìn giữ thứ mình thương yêu nhất, thậm chí không để người khác chạm vào nàng. Có một ngày Tiểu Huệ giúp Vân Yên chải đầu làm đứt mấy sợi tóc, chàng cũng suýt nữa làm vỡ cái chén. Chàng đối xử với Vân Yên cẩn thận đến mức hạ nhân xung quanh cũng chỉ dám giương mắt mà nhìn.
Đại phu nói, tổn thương và mệt mỏi trong cơ thể nàng tích tụ nhiều năm mà thành, lao lực lại nhiễm gió lạnh nên đổ bệnh, cho nên tình hình rất không lạc quan.
Cao tăng Văn Giác đại sư đã nói, tuy đường sinh mệnh của nàng không thuận lợi, nhưng lá số rất cứng, nếu không sẽ không sống đến tận bây giờ, câu ấy đã an ủi được Ung Thân vương rất nhiều.
Nữu Hỗ Lộc thị sau khi sinh xong hồi phục rất nhanh, khí sắc hồng hào, thấy bà vú bế tiểu a ca Nguyên Thọ trắng trẻo mềm mại tới, biết rằng vương gia vô cùng yêu thích tiểu a ca, trong lòng lại càng vui sướng. Cảnh thị và Nữu Hỗ Lộc thị cùng sống một viện, quần áo thức ăn sinh hoạt đều được sắp xếp chăm sóc rất chu đáo, thể chất cơ thể cũng rất tốt, thai tượng ổn định, sắp tới ngày sinh, thấy bụng cũng không hề có động tĩnh gì, thái y chẩn đoán có lẽ sẽ sinh muộn, từ trước đến nay sinh con trai đầu lòng chậm so với ngày dự sinh cũng không hiếm thấy. Câu này khiến Cảnh thị mừng rỡ không thôi, trong phủ Ung Thân vương càng thêm phấn khởi.
Thế gian này, vừa công bằng lại vừa không công bằng.
Phụ nữ trong vương phủ, có người vui mừng, có người bi ai, phải có một thứ gì đó thuộc riêng về mình mới có thể tiếp tục sống. Đích phúc tấn Na Lạp thị tuy rằng không có con, nhưng xuất thân cao quý, ở nhà mẹ đẻ là con chính thất. Trắc phúc tấn Lý thị tuy vừa mất con, nhưng dưới gối vẫn còn con trai con gái, các cách cách thiếp thất có danh phận có tiền tiêu hàng tháng, không lo ăn mặc, thấy Nữu thị và Cảnh thị sinh con, ai cũng thêm hi vọng.
Còn Vân Yên vẫn một thân một mình, không thấy ngày mai. Nếu nói thứ duy nhất có được, thì chính là tình yêu của đàn ông, vô vọng nhưng bất diệt.
Bên ngoài phủ Ung Thân vương lại bắt đầu một cơn sóng mới, Khang Hi và Thái tử Dận Nhưng xảy ra xung đột, ông ta công khai khiển trách thái tử, bắt đầu xử lý những người trong đảng thái tử, làm liên lụy đến thống lĩnh bộ binh Thác Hợp Tề. Lúc này Thác Hợp Tề cáo bệnh xin nghỉ, rất nhanh, Khang Hi bất ngờ chọn em họ cũng là em rể bên nhà mẹ đẻ mình, chính là Long Khoa Đa không mấy trọng dụng tiếp nhận vị trí này. Long Khoa Đa cũng là người trước đây tới Tứ Nghi Đường, cậu của Dận Chân, em ruột của cố Đồng hoàng hậu.
Lần này Dận Chân không có trong danh sách đi theo Khang Hi đến hành cung Nhiệt Hà nghỉ mát, chàng và Thành Thân vương ngày ngày dâng sớ thỉnh an Khang Hi đang tránh nóng ở hành cung Nhiệt Hà, đồng thời viện cớ mong nhớ phụ hoàng, muốn đến Nhiệt Hà thỉnh an, Khang Hi phê chuẩn.
Chuyến đi này của Dận Chân đương nhiên có mục đích chính trị của mình, tỏ lòng hiếu kính với phụ hoàng và gần gũi hoàng ân, cũng đưa Vân Yên đến Sư Tử viên dưỡng bệnh. Bệnh tình của Vân Yên cuối cùng cũng tốt lên, nhưng bầu không khí trong phủ lại như vậy, Dận Chân cảm thấy không có lợi cho sức khỏe và tâm trạng nàng. Suy trước tính sau, chàng chuẩn bị chu toàn, còn mang theo đại phu đi cùng, bố trí xe ngựa thoải mái nhất đưa Vân Yên lên đường, chàng rất muốn đưa nàng đến Sư Tử Viên, chốn thế ngoại đào nguyên chỉ thuộc riêng về họ.
