Khang Hi là người chủ trì lễ hội Naadam lớn nhất từ trước đến nay, hơn hai mươi nghìn người tham gia. Đồng thời các vương công Mông Cổ đều được bày yến trong một trướng riêng, vương công của các bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, Nại Man, Trát Lỗ Đặc, Ngao Hán đều đến tề tựu đầy đủ.
Lễ hội Naadam sẽ tổ chức ba phần thi truyền thống: đua ngựa, đấu vật và bắn cung. Tiếng reo hò của hàng chục nghìn người trong sân như sấm dậy. Khiến
mọi người hưng phấn nhất chính là lễ hội Naadam lần này có các hoàng tử của Khang Hi tham gia, đây là điều trước nay chưa từng có. Khang Hi rất hiền hòa cho phép các con trai mình cùng thi đấu, cũng để thi thố bản lĩnh tài năng. Các vương công Mông Cổ đều cười nói vui vẻ tán thành.
Một vài a ca tuổi tác hơi lớn đều không xuống sân, ví dụ như Đại A Ca, Tam A Ca, Tứ A Ca đều ngồi bên cạnh Khang Hi. Một vài a ca tuổi tác nhỏ hơn như Thập A Ca. Thập Tam A Ca, Thập Tứ A Ca đều vui vẻ xuống sân tham gia cuộc chơi.
Các hoàng tử của Khang Hi từ nhỏ đã nhận được sự huấn luyện nghiêm khắc, võ thuật, cưỡi ngựa, bắn cung đều xuất sắc hơn người, cùng với dung mạo anh tuấn và thân phận tôn quý, nhận được không biết bao nhiêu sự reo hò của các thiếu nữ Mông Cổ, quả thật giống như đội cổ động viên cuồng nhiệt ở hiện đại. Hoan Sênh cực kì mong chờ lễ hội này, đương nhiên chờ đợi nhất chính là phần thi đấu của Thập Tam gia. Cô nàng kéo tay Vân Yên đi ra ngoài, thuận tiện chen vào đám đông xem.
Đua ngựa vẫn là trận đấu sôi động nhất từ trước đến nay, Thập Tam A Ca Dận Tường cưỡi một con ngựa màu trắng, tư thế hiên ngang oai hùng, vượt lên vị trí thứ nhất. Diện mạo anh tuấn với khí chất trong sáng của cậu chàng không biết đã cướp đi tâm hồn bao nhiêu cô thiếu nữ Mông Cổ. Hoan Sênh đứng bên cạnh vui vẻ vỗ tay nhảy múa. Vân Yên bất giác ngước mắt nhìn Dận Chân ngồi bên cạnh Khang Hi, thấy phong thái em trai đáng yêu của mình, không biết trong lòng sẽ vui mừng như thế nào nhỉ, nét mặt không biết có bao nhiêu thương yêu? Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, nàng nhìn không rõ.
Bởi vì các a ca đều bị thương sau khi bị gấu tấn công nên không thích hợp để vận động mạnh, do vậy không có ai tham gia trận đấu đấu vật. Cuối cùng người đạt vị trí thứ nhất là con trai của thân vương Đạt Nhĩ Hãn Ban Đệ, Mộ Nhân. Mộ Nhân là con trai của Ban Đệ và Cố Luân Đoan Mẫn công chúa, sự mạnh mẽ anh dũng của người đàn ông sinh ra trên thảo nguyên kết hợp với sự cao quý xinh đẹp của công chúa tộc Mãn, cùng với võ nghệ cao cường, dường như đã trở thành thần tượng của thảo nguyên. Quán quân này đều được lòng mọi người, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Ngược lại không ngờ cuộc đấu giành ngôi vị thứ nhất của phần thi bắn cung lại là phần quyết liệt nhất. Sau nhiều lần đọ sức, ba người Thập Tam A Ca, Thập Tứ A Ca và Mộ Nhân chưa phân được cao thấp. Bát Bối Lặc Dận Tự ngồi trên bàn tiệc mỉm cười bình thản nhìn trận đấu không phân thắng bại. Sau mấy lần hòa, cuối cùng ba mũi tên được bắn cùng lúc đều trúng hồng tâm của Thập Tứ A Ca dường như khiến cả thảo nguyên nổ tung bởi tiếng reo hò! Vân Yên nhìn ba mũi tên trúng đích một cách chuẩn xác, lông mi không khỏi run lên. Hoan Sênh vừa tiếc nuối thay cho Thập Tam A Ca, vừa tán thưởng tài nghệ số một của Thập Tứ A Ca, giống như một người hâm mộ chuyên nghiệp.
Khang Hi ngồi trên ghế chủ tọa cũng vỗ tay khen ngợi, tất cả vương công Mông Cổ đều chúc mừng tán thưởng các vị hoàng a ca của ông. Khang Hi vui vẻ ban thưởng lớn cho ba người giành quán quân Thập Tam A Ca Dận Tường, con trai của thân vương bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm Ban Đệ là Mộ Nhân và Thập Tứ A Ca Dận Trinh.
Bữa tiệc buổi tối, Dận Chân trở về thay quần áo, rồi bảo Vân Yên ở trong trướng nghỉ ngơi không cần đi theo hầu hạ, sau đó mang theo Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử đi.
Khang Hi thấy trăng tròn Trung Thu cực kì vui vẻ, ngẫu hứng làm một bài thơ “Khẩu thuật Trung thu” —— Hoang tắc thiên đệ dạ hữu sương, nhất luân minh nguyệt chiếu thương lương, bất tham ngọc vũ quỳnh lâu khán, độc tại hà tưu lý ngoại cương (2).
Đêm Trung Thu có phần thê lương, Vân Yên ngồi một mình trong trướng ăn cơm, chỉ dùng một tay nên làm mọi việc đều rất chậm rãi. Ra ngoài đã một hai tháng rồi, thường thường nàng vẫn nhớ tới tiểu Hoằng Huy, không biết bây giờ học được bài thơ nào rồi? Thằng bé có lẽ lại lớn thêm nhỉ. Trẻ con lúc này là đáng yêu nhất. May mắn không bị chôn mình trong bụng sói, nếu không chắc cả đời không được gặp lại thằng nhóc đáng yêu này mất.
Vân Yên ăn xong bữa tối đơn giản, ôm cánh tay trái bị treo cố định bước ra khỏi trướng, ánh trăng sáng trong chiếu sáng bầu trời đêm của thảo nguyên, như muốn chuốc say con người. Vân Yên nhìn đến ngây người, ánh trăng ba trăm năm trước so với ánh trăng ba trăm năm sau trong trí nhớ của nàng thật sự đẹp hơn rất nhiều.
Phía xa xa có một gã sai vặt chạy tới, Vân Yên loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, ngước mắt lên nhìn, vóc dáng gương mặt người này hơi quen quen...
- Vân Yên cô nương.
Y chạy tới gần, mỉm cười chào hỏi Vân Yên.
Vân Yên ngập ngừng chào hỏi lại, rồi bỗng nhiên nhớ ra —— đây chính là gã sai vặt bên người Bát Bối Lặc Dận Tự, tên là Tiểu Nữu Tử! Trong lòng đã hơi hoảng hốt.
- Vân Yên cô nương, Bát gia bảo tôi đưa thứ này cho cô.
Tiểu Nữu Tử cẩn thận lấy một bình sứ Thanh Hoa nhỏ tinh xảo từ trong lồng ngực ra, bên trên có nhét một cái nút bé xíu đáng yêu màu đỏ.
Đồng tử của Vân Yên co lại, vẫn ôm tay trái, không cầm chai sứ.
Tiểu Nữu Tử thấy Vân Yên không nhận, tiếp tục giải thích:
- Đây là thuốc của Tây Vực chuyên trị xương cốt bị thương và làm lưu thông máu, cô nương bị gãy xương dùng cái này thì phục hồi nhanh nhất.
Vân Yên nghe vậy cúi đầu mấp máy môi, phong thái điềm tĩnh hành lễ với Tiểu Nữu Tử:
- Đa tạ tiểu ca, nhưng phần thưởng này nô tài không dám nhận, nhờ tiểu ca thay mặt nô tài tạ ơn ân điển của Bát gia.
Ngữ khí của nàng dịu dàng nhưng rất kiên định.
Tiểu Nữu Tử nghe xong lời nàng nói, vừa kinh ngạc lại không biết làm thế nào. Khuyên nhủ thêm lần nữa, nhưng Vân Yên vẫn trả lời như vậy, đành phải khách sáo cáo từ ra về.
Từ sau khi Vân Yên bị thương, mỗi bữa tiệc Dận Chân đều uống ít đi rất nhiều, cũng giảm đi rất nhiều thứ Vân Yên phải hầu hạ. Cảm thấy càng vào đêm trời càng se se lạnh, Vân Yên chuẩn bị cho Dận Chân thêm tấm chăn mỏng.
Ngày hôm sau, Hoan Sênh tới, lấy ra một chiếc bao tay và một cái áo ngoài cộc tay da cáo trắng tinh. Sắc mặt Vân Yên đã tái nhợt: Nàng lấy thân phận nào để mặc chiếc áo da cáo này? Hoan Sênh cười tủm tỉm nói, kể từ khi Vân Yên bị thương, đêm đó Tứ gia lập tức sai cô bé làm cho Vân Yên một cái bao tay và một cái áo da cáo.
Vân Yên nghe xong trong lòng run lên, lông mi hơi cụp xuống, cúi nửa đầu nói:
- Da cáo không phải là thứ dành cho những người như chúng ta mặc, Hoan Sênh, đa tạ cô.
Nàng ngừng lại một lát,
- Nhưng, cô nên mang về đi.
Hoan Sanh trợn tròn hai mắt:
- Chị Vân Yên, cái này... nếu Tứ gia không vui, chân em chắc không đứng nổi mất.
- Ai không vui vậy?
Dận Chân xốc rèm lên, giọng nói bình thản.
– HẾT CHƯƠNG 40 –
(1) Lễ hội Naadam là lễ hội lớn nhất Mông Cổ được tổ chức vào tháng bảy hàng năm. Naadam còn được hiểu là “ba trò chơi dành cho đàn ông” gồm có đấu vật, đua ngựa và bắn cung. Naadam được tổ chức từ thời của Thành Cát Tư Hãn.
(2) Tạm dịch nghĩa:
Cửa ải hoang vắng, bầu trời trong đêm tối đẫm sương,
Vầng trăng tỏa ánh sáng thê lương,
Không ham muốn lầu quỳnh điện ngọc
Một mình đứng dưới chân núi biên cương xa xôi.