Trên đường đi, dù trên xe ngựa hay trong lữ quán Dận Chân luôn ở bên Vân Yên. Khi sắp đến Nhiệt Hà, Vân Yên lại sốt cao, chàng lo lắng cả đêm không chợp mắt, từ đầu đến cuối ôm chặt nàng không buông. Đến hành cung Nhiệt Hà, thư phòng trong Sư Tử Viên đã được sắp xếp ổn thỏa, vẫn cành cây ngọn cỏ, ba gian nhà tranh, một phiến đá to như trong trí nhớ, Vân Yên hạ sốt, chàng mới dần dần yên tâm lại.
Nhưng sóng gió chính trị lại không đơn giản như vậy, điều tra của Khang Hi không chỉ không ngừng lại, mà còn sâu thêm. Ông ta phát hiện trong bữa tiệc một năm trước Thạc Hợp Tề, các quan viên và Dận Nhưng qua lại rất thân thiết, thậm chí còn có dấu vết nhận hối lộ. Hơn nữa thái tử Dận Nhưng từng nhiều lần oán hận thời gian mình làm thái tử quá dài. Đến lúc này Khang Hi càng ngày càng tin vào phán đoán của mình, đám người thống lĩnh bộ binh Thác Hợp Tề có thể trong lúc nào đó sẽ dùng vũ lực ép ông ta truyền ngôi cho Thái tử Dận Nhưng. Khang Hi tức giận, ra lệnh bí mật điều tra vụ án yến tiệc đó, mà nhiệm vụ này được giao cho tam hoàng tử Thành Thân vương Dận Chỉ và tứ hoàng tử Ung Thân vương Dận Chân.
Do vậy, chuyến đi tới Nhiệt Hà này, chàng ở lại núi non trong Sư Tử Viên không được mấy ngày, đã phải khởi hành trở về kinh. Dận Chân lo đi đường gấp gáp vất vả sẽ khiến Vân Yên mệt, nên cố ý đi chậm lại. Nàng nói không sao, cũng may trên đường đi không xảy ra chuyện gì.
Dận Chân vừa về đến kinh đã bắt đầu bận rộn, ban ngày không có thì giờ chăm sóc Vân Yên, chỉ khi đêm về thấy nàng đã ngủ say, co tròn trong góc giường như cục bông nhỏ, bất chợt làm chàng âm ỉ đau trong lòng. Muốn ngậm trong miệng, nâng trong tay để tiện bề chăm sóc bất cứ lúc nào quả là chuyện khó cả đôi đường.
Dần dần, có người trong hoàng thất lén lút bí mật truyền tai nhau, người giấu tên tố cáo những người tham gia vụ án yến tiệc là một người cậu khác của bát phúc tấn, Trấn Quốc Công Cảnh Hi, vụ việc càng thêm sâu xa. Các thế lực lục tục, giang sơn bắt đầu có dấu hiệu rối ren, chỉ cần không thận trọng là thịt nát xương tan.
Vết thương cũ trên người, bệnh tình lặp lại khiến tinh thần Vân Yên càng lúc càng kém, thêm việc phải uống một lượng thuốc lớn, khiến nàng càng ham ngủ và lặng lẽ hơn, phần lớn thời gian trong một ngày nàng đều chìm trong giấc ngủ, làm Dận Chân vô cùng lo lắng. Đại phu nói không thể để nàng mệt nhọc, chỉ cần bệnh tình ổn định đến sau mùa thu và đông, xuân sang sức khỏe sẽ tốt lên.
Người xưa nói, nhà đã dột lại còn mưa suốt đêm, thuyền đã đến muộn còn gặp phải gió tạt đầu. Cuộc đời không như ý muốn, điều gì con người sợ nhất thì sẽ đến. Dù có quên đi, thì cái ngày ấy vẫn cứ đến.
Tháng chín sắp tới, cũng là báo hiệu thời gian đếm được của chuyện ấy, đích phúc tấn Na Lạp thị đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Buổi chiều mùng một Dận Chân vừa vào phủ, nàng sai hạ nhân đến Tứ Nghi Đường đưa danh mục quà tặng đại định (1) Niên thị cho chàng xem qua. Ánh mắt Dận Chân lướt qua mấy chữ phỉ thúy ngọc Như Ý, san hô Đông Châu vòng cổ vàng, da cáo da chồn, đủ loại tơ lụa... trên danh sách, chữ Khải cực nhỏ viết chi chít, năm trang dày đặc, cộng thêm phủ nội vụ chuẩn bị hai trang tiền và lễ vật ở cuối, cổng tộng một trăm hòm, còn có thêm một trang là tiền và quà tặng cho gia đình Niên thị. Vốn vật phẩm đại định nạp trắc phúc tấn không nhiều như thế, nhưng đây là hôn sự do đích thân vua ban, nên rõ ràng phải long trọng hơn, cũng cho nhà Niên thị đầy đủ mặt mũi. Dận Chân chưa xem xong, đặt danh sách xuống cái khay mà tiểu thái giám bên cạnh cầm, trầm giọng nói:
- Cứ thế mà làm.
Cách một bức tường, Vân Yên đang nằm trong phòng ngủ không hề hay biết, chủ nhân phủ Ung vương cũng không để cho nàng biết. Đối với Ung Thân vương Dận Chân, nạp trắc phúc tấn là chuyện không liên quan đến mình, nói cho cùng chẳng qua hậu viện vương phủ có thêm một người phụ nữ, thêm một phòng vợ lẽ. Nhưng chàng không hi vọng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của nàng. Chàng, không thể đánh cuộc được nữa. Ít nhất, chịu đựng qua mùa đông năm nay, chờ nàng tốt lên, tất cả rồi sẽ tốt lên.
Dận Chân cũng muốn để Vân Yên đến biệt trang dưỡng bệnh, có thể tránh cảnh hôn lễ rước Niên thị vào cửa, nhưng Viên Minh Viên vẫn đang sửa chữa, biệt trang suối nước nóng Vân Yên không thích, môi trường các biệt trang khác nàng lại không quen, sợ nàng nghĩ nhiều... mà đại phu đã nhắc nhở Dận Chân, Vân Yên hiện giờ không thể mệt mỏi do đi xe ngựa, suy đi tính lại, chỉ có thể ở lại trong phủ. Thấy hôn kỳ sắp tới gần, Dận Chân nhiều lần gọi đại phu đến bí mật nói chuyện, cuối cùng mới yên tâm hơn.
Niên gia được ngự ban kết thân với thân vương hoàng tử, trở thành trắc phi của vương gia, đương nhiên là vinh quang tổ tiên chưa từng được hưởng, ngày đại định nhận được trăm hòm lễ vật nối tiếp không ngừng quả thật khiến họ nở mày nở mặt. Cửa nhà Niên gia tấp nập quan viên triều đình, của hồi môn đương nhiên cũng chuẩn bị long trọng. Trong của hồi môn trừ tặng phẩm phủ Ung vương mang tới lúc đại định, còn chuẩn bị thêm tám mươi hòm, bên trên là đồ mộc gia dụng, bên dưới là giày tất khăn tay, của hồi môn tổng cộng là một trăm tám mươi hòm.
Niên phủ và Ung vương phủ chăng đèn kết hoa.
Sáng sớm ngày hai mươi tháng chín, Dận Chân gần như một đêm không ngủ. Chàng bỗng nhiên không biết tại sao mình lại muốn ngắm gương mặt khi nàng ngủ đến vậy, một cái chớp mắt cũng không nỡ. Hàng lông mày dịu dàng yên tĩnh, hàng mi mảnh mai tạo thành cái bóng mờ trên làn da, đường cong khóe môi mềm mại, và cả hơi thở nàng, mái tóc nàng.
Chàng chỉ đi một lát thôi, nhiều nhất sẽ không quá một ngày.
Ngày ấy phía chân trời lờ mờ sáng, chàng cuối cùng vẫn rời đi sau khi buông màn xuống. Khi chàng rời khỏi, Tiểu Thuận Tử đã sắc xong thuốc, Tiểu Huệ đổ thuốc ra bát sứ đặt lên khay bưng vào phòng. Dận Chân nhìn cô bé một cái, hai mắt Tiểu Huệ ửng đỏ do nước thuốc bắn lên, một tay Dận Chân đỡ lấy cái khay, im lặng hồi lâu mà không nói gì. Ngay cả Tiểu Thuận Tử cũng đứng bên cạnh cúi thấp đầu.
Cả Tứ Nghi Đường đều lặng như tờ.
Cuối cùng, chàng chậm rãi thả tay ra, nói:
- Đi thôi.